Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ giấu mặt

4891 chữ

Chương 26: Kẻ giấu mặt

Sau Haloween, điều kì lạ cứ liên tục diễn ra với Snape. Như con phượng hoàng Fawkes của Dumbledore chết tiệt dám phá giấc ngủ của anh, anh chỉ mới ngủ có hai tiếng thôi đó.

Không chỉ vậy, lúc anh chuẩn bị dùng bột Floo đến chỗ lão ong mật thì một con gia tinh bỗng xuất hiện. Con gia tinh này không già lắm, nhưng trang phục của nó rất tốt. Hơn nữa, nó không phải gia tinh của Hogwarts, vì ở đây không có gia tinh nào chú trọng ăn mặc cả. Vậy, nó được người cử tới. Anh phòng bị nhìn con gia tinh đó, mà nó cũng nhìn anh chằm chằm, như muốn xác nhận anh có phải người nó cần tìm không. Một lát sau, con gia tinh mới mở miệng “Thưa giáo sư Snape, chủ nhân kêu Kelly giao cho ngài.” Nó vừa nói vừa đưa ra cái hộp, trên cái hộp có đính một lá thư.

“Để trên bàn.” Anh chần chừ, cuối cùng ra lệnh.

“Không được, thưa ngài. Chủ nhân nói phải đưa trực tiếp cho ngài.” Kelly nói lại.

Snape không nhiều lời trực tiếp phóng hàng tá bùa chú lên chiếc hộp, đến khi đảm bảo an toàn anh mới cầm cái hộp và lá thư. Ngay khi anh giữ chúng, con gia tinh cung kính rồi biến mất.

Anh mở lá thư ra đọc. Trong quá trình đó, anh đen mặt, sau đó trắng bệt, rồi trở lại như thường. Cái gì gọi là “Cảm ơn” anh, anh làm gì mà hắn ta nói vậy?. Rồi hắn ta còn nói tốt hơn hết không nên chế thuốc trị các bệnh lạ vì nó chỉ tốn dược liệu. Lại sai khiến anh phải sử dụng hai chai thuốc trong hộp trước khi đi, nếu không thì hắn ta sẽ làm gì với thằng nhóc nhà Potter, hắn cũng không rõ? Đúng là Potter gây rắc rối! Mà tại sao hắn biết chỉ cần liên quan đến Potter là mình sẽ nhượng bộ. Không lẽ… Nhưng bây giờ anh cần phải dùng hai chai này nhanh nhất rồi đến chỗ tên chết tiệt kia, nếu không…ai biết hắn ta còn làm gì nữa chứ.

Nghĩ là làm, một Slytherin sẽ không bỏ phí thời giờ vì những chuyện vô bổ. Anh mong chóng dùng hai chai thuốc đó, nhìn xem dược hiệu. Anh bất ngờ, khi hai chai thuốc đều được thoa lên vùng bị cắn hôm qua, vết thương ghê rợn trước mắt anh lại lấy tốc độ nhanh nhất mà khôi phục như thường. Tuy bất ngờ nhưng anh biết việc nào quan trọng hơn, anh vội vàng chạy đến chỗ Dumbledore.

Thật bất ngờ, anh lại là người cuối cùng có mặt trong căn phòng Hiệu trưởng “Severus, anh đến trễ!” Dumbledore nói bằng giọng khiển trách.

“Tôi không nghĩ ngài kêu tôi đến đây chỉ để nói vậy. Nếu thế thì xin lỗi, tôi không thấy việc mình bị quấy rầy giấc ngủ chưa được hai tiếng mới đến trễ là một việc làm sai. Mà nếu không có việc gì khác thì tôi đây xin phép đi trước.” Anh thẳng thừng trả lời rồi xoay người rời đi.

“Được rồi Severus, tôi có chuyện cần nhờ anh.” Dumbledore đã chuyển sang giọng van nài, cũng đồng thời làm dừng bước chân của Severus “Chuyện gì?”

“Sáng nay, khi tỉnh dậy, trong người vô cùng mệt mỏi, pháp thuật cũng không sử dụng được. Poppy nói tôi bị phong ấn pháp lực. Trường hợp tương tự cũng xảy ra với Quirinus.” Vừa nói cụ vừa chỉ Quirrell “Cậu nghiên cứu xem có cách nào làm mất đi cái phong ấn này không? Hơn nữa, tình trạng Quirinus như thế này không thể dạy học được, phiền thầy dạy giúp cậu ấy trong lúc này.”

Muốn từ chối nhưng nghĩ đến chuyện kì lạ này, anh vẫn tạm thời đồng ý trước “Được rồi, nhưng chỉ tuần này. Vả lại những tiết ta có giờ thì để Filius dạy thay.”

“Được, tùy ý anh.” Dumbledore khó khăn chấp nhận.

“Hiện tại ta muốn kiểm tra cho ngài. Phiền mọi người đi trước, các người không thấy ở trong này chỉ tổ việc cướp khí thở của lão già này nhanh hơn thôi sao?” Snape lạnh lùng nói. Mọi người nghe xong câu cuối không tự chủ được rùng mình mà vội rời đi. Quirrell muốn nói gì đó nhưng rồi cũng rời khỏi. Về tới căn phòng, ngay khi đóng cửa lại thì bỗng xuất hiện một tiếng nói rùng rợn đầy tức giận “Đồ vô dụng nhà mi, có bấy nhiêu việc cũng làm không xong.”

“Chủ nhân, chủ nhân, xin hãy cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ sẽ sửa chửa lại sai lầm.” Quirrell, kì lạ, không còn lắp bắp như thường nữa, nhưng trong giọng nói vẫn còn sự sợ sệt.

“Quirinus, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, nếu không phải xảy ra sự cố như bây giờ thì ngươi đáng lẽ phải bị trừng phạt. Nhưng, chúa tể hắc ám luôn nhân từ, tạm thời ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Đừng làm ta thất vọng một lần nào nữa.” Cái giọng lạnh lùng ấy tiếp tục nói.

“Đa tạ chủ nhân đã tha thứ, thuộc hạ sẽ không làm ngài thất vọng.” Quirrell đứng dậy, đi đến cái bàn ngồi xuống suy tính các bước tiếp theo cần làm.

Chỉ có điều, hai người, à không, hai linh hồn cùng trong một cơ thể không ngờ được câu chuyện đã bị một người khác nghe hết.

“Bị đánh thức bằng cách này thật không tốt chút nào!” Người đó nói, miệng phồng ra rất khó chịu, cùng lúc xoa xoa đầu mình.

“Vậy, giờ có anh rồi, em có thể đánh tiếp giấc ngủ của mình rồi đấy, my lover.” Trong không khí bỗng nhô ra một người ngồi bên cạnh nạn nhân bị đánh thức giữa chừng đó.

“Nổi da gà quá đi. Không phải tôi đã nói rồi sao, những câu nói vô bổ đó anh nên dùng với Walburga, không phải tôi.” Người ấy đẩy người vừa xuất hiện ra. Và giờ chúng ta có thể đoán được hai người đang nói chuyện là ai rồi đấy, chúa cứu thế Harry Potter và Chúa tể hắc ám Voldemort, a nhầm, là hồn khí thứ 8 của ngài.

“Em ghen sao? Anh vui lắm đấy!” Tom xem như mình không nghe thấy gì cả mà tiếp tục dùng lời lẽ của mình.

“Bây giờ, hoặc anh tự biến hoặc tôi đưa anh về lại nơi đó.” Harry không nhiều lời.

“Phải biết, nghe lời người yêu cũng là một cách khiến đối phương không thể xa rời mình đấy! Tạm biệt, my sweet heart!” Hắn ta hôn khóe môi Harry trước khi biến mất, chừa lại cậu bé còn đang sững sờ. “Thật là…”

Cùng lúc, tại phòng hiệu trưởng.

“Ý của cậu… là ta trúng nguyền rủa.” Dumbledore sau khi nghe suy đoán của Severus thì im lặng lúc lâu, sau đó lên tiếng.

“Hắn ta nói ta đừng lãng phí dược liệu để làm những điều vô bổ. Nhưng ta vẫn không hiểu, mục tiêu của hắn…” Severus không nói hết, nhưng hai người đều hiểu vế sau.

“Có khi nào, vì ngày hôm qua…” Dumbledore đưa ra suy đoán.

“Cũng có khả năng như vậy. Tóm lại, ta vẫn chưa biết gì về người này, ngoại trừ hắn ta là một Slytherin.” Severus nói.

“Bây giờ, chuyện Hogwarts nhờ ngươi, Severus.”

“Đã biết, ngươi nên nghỉ ngơi.” Dứt lời Severus rời khỏi phòng Hiệu trưởng.

***thời gian phân cách tuyến****

Lễ Giáng sinh đến, không khí của buổi lễ vô cùng đặc sắc. Tất nhiên cái nhộn nhịp của ngày lễ sẽ chẳng liên quan gì đến giáo sư Prince “cả ngày lạnh lùng mà còn làm không khí lạnh tràn ra xung quanh”. Giờ này, Severus ngồi trên ghế, nhìn chồng quà trên bàn, mày nhăn chặt lại.

Mấy ngày nay anh vẫn đang nghiên cứu thứ thuốc mới, liên quan đến giải phóng phong ấn pháp thuật. Tên kia làm anh sợ hãi. Cũng may, Dumbledore chỉ bị trong một tuần, nhưng, ai có thể chắc được lần sau hắn ta ra tay thì có bao nhiêu người dính phải nữa.

Nhìn chồng quà trên bàn, anh mới sực nhớ ra hôm nay là Noel. Thật ra cũng chẳng cần nhớ chi. Tâm chết, có ăn mừng hay không cũng không quan trọng.

Như thường lệ, anh bắt đầu phân quà. Bình thường chỉ có giáo sư Hogwarts và Lucius là tặng quà cho anh. Nhưng năm nay, anh lại nhận được phần quà có kí tên ‘HS’, giống như sau Haloween. ‘Lại là hắn ta, quà nữa sao? Mình có nên tin hắn ta không?’ Tuy nghĩ vậy nhưng Severus vẫn kiểm tra đảm bảo an toàn rồi mới đụng vào.

Món quà hóa ra là một lá thư, anh đọc nó rồi đen mặt. Cái gì là ‘hiện tại ta không thể đem đến cho ngài được, cũng chỉ có ngài có thể đến lấy.’, ‘ta đảm bảo sẽ không làm ngài thất vọng về món quà ấy.’, ‘Chỉ cần ngài muốn nhận, nhấn vào chữ kí là được.’ Món quà mình cần, chỉ cần con trai Lily an toàn là được, còn không, để mình chết ngay lập tức cũng được. Nhưng, đi đến đó, theo lời hắn ta, có nguy hiểm không? Tên nhóc nhà Potter vẫn đang có khả năng bị tấn công, mình đi như vậy, lành ít dữ nhiều….

Severus không kịp suy nghĩ quá lâu thì đã có một ngoại lực nâng anh dậy, đồng lúc anh không còn ở hầm nữa. Thật khó chịu, anh ghét khóa cảng, thà độn thổ còn sướng hơn. Cũng may, chẳng bao lâu sau anh đã chạm chân xuống đất. Nơi anh ở hiện tại mang phong cách cả bốn nhà, hòa hợp mà không lẫn lộn, lạnh lùng nhưng cũng không kém phần nóng ấm. Xung quanh treo đầy các bức tranh. Có lẽ… anh đứng trước hành lang ảnh của một gia tộc nào đó rồi.

Anh ngắm nhìn từng người, à không, từng bước ảnh xung quanh, đồng lúc họ cũng đánh giá người đang đứng trước mặt họ. Nhưng anh chưa xem hết các bức ảnh thì có một giọng nói thu hút sự chú ý của anh, giọng nói mà anh đã bao lâu rồi không còn nghe nữa.

“Không lẽ… Sev? Là… cậu phải không?”

Nghe khi tiếng nói cất lên, Severus đã vội đi tới nơi ấy để xác thực, nhưng anh chưa kịp đến thì có một giọng khác cất lên, giọng nói của kẻ mà anh cực kì căm thù “Snivellus! Sao mày lại ở đây?”

“Bốp!” “Á Lily, sao em ác dữ vậy!!!” Ngay khi vừa thốt ra James liền được ăn một quyển sách vào đầu và bị ném đến góc phòng. Từ James bán kính nữa mét trong bức tranh đó ta có thể thấy bóng tối bao phủ xung quanh, nếu không muốn nói là ngạt thở.

“Xin lỗi nhiều nhé, Severus. James vẫn trẻ con quá.” Lily quay qua người bạn thuở nhỏ của mình, nở nụ cười, như lúc xưa.

Severus bất ngờ, từ khi nào, anh không còn nhìn thấy nụ cười này nữa, nhất là khi nó hướng đến chỗ anh. Lời nói mà 11 năm nay anh lặp lại cũng không tự giác thốt ra “Lily…xin…lỗi…!!!”

Nhìn Severus, cô mới biết Harry lúc trước chỉ nói cho cô một chút về cậu hiện tại thôi, sợ cô đau lòng về người trước mắt. Xem thử, mái tóc đen đầy dầu, da vàng vọt, đôi mắt sâu thẳm, trong đó đều là sự tự trách. Trách cậu đã thốt ra hai chữ “máu bùn”, đánh dấu sự kết thúc tình bạn giữa hai người. Trách cậu đã bật mí lời tiên tri cho kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy, hại chết người bạn duy nhất, ánh dương quang khi còn bé của cậu. Bất giác cô khóc “Đúng, cậu có lỗi, cậu có lỗi vì không biết chăm sóc bản thân mình. Còn tớ, tớ cũng có lỗi với cậu. Đã nhiều lần tớ muốn viết thư cho cậu, nhưng rồi lại thôi. Tớ là Gryffindor, đáng lẽ tớ phải dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình, tớ phải nói cho cậu biết từ trước tớ nay tớ không hề trách cậu…”

“Lily…”

“Để tớ nói hết.” Lily cắt ngang lời Severus “Cậu là người dễ mềm lòng, Severus, và rất khó đưa ra mục tiêu cho những suy nghĩ của cậu. Cậu là Slytherin, cậu sùng bái Dark Lord là chuyện thường, nhưng cậu lại vì quan hệ với tớ mà chần chừ. Còn tớ, tớ không thể chấp nhận cách làm của Dark Lord. Tớ để cậu có sự lựa chọn càng sớm càng tốt, nên quyết định trở mặt với cậu. Tớ không ngờ, nó lại làm cậu tự trách bản thân mình đến vậy. Lời tiên tri, cậu chỉ muốn lấy sự tin tưởng của hắn ta thôi, cậu không biết điều đó nhằm vào gia đình tớ. Có trách, là trách chúng tớ đã tin nhầm người.” Bên cạnh không biết lúc nào James an ủi cô. Anh biết, ngoại trừ Harry, chị Petunia thì người mà Lily nợ chỉ còn tên trước mắt này. Dù anh có ghét hắn thì cũng không thể phụ nhận anh có lỗi với hắn ta. Hơn nữa, giờ cảm xúc của Lily quan trọng hơn tất cả.

Ngay khi Severus định mở miệng thì một tiếng “phanh” xuất hiện kèm theo tiếng nói của một người phụ nữ “Lily chị đến thăm em nè.” Người phụ nữ đang cười khi nhìn thấy giọt nước mắt trên khuôn mặt em gái mình thì vội chạy tới “Lily, có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc.”

“À…ừm…” nhất thời Lily không biết trả lời ra sao. Petunia thì đang đánh giá người bên cạnh, bỗng la lên “Cậu là Snape ở Đường Bàn Xoay phải không?”

“Petunia Evans, hay ta nên gọi Petunia Dursley,” Severus cũng đánh giá Petunia, sau đó nói “Đúng là ta.”

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây đó.” Cô chào hỏi, rồi quay sang cô em gái của mình “Mà sao em khóc, tên ấy làm gì phải không?” Cô vừa nói vừa chỉ Severus.

“Không có đâu. Chị không cần lo. Mà Harry đâu?” Lily nhận ra chỉ có mỗi chị gái cô đến nên hỏi.

“À, thằng bé đi với Sirius rồi.” Petunia tỉnh bơ nói.

“Bình thường không phải chị giữ thằng bé lại sao?” Lily hỏi lại.

“Harry lớn trước tuổi quá, cho cậu ta đi với Harry biết đâu thằng bé có thể sống đúng tuổi của mình. Em cũng biết, một mình Dudley không đủ mà.” Petunia nói, thật sự cô cũng buồn lắm, nhưng đành chịu thôi a.

Nghĩ đến thân phận khác của Harry, Lily cũng không nói gì. Bỗng nhiên, một luồng suy nghĩ chạy qua đầu cô, cô nói với Severus “Sev, nghe cậu là giáo sư ở Hogwarts, Harry học như thế nào? Tớ muốn nghe sự thật, không thêm không bớt.”

“Ngoại trừ điều chế độc dược giống cậu thì nó như một bản sao của James Potter, ngu xuẩn, tự đại, lỗ mãng.” Severus liệt kê tất cả những gì anh thấy ở Harry Potter, kết hợp với giọng nói lạnh lùng đầy châm chọc. Tất nhiên cái kiểu nói ấy đã làm cho ba ba nào đó tức giận rồi

“Tên Sniv…. Snape chết tiệt, rốt cuộc ngươi chửi con ta xong chưa hả. Khai thật cho ta mau, ngươi trừ nhà Gryffindor bao nhiêu điểm do con ta đắc tội ngươi hả.” James vốn muốn xưng hô biệt danh nhưng dưới ánh nhìn của vợ đành chỉnh lại lời.

“Trừ điểm nhà? Là sao?” Nghe có người nói xấu Harry, Stephen rất rất tức giận, nhưng nghe đến việc phân điểm, có lẽ, anh đã hiểu ra cái gì đó.

“Là hệ thống điểm của Hogwarts, nếu học trò có lỗi, giáo sư có thể trừ điểm nhà hoặc cấm túc, nhưng thường thì các giáo sư sẽ chọn cách trừ điểm nhiều hơn. Ngược lại, nếu học sinh học tốt hoặc làm việc gì tốt thì các giáo sư cũng có thể cộng điểm. Cuối năm học nhà nào có số điểm cao nhất sẽ đoạt được cúp nhà” Lily giải thích với vị tổ tiên nhà mình “Sev, rốt cuộc cậu trừ Harry bao nhiêu điểm. Hiện tại 4 nhà sắp xếp vị thứ như thế nào?”

“Hơn 300 điểm, mà gần 200 điểm là do thằng bé xưng hô sai họ. Nhắc mới nhớ, ngài Potter, hiện tại tôi là một Prince, không phải Snape, mong ngài gọi đúng, nếu không tôi sẽ nghi ngờ bộ não của ngài đã thoái hóa đến mức phát âm cũng không chuẩn.” Severus vừa trả lời vừa châm chọc James “Hiện tại nhà Gryffindor thấp điểm nhất, cách ba nhà khác xa.”

“Phụt … hahaha!!!” Ngay lúc chưa ai phản ứng thì Stephen đã ôm bụng mà ngã ra cười, tác phong thường ngày của ông cũng mất sạch. Nhìn ông giờ này giống một Gryffindor hơn một Slytherin. Cuối cùng, ông gắng gượng mà nức nở nói vài câu “Thật ác quá đi, Harry. Hiệu trưởng sẽ tức chết vì điều này đấy. Cậu cũng tài thật, hahahahaha.” Nói xong ngài gia chủ đầu tiên của gia tộc Potter lại tiếp tục cười, không hề biến rằng mình sắp “bị chỉnh”.

“Tổ tiên của con ơi, ngài đang nói xấu con trước mặt người ngoài sao? Hơn nữa đó lại là một vị giáo sư của Hogwarts nữa, cũng là người chuyên gia trừ điểm nhà Gryffindor. Ngài muốn con hết thú vui hay sao vậy???” Từ ngoài cổng bỗng cất lên tiếng nói. Tội nghiệp ngài Stephen vừa cười xong lại đứng hình á khẩu không nói được gì. Tất cả mọi người đều không hẹn mà đem tầm mắt đến nơi phát ra tiếng. Cậu cũng nhìn vào trong “Oa nga, dì, con tưởng dì đang ở nhà với anh Dudley chứ. Thường thường giờ này anh ấy đã dậy rồi mà.”

“Ừ, dì cũng chỉ đến chúc mẹ con một lễ giáng sinh vui vẻ thôi. Vậy dì đi trước.” Petunia nói, trước khi rời hoàn toàn cô nghe thấy giọng của Harry quay quanh tai “Tối con sẽ về ngủ nha. Cảm ơn dì trước.”

“Không phải con ở chỗ Sirius sao, ta không nghĩ con đến một mình mà không có hai người đó đâu?” Lily lên tiếng.

“Chú ấy dẫn con đến trang viên Malfoy rồi bận nối lại tình chị em xưa kia với Narcissa rồi. Con nghe tin gia chủ Prince đến, tất nhiên phải đích thân đón rồi.” Harry cười rồi ngước mặt đối diện với Severus “Chào ngài, gia chủ Prince, hoan nghênh ngài đến với trang viên Potter.”

‘Đây có phải là Harry Potter không? Khí chất, hành động, lời nói,… mọi thứ đều khác’ Severus bất ngờ với cậu bé trước mắt, đủ thứ cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Trong lúc suy nghĩ anh nghe cậu nói với tổ tiên mình “Ngài có thể nhờ thầy ấy giúp con được không? Con muốn xem năng lực của mình đến đâu.”

‘Chứ không phải cậu muốn xem năng lực cậu ta sao?’ Stephen bĩu môi, nhưng vẫn hỏi Severus đang thất thần “Gia chủ Prince, cậu giúp thằng bé được chứ?”

“Tổ tiên, ngài…” Lily định nói nhưng Stephen ngắt lời “Lily, tin tưởng đứa con của cô.” cậu nhấn mạnh hai chữ “đứa con”, cậu biết cô ấy sẽ hiểu.

Lily hiểu ý của con trai, cô nói Severus “Sev, đấu với con tớ, được không?”

“À…ừm.” Severus đồng ý.

Hai người chào nhau, lễ nghi hoàng mĩ. Đồng lúc, bùa chú đầu tiên phát ra. Harry, bất ngờ, chỉ toàn sử dụng bạch ma pháp. Severus qua trận đấu cũng thay đổi cái nhìn về cậu bé trước mắt. Anh có cảm giác như đang chiến đấu trên chiến trường chứ không phải dạy dỗ nữa, tấn công phòng thủ liên tục, chỉ cần sai xót một chút thì sẽ trọng thương nặng ngay. Cuối cùng tuy hai người chưa đánh bay đũa phép của đối phương nhưng Harry đã lên tiếng chịu thua.

Sau một hồi chiến đấu, hai người hai cảnh khác nhau. Severus tuy thắng nhưng cả người te tua, trán đẫm mồ hôi, sau lưng ướt đẫm. Còn Harry thì sao, cậu chỉ như mới đi ăn tiệc về a, ung dung, bình thản như chẳng có gì xảy ra. Rồi, cậu ngước nhìn bức ảnh của Stephen, nơi mà hai người con trai đang nói chuyện. Phải, là hai người con trai đấy. Trong lúc Harry và Severus chiến đấu thì cậu ta đã xuất hiện rồi, làm Stephen một phen hoảng hồn. Bạn cứ tưởng tượng xem mình đang vô cùng tập trung trước mắt lại bị một đầu tóc bạch kim ngăn chặn toàn bộ tầm nhìn thì bạn sẽ cảm thấy ra sao.

“Đến khi nào vậy?” Harry nhìn chằm chằm cậu thanh niên mái tóc bạch kim trong tấm ảnh, hỏi.

“Ngay từ lúc bắt đầu giao đấu.” người đó – Nelson Malfoy nhún nhún vai “Mà chú có hài lòng với cậu ta không?”

“Ngài vừa mới nói gì vậy? Con nghe không có rõ?” Harry nhướn mày hỏi lại. Nelson lập tức im lặng. Harry cũng im lặng đi đến chỗ Severus “Giáo sư, mong ngài sẽ không nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài.”

Severus nhìn Lily, cô ấy gật đầu “Được rồi, ta sẽ không nói.”

“Nhưng con không thể tin tưởng hoàn toàn được. Hay chúng ta lập lời thề bất khả bội đi. Có các bức họa nhà Potter làm chứng.” Harry nói.

Severus có vẻ không thích nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Hai người nắm tay trái nhau. Tay phải cầm đũa phép. Harry nói “Giáo sư, mọi lời nói hành động hôm nay, ngài nguyện ý không để cho người khác biết, dưới bất kì hình thức nào?”

Severus đăm chiêu một lát, rồi trả lời “ta nguyện ý.”

“Ngài nguyện ý sẽ luôn ở vị trí trung lập cho dù có chiến tranh xảy ra đi nữa?”

Đến lúc này thì Severus dao động suy nghĩ mãnh liệt. Lily thấy vậy vội kêu lên “Severus, mình xin cậu, đồng ý đi, đó không phải là trách nhiệm của cậu.”

Nhìn mẹ mình như vậy, Harry bất đắc dĩ nói “Tôi hứa với ngài, dù chiến tranh có đến, tôi và gia tộc này luôn đứng ở vị trí trung lập. Còn ngài?”

Severus nhớ đến lời hứa của mình ở hàng lang ảnh của trang viên Prince, cuối cùng thốt ra “Tôi nguyện ý.”

Hai xiềng xích lửa đỏ từ đũa phép hai người bắn ra, đan vào cùng một chỗ, bao vây ở tay hai người.

“Khế ước thành lập.” Lily lên tiếng.

“Giáo sư ngài chịu đựng nhé.” Harry cười nhưng tay cậu nắm chặt tay anh. Lúc nhất thời Severus không rút tay mình về kịp. Sau đó toàn thân anh không cử động được, muốn nói nhưng không có âm nào phát ra. Là thần chú trói buộc tuyệt đối và im lặng. Cậu ta, phát ra khi nào…

Harry bỏ qua ánh nhìn nghi ngờ nồng đậm của vị chủ nhiệm Slytherin, miệng cậu mở ra, thầm thì các câu chú. Cùng lúc, một thứ trên tay anh, nóng rát. Cơn nóng này, còn hơn lúc anh nhận dấu hiệu nữa. Nhìn mặt cậu bé trước mắt đang ướt đẫm mồ hôi, anh hiểu ra cậu cần một sự tập trung cao độ cho pháp thuật này. Mặc dù vậy, đây vẫn là pháp thuật hắc ám, cậu ta, học ở đâu? Cả ma lực của cậu?

Một lúc lâu, cái nóng nhạt dần đi, Severus cũng có thể cử động, anh vội vén tay áo lên. Dấu hiệu hắc ám vẫn còn đó. Không, con rắn trên dấu hiệu đã thay đổi, nó hùng vĩ hơn rất nhiều.

“Lúc đầu nó chỉ là một con rắn thường. Tôi dùng ma pháp để ngài không chịu ảnh hưởng gì nhiều mỗi khi hắn tức giận hay triệu tập. Cũng như có việc gì gấp mà tôi cần ngài giúp đỡ. Con rắn đó chính là vũ xà yêu, tinh linh huyết thống của Salazar Slytherin.” Harry giải thích với Severus, rồi suy ngẫm.

Nhìn thấy Stephen và Nelson đưa ánh mắt nghi ngờ sang mình, Harry đành nhận xét “Thật mệt mỏi mà. Công nhận, tên điên đó đúng là có thiên phú về nghệ thuật hắc ám thật, nhưng lại đi nhầm đường.”

“Ủa?” Nelson tò mò “Không phải chú Samuel cũng rất rành vụ đó sao?”

“Không. Em ấy tốt bạch ma pháp hơn.” Harry phản bác “Nhưng để tránh tai mắt nên ông con mới dặn nếu không bất đắt dĩ đừng dùng bạch ma pháp.”

Severus nghe cuộc hội thoại vội đưa đũa phép lên chỉ vào người trước mắt “Cậu là ai?”

“Phanh” đũa phép của Severus bị đánh bay, còn anh phải đối diện với ánh mắt lạnh lùng khinh thường nhìn mình “Ngài Prince, ngài nên biết nếu là ngàn năm trước thì hành động của ngài được xem là khiêu khích, nên tôi rất vui lòng được chấp nhận ý của ngài. Nếu có mạo phạm mong ngài tha lỗi vì đã hiểu làm ý của ngài. Hơn nữa, từ nãy đến giờ mà ngài vẫn chưa nhận ra, thì có lẽ tôi nên thay đổi bình luận trước kia về ngài nhỉ?”

“Cậu…là…?” Severus không nói hết, nhưng Harry vẫn biết. Cậu thừa nhận “Tôi là Harry Potter, con trai độc nhất của James Potter và Lily Evans Potter, học sinh Hogwarts. Nhưng tôi cũng chấp nhận một thân phận khác của mình. Herakles Slytherin, con trai nuôi của Salazar Slytherin.”

“Mong ngài thứ lỗi cho các hành động và lời nói trước kia của tôi.” Severus vội nói.

“Không, là một học sinh có lỗi thì nên nhận trừng phạt của mình. Hơn nữa cũng nhờ ngài mà ta không bị lão già kia nghi ngờ. Ta mới là người phải cảm ơn.” Harry chân thành nói.

“Vậy…chuyện Haloween…?”

“Là do ta làm. Hừ, quy tắc đầu tiên của Hogwarts: không mang chiến tranh vào trường học. Tranh chấp là việc của người lớn, trẻ con chỉ cần lo học và chơi là đủ. Vậy mà Hiệu trưởng lại dám mở phòng ngự để đưa quỷ khổng lồ vào, còn giáo sư lại dám thả nó tự do tự tại, một chút nữa là đã có học sinh bị thiệt mạng. Trừng phạt như vậy, đã là rất nhẹ nhàng.” Harry nói ra sự thật.

“Vậy, từ giờ…”

“Phiền ngài, trước kia làm thế nào thì bây giờ làm thế đấy. Cộng, cho ta xin vài ngài cấm túc chỗ ngài, càng nhiều càng tốt, ta phải chế độc dược. Mà…ngài cũng nên về Hogwarts, nếu không, sẽ được bạch phù thủy mạnh nhất, nhân hậu nhất, tốt bụng nhất mọi thời đại mời đi uống trà chỉ vì mất tích nguyên một buổi sáng.” Từ giọng điệu nghiêm túc đã chuyển sang giọng khinh miệt. Severus nghĩ đến chuyện đã xảy ra, không tự giác mà đồng ý với lời nói của Harry.

“Vậy thưa ngài…” “Là Harry, chú Severus, con gọi chú như thế được nhỉ? Dù sao chú cũng là bạn của mẹ con.” Harry trừng đôi mắt nhìn Severus, đôi mắt muốn bao nhiêu tội nghiệp, bao nhiêu dễ thương thì nó có bấy nhiêu. Mặc dù biết được sự thật nhưng nhìn thấy ánh mắt như thế Severus cũng không tự chủ co giật khóe miệng “Tất nhiên, con chỉ sẽ gọi ngài như vậy khi không có người ngoài.”

“Được rồi, Ha…” “Cứ gọi là cậu Potter như thường đi, nếu không con sẽ bị nghi ngờ đó.”

“À, khóa cảng con sẽ tặng sau, giờ để con đưa ngài về trường.” Dứt lời cậu chỉ đũa phép vào bức thư, chữ Prince vừa sáng lên thì Severus cũng biến mất theo.

“Cậu nói như thế, sẽ an toàn chứ.” Thấy Severus đã đi, Stephen đưa ra nghi ngờ.

“Vì mẹ, chú ấy sẽ không nói ra đâu. Mà tớ cũng nên nhanh trở lại trang viên Malfoy, không Sirius sẽ nhảy dựng lên mà chạy đến đây đó.” Nháy mắt, Harry biến mất.

“Chỉ mong như cậu nói.” Stephen thì thầm, Nelson cũng rời khỏi bức ảnh. Mọi thứ như trở lại yên bình trên hàng lanh ảnh nhà Potter, như không có việc to gì xảy ra.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.