Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau sân khấu – trốn ngục

3383 chữ

Chương 48: Sau sân khấu – trốn ngục

Sau khi HS xuống sân khấu, Sirius mở miệng nói nhỏ với bọn trẻ “Muốn vào sau sân khấu xem thế nào không?”

“Có thể sao?” Hermione hai mắt sáng bừng, nếu có thể vào trong, cô có thể xin được chữ kí của rất nhiều người, nhất là của ca sĩ HS mà cô đã thầm mến bao lâu nay.

“Tất nhiên, chú và Remus là khách quen trong đó.” Sirius sảnh khoái đồng ý.

Sau đó, cũng là Remus kéo Sirius mở đường cho bọn trẻ lần lượt rời khỏi khu vực chật cứng người, ếm bùa xem nhẹ cho mọi người rồi đi đến nơi chỉnh trang cho các thần tượng. Nhìn xung quanh một lần, khi không có ai thì cả hai mới thở phào nhanh chóng giải bùa rồi ung dung đi đến trước cửa.

Người canh gác bên ngoài vốn định ngăn cản nhưng thấy hai người đầu tiên là ai liền mỉm cười nhường đường không nói một lời nào, bất quá Remus hiểu chuyện vội mở lời “Bọn nhóc này Heri có quen biết, có thể để chúng vào được không?”

“Là người quen của anh Heri hết sao? Vậy cứ vào đi.” Họ chấp nhận.

“Oa!” Rõ ràng phía sau màng sân khấu là một khung trời mới, thậm chí đến nhà Malfoy cũng không hoa lệ đến vậy. Tràn ngập những con người đầy ăn diện.

Thật sự so với những người khác, Heri trên sân khấu tuy rất giản đơn nhưng lại bắt mắt, cũng như lúc này vậy, bu xung quanh anh ấy là một đám đàn anh đàn chị đàn em đang cực kì buồn bã vì tin tức bất ngờ này, thay phiên nhau kéo Heri lại.

“Anh, em không ngờ anh lại nghỉ việc nhanh vậy?” “Không phải anh còn rất trẻ sao?” “Người yêu của anh thật hạnh phúc!” “Không phải ai cũng sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp đang đỉnh cao vì đối phương đâu!” “Em làm anh chị thật bất ngờ!” “Đúng là Heri, đã quyết định thì không để người khác có cơ hội ngăn cản nhỉ?” “…”

Bọn trẻ nhỏ một đám hắc tuyến. Đây là cái… gọi là… vẻ mê hoặc làm nên tất cả sao… Quá đáng sợ, anh ta như thế lại không để một ai ganh ghét, thật là hiếm thấy.

“Heri, tại sao em dám nghỉ việc mà không nói với anh, hả?” Từ phía sau đám người bu quanh đó là một người đàn ông mủm mỉm trong trang phục vest sang trọng đang khá tức giận.

Một đám đang luyên thuyên lập tức im lặng. Heri, ngược lại vẫn mỉm cười “Xin lỗi vì đã quyết định gấp gáp như vậy. Bất quá, em tin, không có em mọi người sẽ càng tỏa sáng hơn nữa. Và hãy cố gẳng tỏa sáng cả phần của em nữa nhé.” Sau đó xoay sang trấn an vị đang tức giận nào đấy “Quản lý, anh ra ngoài nói chuyện với em chứ, đừng làm phiền mọi người, họ còn phải biểu diễn, không phải sao?”

“Được, tôi chờ câu giải thích của cậu.” Dứt lời y ra ngoài.

“Haha, để bọn nhỏ thấy rồi.” Heri xoa xoa mi tâm, sau đó nói với bọn nhỏ “Nếu ai muốn có thể xin chữ kí nha, anh đã nhờ mọi người hết rồi, cứ nói là đàn em anh là được. Còn hai chú, canh bọn nhỏ rồi dẫn ra ngoài nha, chúng ta sẽ nói chuyện bên ngoài.” dứt lời cậu cũng nối gót theo vị quản lý của cậu.

Hermione nhanh chóng lấy ra giấy bút trong khi mọi người lắc đầu chịu thua. Không ngờ cô nàng biết tuốt này cũng có một mặt đáng yêu như vậy. Cô nhóc bằng tốc độ nhanh nhất xin chữ kí của mọi người rồi trở về, cười tươi rói còn hơn bình thường, làm một đám che lại đôi mắt “Merlin! Quá chói rồi.”

Thấy Hermione mãn nguyện, Sirius cùng Remus lôi bọn nhỏ ra ngoài.

Heri lúc này đang an ủi người đang ông nhìn qua có vẻ hết tức giận đó “Vợ anh mà biết điều này chắc sẽ xử anh mất. Dù sao cũng chính là cô ấy đề cử em cho anh, Heri.”

“Em vẫn nhớ như in những ngày đó.” Heri mỉm cười “Lúc đó em chỉ muốn dùng tiếng ca đem lại tiếng cười cho mọi người, thậm chí nếu họ không trả tiền cũng không vấn đề gì cả, không ngờ lại gặp phu nhân. Là phu nhân và anh giúp em nổi tiếng như ngày nay. Thật ra, em đã nói cho phu nhân biết, là vì quá nhớ người yêu nên em mới dùng tiếng hát để vơi đi nỗi buồn. Một khi em ấy trở về, em sẽ lập tức từ việc. Anh chỉ cần nói với phu nhân, cô ấy sẽ hiểu mà.”

“Anh vẫn nghĩ em nên đi nói thì hơn, Heri.” Quản lý một lần nữa thuyết phục

“Không, thậm chí đây là lần cuối cùng em dính dáng đến sân khấu, nếu phu nhân biết, chắc sẽ rất đau lòng, lúc đấy mà có anh bên cạnh an ủi chị ấy sẽ rất vui.” Heri vỗ vỗ vai quản lý “Anh tin em đi, phu nhân sẽ không trách anh đâu.”

“Được rồi.” Không lay chuyển được, quản lý thở dài “Vậy anh và cô ấy chúc hai người hạnh phúc.”

“Tất nhiên, cảm ơn anh.” Heri cười nhìn quản lý vào trong. Sau đó nghiêm mặt lại.

“Lời nguyền độc đoán chuẩn đấy Heri.” Sirius bỗng nói “Đây là thứ mà cả ba ba Samuel đều không làm được hay sao?”

“Do thể chất con nhạy cảm hơn những người khác thôi.” Đến mức có thể giao tiếp linh hồn với bất kì ai nếu cậu muốn, đúng là đáng sợ thật. Có nên cảm ơn mụ già độc ác đó không?

“Anh… anh… anh HS…” Hermione bỗng nhiên nói lắp “Chữ… Chữ… Chữ kí…” Cô đưa tập giấy ra.

“Haha.” Heri bật cười “Có thể khiến tiểu thư vạn sự thông của nhà Gryffindor thậm chí là cả Hogwarts nói lắp, Harry mà biết đều này chắc sẽ rất hối hận vì không thể đến đây đó.” Mới là lạ, chủ yếu là cậu rất thích chọc ghẹo Hermione mà thôi, người nào đó nhủ thầm trong lòng.

“Ngài biết Harry?” Mắt Hermione mở lớn. Được lắm Harry, sao cậu nỡ không cho tớ biết chứ.

Heri may chút nữa cười lớn khi biết suy nghĩ của Hermione. Có lẽ, năm nay mình khó tránh thoát khỏi số phận bị người ta nhớ thương rồi, mà chỉ là vì không giới thiệu ca sĩ cho đối phương biết, haizz, Heri âm thầm tính toán cách đối phó.

Ngược lại, Remus nhẹ nhàng nói “Có thể quen biết hai chú, làm sao mà không quen Harry được.” Quen gì nữa, hai người vốn dĩ là một mà “Chỉ có điều, con có nói cho Harry biết con là fan của Heri không vậy?”

“A…” Giờ này Hermione mới nhớ ra. Hình như… không có.

Remus bắn một ánh mắt đến Heri, và Heri gửi lại một ánh mắt cảm ơn đến. Thật sự không ngờ cũng có ngày mình bị mẹ đỡ đầu tính toán a~~~ Có phải bình thường mình trêu chọc quá năng suất không???

“Vậy còn Samuel? Ngài biết chứ?” Đang im lặng bỗng nhiên Draco lên tiếng.

“Điều này a~~~” Heri kéo dài âm điệu “Biết!” cậu nở nụ cười ranh ma.

Ngay cả Samuel cũng biết… Hermione cảm thấy nhân sinh của mình thật thất bại, thân với hai người kia như vậy, không biết họ có quen biết với thần tượng số 1 trong lòng cô. Nếu biết sớm, biết đâu cô có thể gặp anh ấy ngoài đời trước rồi.

“Thật ra, anh cũng đã gặp em.” Heri nói với Hermione “Tại cái ngày em trực tiếp đến đây mua vé.”

“Cái gì?” Hermione bắt đầu lục lại kí ức. Không, không giống, cô muốn mua vé miễn phí nhưng người bán lại cáu gắt với cô. Cuối cùng là một người thanh niên mặc trang phục giống hắn ta đi từ xa đó nói gì với hắn, sau đó hắn mới mở miệng đưa sáu tấm vé cuối cùng… khoan, vậy cái người lúc sau đó…

“Nghĩ ra rồi sao?” Heri ôn hòa nói “Là anh đấy. Bạn của Samuel trực tiếp đến mua vé, làm sao mà anh nỡ từ chối chứ. Chỉ tiếc là nhóc ấy đến không được mà thôi.”

Pansy bằng trực giác thứ sáu của người con gái nhanh chóng phát hiện giọng điệu hờn dỗi trong lời nói của Heri “Có vẻ như quan hệ của anh với Samuel khá đặc biệt nhỉ?”

“Hắc hắc.” Heri bụm miệng cười, không nói. Ngược lại là Remus giải thích nghi hoặc của Pansy “Tại vì người yêu của Heri chính là Samuel.”

“Cái gì?” Tổ hợp 6 đồng âm.

“Thật không ngờ…” Hermione lắc lắc đầu “Nếu vậy, chắc chắn anh phải gửi vé đến cho Samuel chứ?” Thay vì im lặng như thế.

“Em hiểu lầm rồi.” Heri nói “Anh và em ấy chỉ đang chơi trò trốn tìm mà thôi. Anh đã tìm ra em ấy rồi, giờ đến lượt em ấy tìm ra anh. Nếu thật sự yêu anh, em ấy sẽ biết, kì thật, anh luôn theo dõi em ấy từ xa… Haizz.”

“Chỉ tiếc, trong một số trường hợp nào đó, chỉ số EQ (PHKB: là chỉ số tình cảm) của cậu nhóc lại thấp đến đáng thương, không hề để ý rằng trong số những người cậu nhóc đã từng tiếp xúc, lại có Heri.” Remus tiếp tục làm người giải thích.

“Tóm gọn lại, anh thật sự rất vui vì có bạn của Samuel đến mừng ngày vui hôm nay.” Heri nháy mắt “Nếu muốn, các em có thể chọc Samuel một phen, biết đâu lúc đấy, cậu nhóc có thể tìm ra anh nhanh hơn. Phải biết, để vị hôn phu phải chờ đợi bản thân cũng không phải tốt lắm đâu.”

“Được rồi, Heri, cũng đã rất trễ rồi, bọn nhóc nên về.” Sirius đương nhiên rất muốn thấy vẻ mặt cực kì hắc của vị nào đó. “Hermione, để ta đưa con về nhà, sau đó đưa mấy nhóc về nhà Black, từ đó rồi dùng lò sưởi về nhà.”

“Vâng ạ.” Bọn nhỏ đồng thanh “Tạm biệt anh Heri.”

“Tạm biệt a mấy nhóc.” Heri cũng vẫy tay chào “Chúng ta sẽ lại gặp nhau vào một dịp không xa đâu.”

Nhìn bóng người đi mất hút, Heri thu lại nụ cười. Giờ này, chắc bên Voldy cũng đã nói chuyện xong đi. Vậy mình có thể quang minh chính đại đi lấy lòng giáo sư mới rồi.

Nói như thế, Heri bắt đầu độn thổ, mục tiêu: nhà Black.

(PHKB: chắc có nhiều bạn khó hiểu tại sao ta lại để ngôi thứ ba là Heri thay vì là Harry đi. Thật ra cũng rất đơn giản: do Harry là ca sĩ HS – Herakles Slytherin; nguyên một chương đều duy trì vẻ ngoài này – đa số đều chưa biết hai người là một… và một số nguyên do khác. Vì thế ta không đổi Heri thành Harry, giống như một người thành hai nhân cách vậy. Yên tâm, đây là chương duy nhất. Các chương sau, có duy trì bộ dáng Heri thì mình vẫn sẽ để tên là Harry làm ngôi thứ ba.)

*** ta là phân cách tuyến ***

Tại biệt thự Malfoy, sau khi Draco đến thế giới Muggle thì Lucius nhận được tin của gia tinh rằng ngài Grindelwald đến thăm làm anh xém chút nữa đổ tách trà trên tay.

“Mời ngài ấy vào phòng khách đi.” Lucius căn dặn, sau đó đích thân đứng dậy đi kiếm vị Chúa tể hắc ám nào đấy.

Không ngờ, Lucius chưa kịp đi tìm thì vị nào đó đã bắt đầu xuống dưới lầu, ung dung đi tới phòng khách.

Khi thấy Grindelwald đến thì y đứng dậy “Chào mừng ra ngục, ngài Grindelwald.”

“Voldemort, ngươi quá lời rồi, không phải ngươi hẹn ta ở đây sao?” ông mở miệng.

“Chỉ là thấy gần đây Thánh đồ bắt đầu hoạt động lại, nghĩ rằng chắc ngài cũng rất bận bịu. Thất hẹn cũng là bình thường.” Y lắc lắc đầu tỏ vẻ thông cảm.

“Voldemort!” ông gầm nhẹ “Ngươi đang khinh thường lời hứa của ta sao?”

“Hậu bối nào dám chứ?” Ngược lại với vẻ mặt không đổi sắc nhưng ánh mắt ẩn chứa tức giận của người kia, Voldemort vẫn rất bình thản “Không phải ngài chấp thuận làm Giáo sư DADA của Hogwarts sao? Phải giới thiệu cho vị đại diện ban giáo đổng biết mới ổn chứ?”

“Lord?” Lucius hơi cứng cứng người “Ngài… là muốn mời vị này về làm giáo sư? Harry đồng ý?”

“Ngươi đang nghi ngờ ta?” Voldemort nheo mắt lại “Hay mệnh lệnh của ta không bằng hắn?”

“Thuộc hạ không dám.” Lucius vội vàng trả lời. Chết tiệt, tại sao y không để ý rằng Harry sẽ làm theo những gì mà Lord thích chứ?

“Harry? Harry Potter? Đứa trẻ được chọn?” Gellert phi tiếu nhìn Voldemort “Ta không nghĩ chuyện giữa chúng ta lại kéo nhóc đó vô đấy?” Không phải nhóc ta là học trò của Dumbledore sao?

“Tin tức của ngài cũng chậm thật.” Y bắt đầu lựa từ “Potter cũng là một trong 12 vị giáo đổng. Hơn nữa chuyện này thật sự cũng không hề liên quan đến cậu ta.”

“12 giáo đổng nếu có người không đồng ý thì sao?” Gellert hỏi.

“Thiểu số phục tùng đa số. Hơn nữa ta tin Lucius và Severus có thể giải quyết.” Voldemort giải thích “Để tránh ta không thể gặp mặt thì ta xin chúc mừng ngài trước, sắp được gặp mặt người trong lòng.”

Lucius hóa đá. Chúa tể hắc ám đời đầu có người trong lòng, còn ngay tại Hogwarts, già như thế chỉ có lão ong mật Dumbledore mà thôi. Lịch sử lại được một lần nữa viết sai lầm. Và cũng một lần nữa, Lucius thật muốn ân cần thăm hỏi người đã viết ra cuốn lịch sử cực kì không có chỗ nào đúng này.

“Cảm ơn. Nhưng ta cũng không định lấy cái tên này đi nhận chức.” Ít nhất là không để người ngoài nhận ra được “Garrett Geoffrey, giáo sư mới môn DADA. Hân hạnh được làm quen.”

“Hân hạnh được làm quen.” Lucius mở miệng “Phòng đã được chuẩn bị sẵn cho ngài. Nếu muốn, ngài có thể ở lại đây cho đến cuộc họp thường niên mọi năm của giáo sư.”

“Nếu vậy thì cảm ơn.” Gellert nói “Dù sao cũng phải để Thánh đồ có thời gian tu sửa lại Numergard.”

“…” Voldemort định nói gì đó thì hai tiếng “phanh” xuất hiện, bước ra chính là hai nam nhân mà năm trước Gellert ông đã được gặp.

“Lucius, có lẽ chúng ta đến không đúng lúc?” Thanh niên tóc vàng nhìn thấy ba ly trà, rồi lại nhìn Lucius, hỏi.

“Đã hơn nửa năm không gặp, hai vị.” Gellert mở miệng.

“Ồ, là ngài Grindelwald. Vinh hạnh vinh hạnh, vậy chúng ta phải sửa lại kế hoạch rồi.” Nam nhân tóc vàng – Godric Gryffindor bắt đầu tính toán.

“Tính cái gì chứ?” Nam nhân tóc đen – Salazar Slytherin hừ lạnh “Thế nào nhóc Harry không chạy qua đây làm thân với giáo sư mới.”

“Cũng đúng a.” Godric vỗ trán “Vậy con cũng không cần đi theo chúng ta đâu.”

“Hôm bữa chưa kịp nói, ngài có thể gọi tôi là Sal, tên ngốc kia là Godr.” Salazar mở miệng.

“Các cậu cũng có thể gọi ta là Gellert.” Ông gật đầu, sau đó nhìn sang Voldemort “Cả ngươi nữa, hậu bối.”

“Vậy chúng ta không làm phiền cuộc họp nữa.” Salazar cúi chào rồi kéo tên sư tử của mình vào lò sưởi, biến mất.

“Haizz… lại nữa rồi, hai người đó thiệt là…” Không cần ân ân ái ái trước mặt con như vậy, làm con nhớ anh Heri quá. Rốt cuộc là anh ở đâu chứ?

“Có vẻ… cậu khá thân thuộc với họ.” Gellert bỗng dưng hỏi.

“Có thể xem họ là trưởng bối.” Voldemort trả lời. Nếu ba ba và cha chưa cho ông ta biết thân phận thì cậu cũng không nên xen vào. Hơn nữa biết đâu thông qua ông ta cậu có thể gặp anh Heri.

“Cậu thật sự không giống những gì sử sách miêu tả?” Máu lạnh, vô tình, tàn độc…

“Có lẽ… ta đã thật sự thay đổi…” Voldemort nhớ lại khoảng thời gian trước kia. Không ai cho y hiểu cái gì là yêu, thì làm sao y có thể có cái cảm xúc đó. Nhưng… ngàn năm trước, y lại có tất cả mọi thứ. Còn nữa, dù đã gây tai họa cho Hogwarts, cho giới phù thủy như vậy, nhưng ba ba, cha và các dì vẫn chưa từng trừng phạt, chỉ khuyên nhủ cậu trong lúc cậu vẫn còn xung đột về hai luồng kí ức. Nghĩ đến đây, không biết anh Heri phải trải qua một mình chống chọi nỗi đau xung đột giữa hai luồng kí ức như thế nào…

“Thấy hậu bối của ta có tính người như vậy, ta đã yên tâm phần nào…” Gellert bộc lộ.

“Nhưng, ngươi vẫn tụ họp lại Thánh đồ.” Voldemort chỉ ra trọng điểm “Chắc là sợ ta gây ảnh hưởng đến Dumbledore đi.”

“Chính xác.” Gellert thừa nhận “Ta không tin tưởng ngươi sẽ tha cho em ấy. Ta chỉ hứa với ngươi trói buộc Al không cho em ấy làm bừa mấy cái kế hoạch bồi dưỡng Cứu thế chủ ngay tại Hogwarts. Nhưng ai biết khi nào ngươi lại đổi tính gây bất lợi cho em ấy chứ?”

“Cũng đúng.” Voldemort cười cười “Ta rất mong một ngày nào đó được trực diện đối đầu Thánh đồ. Còn bây giờ, Lucius, ngươi nên mời quý ngài đây đi nghỉ ngơi.” Bởi ngày mai có khả năng con hồ ly Harry Potter sẽ đến đây. (PHKB: hồ ly gì chứ? Harry là chính tông rắn thì có. Ngu ngốc Voldy!!!                  Voldemort: Avada Kerdava!             PHKBnhảy qua một bên: ngươi muốn giết ta??? Được lắm, ta sẽ ngược ngươi cho biết! Hãy chờ đó!!!)

“Vậy, mời ngài, ngài Grindelwald.” Lucius bắt đầu dẫn đường.

Trong phòng khách chỉ còn lại Voldemort. Không biết y đang suy tính cái gì.

Cho đến lúc Lucius đi đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Voldemort mới mở miệng “Lucius, ngươi nghĩ nếu đấu 1vs1 với Thánh đồ, phần thắng có nắm chắc bên chúng ta không?”

Lucius lựa từ, nhưng cuối cùng vẫn nói thật “Thuộc hạ không chắc. Chúng ta chưa bao giờ chiến đấu với một Thánh đồ nào cả. Không biết thực lực, không dám tự cho là đúng.”

“Triệu tập hội nghị đi.” Voldemort công đạo “Ngay đêm nay. Công việc của cả giới Muggle và phù thủy cũng không đến mức bận bịu không có thời gian luyện tập.”

“Mọi thứ đều theo ngài sắp xếp.” Lucius cung kính lùi xuống, gọi gia tinh chuẩn bị phòng.

“Không chắc chắn… sao?” Voldemort thì thầm. Với sự đa nghi của Dumbledore, cho dù y có chứng minh thì hắn ta cũng sẽ nghĩ theo một phương diện khác mà thôi. Hơn nữa, y cũng không có hứng thú phải giải thích cho Dumbledore biết những gì y làm. Nếu vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra cuộc chiến giữa Death Eater, Hội phượng hoàng, và cả Thánh đồ. Thế thì để cậu giúp họ mạnh mẽ để tự bảo toàn tính mạng của mình… là tốt nhất.

Voldemort mải mê suy tính nhưng không hề hay biết rằng, cuộc chiến đó vẫn sẽ xảy ra, nhưng với một mục đích hoàn toàn khác.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.