Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần gặp mặt đầu tiên – Màn mở đầu hội nghị thường niên của giáo sư

3445 chữ

Chương 50: Lần gặp mặt đầu tiên – Màn mở đầu hội nghị thường niên của giáo sư

Sau bữa sáng hôm ấy, Voldemort đại nhân của chúng ta lúc nhất thời rất thường xuyên thất thần. Tất nhiên mỗi lần như vậy Harry sẽ rất “hợp tình hợp lý” đánh bay đi chồng suy nghĩ đó. Theo suy nghĩ của Harry chính là “Ta đã đứng trước mắt, đã ở bên cậu rồi, không cần dành quá nhiều suy nghĩ về ta làm gì đâu. Haizz…”

Nhanh chóng ngày sinh nhật Harry cũng đến. Sáng hôm ấy, Harry lập tức chạy về nhà Black để chuẩn bị. Vốn dĩ Voldemort định chiều mới qua, ai ngờ được 2 người cha của y lại ngẫu hứng về đúng lúc, lại rất tự nhiên đồng ý qua dự tiệc, thậm chí là ngay lúc đó qua luôn. Bó tay, Voldemort đành bước qua bên đó chung.

“Harry, ta nghĩ ngày này sẽ đông lắm chứ?” Đánh giá nhà Black xung quanh, có vẻ như không có ai, Godric hỏi.

“Không khác được.” Harry lắc lắc đầu “Nghe tin tức từ đâu đó Thực từ đồ đang điên cuồng thực chiến pháp thuật. Bộ lại không tin tưởng Dark Lord đã trở về, cho nên Hội chỉ có thể có gắng luyện tập pháp lực nâng cao kinh nghiệm thực chiến.”

“Cho nên giờ chỉ có chúng ta ở đây?” Salazar lạnh nhạt lên tiếng.

“Vâng ạ.” Harry nói “Hai người chưa thăm Ellis với anh Alan đi. Hai người họ nhớ các chú rất nhiều… A, con quên mất bên biệt thự Prince cũng có thể gặp.”

“Không sao? Kiếm hai nhóc nói chuyện cũng rất vui.” Godric kéo Slazar rời đi.

“Bàn tay của gia chủ Potter rốt cuộc đã kéo được bao nhiêu gia tộc khác vậy?” Thấy hai người cha đã rời đi, Voldemort tiến lên hỏi.

“Cậu nghĩ muốn kéo gia tộc khác dễ lắm sao?” Harry hỏi lại “Tôi lại không có mị lực như cậu. Thực tử đồ từ khi vượt ngục hầu như không có nhân bị bắt. Muốn hợp tác với chúa cứu thế cũng phải có gan rất lớn nếu không sợ Thực tử đồ thậm chí chủ nhân của họ làm cho cả gia tộc chỉ còn là lịch sử, hoặc, đơn giản hơn, có quen thuộc một chút. Thôi không nói chuyện này nữa, cậu có thể lên thư phòng đọc sách. Trong lúc đó tôi kêu gọi gia tinh sửa sang lại ngôi nhà.

Và thế là hai nhà sáng lập trò chuyện cũng bức ảnh, Voldemort đọc sách, Harry dọn dẹp trang trí nhà cửa, thì thời gian nhập tiệc cũng đến gần.

Lúc này người của Hội cũng đã có mặt, bọn nhỏ cũng lục đục đến. Đồng thời, Godric và Salazar cũng ra ngoài phòng khách, dọa hội phượng hoàng các thành viên một trận sợ hãi.

“A.” tiếng Sirius chứa đầy sự bất ngờ “Sao hai vị lại đến đây?”

“Ý cậu là sao?” Salazar nhíu mày “Chúng tôi không thể đến dự sinh nhật của tiểu Harry sao?”

“Không không, tất nhiên có thể.” Remus vội nói thay cho Sirius đang cứng họng “Chỉ có điều đến bất ngờ nên chúng tôi không kịp phản ứng thôi. Xin lỗi xin lỗi.”

“Không có gì. Chỉ là Harry ở trang viên Malfoy gặp chúng tôi sáng nay sẵn tiện mời luôn.” Godric nói, sau đó thì thầm vào tai Salazar “Một đám nơi này không chịu nổi áp suất pháp thuật của chúng ta đâu, tém tém bớt lại đi, Sarah.”

“Xin hỏi hai vị này là?” khi mọi người còn đang nghi ngờ nhìn thì một cô gái đứng ra hỏi. Godric có thể nhìn ra mái tóc nâu đang dần dần hóa hồng. Aminagi tự nhiên?

“phanh” một tiếng xuất hiện và kéo lấy tầm nhìn của đám người. Liên tục là 9 tiếng phanh nữa và mọi người có thể thấy rõ một đám tóc đỏ ra lò…

“Xin lỗi nhé Sirius, hôm nay cặp sinh đôi lại phá hoại. Bộ tụi nó không thể để tôi có một ngày yên ổn được sao?” Molly Weasley lên tiếng, sau đó bất ngờ với mức độ trang hoàng của biệt thự “Này, là ai làm?”

“Có lẽ là nhóc Harry đã làm?” Godric vô thức nói ra.

“A, hai vị không phải phụ huynh của Samuel sao? Đã lâu không gặp.” Molly bước đến, trịnh trọng nói “Thật sự rất cảm ơn món quà giáng sinh của hai người, chồng của tôi thích nó đến mức đem nó ra nghiên cứu sao đó hư luôn.” Vừa nói vừa trừng mắt nhìn chồng mình.

Thấy vợ điểm danh, Arthur Weasley chỉ biết cười trừ.

“Không sao.” Godric nói “Harry rất rành chỉnh lý mấy cái đó, mọi người giao cho Harry là được rồi.”

“Harry?” Một đám hít sâu một hơi.

“Chứ mọi người nghĩ các cửa tiệm Hẻm Xéo có sản phẩm Muggle là từ đâu ra chứ? Hỡi nhưng con người ngay sâu trong con tim là khinh thường Muggle kia?” Salazar sẵn tiện châm chọc một phen, sau đó bồi thêm một câu với Arthur “Tất nhiên không nói ngài, Arthur. Nếu không phải ngài rất yêu công nghệ Muggle, càng thích cải tiến sản phẩm giới Muggle đưa vào giới pháp thuật sử dụng, ta và Gody cũng không tốn rất lớn thời gian tặng cho ngài một phần lễ vật như thế.”

“Vậy mà tôi còn làm hư chúng nữa. Rất xin lỗi hai vị.” Arthur vội cúi đầu. Món quà được người ta chú tâm như vậy lại bị hỏng, không xin lỗi là không được.

“Ngài không cần để ý, dù sao cũng là để cho ngài nghiên cứu mà. Mục đích chính là mong ngài có thể cải tiến thêm nhiều sản phẩm Muggle nữa mà thôi.” Godric cười lớn vòng qua vai Salazar.

“Tên kia, ý ngươi là gì?” Moddy xoáy sâu con mắt vào người Salazar, thực lực của hai người này thâm sâu khó lường, là địch hay bạn?

Salazar cười nhạt, đang định nói gì thì lại xuất hiện thêm vài tiếng “phanh” nữa, bọn nhỏ bên nhà Slytherin và Neville đến, cùng lúc là tiếng ca của phượng hoàng. Nghe đến đây, Salazar bất đắc dĩ bế thanh nhắm mắt dựa vào người Godric. Tiếng ca phượng hoàng ảnh hưởng không nhỏ đến y, mong là con phượng hoàng này đừng để ý đến y là được rồi, nếu không y không ngại bộc lộ toàn bộ ma lực giết chết con phượng hoàng kia.

May mắn, Dumbledore liền cho Fakwes rời đi. Salazar bất động thanh sắc nhìn Dumbledore. Con trai y kiêng kị người này không phải không có lý. Nhưng mà, một kẻ như vậy, có thể vì giới Muggle mà giết chết người của mình hay sao? Lợi ích vĩ đại hơn của ngươi là cái gì, Dumbledore?

Mặt khác, cụ Dumbledore cũng đánh giá hai người mới gặp này, nếu không phải ngoại hình khác, chắc ông sẽ không tự chủ được mà rút đũa phép ra. Ông quả thật đã già rồi, thế cuộc thay đổi, không ngờ ngoại trừ vị Slytherin hai năm trước còn có người thâm sâu khó lường như vậy. Nếu đã gặp họ, có thể kéo họ vào Hội, thì sẽ là một biện pháp rất tốt. Ít nhất, mong họ đừng đi vào bên kia, nếu không, chỉ sợ giới phù thủy chỉ biết sợ hãi sống trong bóng tối.

“Là cụ Dumbledore sao?” Godric phá vỡ bầu im lặng “Cuối cùng cũng được gặp mặt ngài rồi, thật hân hạnh hân hạnh. Tại sao Harry không báo trước sẽ gặp ngài chứ? Nếu biết trước sẽ gặp ngài thì ta đã chuẩn bị kĩ càng hơn rồi.

Một đám ngơ ngác, riêng Sirius và Remus thì lắc lắc đầu. Bạch phù thủy ngàn năm trước mặt đối mặt với bạch phù thủy thế kỉ này… hai người họ vẫn không nên xen vô thì hơn.

“Thanh niên, cậu tên gì?” Dumbledore hòa ái hỏi. Nếu đã hâm mộ, chắc hai thanh niên này cũng không xấu.

“A” Godric vỗ đầu mình một cái, nhẻo miệng cười “Tại sao ta lại quên giới thiệu trước nhỉ? Ta là Godr Grocfinid.” Xong chỉ chỉ Salazar “Sal Sliterah, bạn đời của ta. Chúng ta là cha của Samuel.”

Là cha của hậu đại Gryffindor sao? Vậy thì an toàn.

“Vậy vị nào là hậu đại của nhà Gryffindor vậy?” Cô gái Aminagi mái tóc đã biến thành đỏ chót từ lúc nào “Quên nói, Nymphadora Tonks, rất hân hạnh được gặp mặt hai vị.”

“Là ta.” Godric nói “Gia tộc ta chỉ là một chi thứ mà thôi. Cho nên nếu không học ở Hogwarts thì sẽ không thể lấy họ Gryffindor.”

“…”

“À rế, sao mọi người có mặt hết rồi vậy?” Harry từ cầu thang nhìn thấy một đám tập trung, cậu đưa tay lên thái dương, xoa xoa. Haizz, chuyện lớn rồi đây “Mọi người ngồi xuống đi. Kreacher, dọn thức ăn lên. mọi người chắc rất đói rồi. Để con lên thư viện nhà Black gọi Samuel xuống.”

Sau đó, Harry không biết bữa tiệc trôi qua thế nào luôn. Một đám nhỏ kéo Samuel qua một bên nói chuyện thì không nói, trêu chọc quan hệ giữa Samuel với cậu thì không nói. Thế sao ngay cả người lớn cũng bắt đầu nhiều chuyện đến vậy.

Nhìn chú Godric phải ứng phó với một đám Gryffindor tò mò tràn đây kia… Không, chú ấy phải vui vẻ lắm mới đúng, được đùa dai với một đám “trẻ con non dạ” ấy. Ngược lại với vẻ mặt tươi vui của chú Godric, ba ba Salazar của cậu vừa đen mặt với bạn đời đang vui vẻ nói chuyện bên kia vừa nói chuyện với Remus và Regulus. Còn Sirius và Severus, đáng tiếc 15 phút trước họ vừa bị Kreacher không nương tình làm cho biến mất tại chỗ. Có lẽ chắc hai người đang rụt đầu rụt cổ mà nghe tổ tiên giải bày tâm sự.

Cuối cùng, bữa tiệc sinh nhật cũng kết thúc bằng việc mọi người lục đục ra về, chỉ để lại gia đình nhà Weasley, couple chồng-chồng trong bữa tiệc ở lại chung với Sirius, Remus, Harry, tất nhiên không thể thiếu Samuel.

“Đã trễ lắm rồi, bọn nhóc nên đi ngủ.” Molly Weasley lên tiếng, bọn nhỏ không thể không tuân theo.

Có điều, có hai “ngụy” trẻ con bất tuân thì cũng không ảnh hưởng gì lớn, vì đâu có ai biết… mà người biết thì chắc chắn sẽ cực kì cứng miệng… cho nên, ngay đêm khuya, hành lang ảnh nhà Black đã có một cuộc họp nho nhỏ.

“Quả nhiên hai ngài sẽ xuống đây nhỉ?” Ellis mỉm cười nhìn hai vị giáo sư của mình.

“Vì ta biết ai đó chắc chắn sẽ xuống.” Salazar trả lời, đưa đầu ra phía sau “Không phải sao?”

“Hơn nữa không chỉ là một người.” Phía sau hai nhà sáng lập, Harry lên tiếng “Cho dù hai người có cố ý cho con cùng y cùng một phòng thì cũng không ngăn cản được phòng bị của y đối với con.” Còn cậu, hừm, cậu không có hứng thú phòng bị với bạn đời.

“Mà thôi không nói chuyện của con nữa.” Harry đổi chủ đề “Chú Godric thấy sao? Về người kế chức vị bạch phù thủy của mình?”

“Nên nói sao nhỉ? Rất biết tự lượng sức mình?” Godric cười ngả ngớn “Đứng trước một hậu duệ Gryffindor, có là bạch phù thủy vĩ đại nhất mọi thế kỉ thì lượng kiến thức bạch pháp thuật vĩnh viễn không bằng.”

“Cụ được tôn vinh làm bạch phù thủy đứng đầu chỉ vì đứng ra chống chọi với thế lực hắc ám mà thôi. Chứ nơi này kiếm một phù thủy thuần bạch như ngài còn khó hơn về với ôm ấp của Merlin… hay Tử thần nhiều.” Harry không yếu thế đáp lại, “Rồi sao?”

“Hắn mời ta gia nhập Hội.” Hiểu ý Harry, Godric nói “Ta đã từ chối.”

“Con tin nếu không có lý do cụ sẽ không buông tha chú dễ dàng như vậy?” Còn nhìn ba ba chằm chằm nữa.

“Bạn đời của ta là một hắc phù thủy, về phe với ngài chẳng khác nào ta phản bội bạn đời ta cả. Cho nên, xin lỗi, ta từ chối.” Godric nghiêm túc lên đáp.

“Ấy chà chà.” Harry nhếch khóe miệng “Không ổn rồi, chú Sarah a~~~ không biết vị bạch phù thủy của chúng ta sẽ đề phòng chú hơn hay với con hơn nhỉ???”

“Đó là quyền của hắn. Con hiểu hơn ta hết, không phải sao?” Salazar phi tiếu nhìn đối phương “Một Slytherin một khi đã quyết định thì sẽ không hối hận, cũng chẳng cần để tâm đến người khác nghĩ gì về mình.”

“Cũng đúng,” Harry cười cười “Con chỉ xác nhận thôi. Nếu chỉ có bấy nhiêu thì con nên đi nghỉ ngơi. Cơ thể này cũng không nên thức khuya.”

“Không thể nới lỏng ra hơn sao?” Trước khi khuất bóng tại hành lang ảnh, Godric gọi lại “Con đã buột mình quá chặt vào điều kiện rồi đấy.”

“Không khác được,” Harry nghiêm túc quay lại nói chuyện “Yêu một kẻ cố chấp con đã chấp nhận nỗi khổ của mình rồi. Chỉ là phải chờ đợi một người so với kẻ cố chấp càng cố chấp hơn nên con xui xẻo thôi. Ngài cũng biết, cho dù con có cố bao nhiêu, bên kia không hiểu cũng vô dụng.” sau đó một đi không quanh lại

“Gody, tớ có cảm giác, Harry đã chấp nhận thất bại.” Salazar dựa vào vai bạn đời “Hai đứa chúng nó thậm chí còn chưa bắt đầu.”

“Không đâu, chúng ta phải có lòng tin vào hai đứa.” Godric an ủi. Có điều, ngay cả anh cũng không thể tin những lời mình nói nữa. Vì trực giác của anh, không khác gì với Sarah.

Hai người phía trong không hề biết rằng cậu bé mà họ tưởng chừng đã rời đi lại dựa lưng vào bức tường sát cánh cửa.

Chấp nhận… thất bại… sao? Có lẽ đi. Bởi, cho dù bản thân cậu đã cố chứng minh biết bao nhiêu lần, y cũng đã nghi ngờ rất nhiều lần, thì cũng chỉ với 1 suy nghĩ “Nếu cậu ta là anh ấy, tại sao lại không nói ra chứ?” của y là đã dẹp hết toàn bộ. Y vẫn chưa thoát khỏi quá khứ kia, quá khứ mà cậu chưa bao giờ che dấu y. Y đã vô tình quên rằng, đã có rất nhiều người nói y, quá khứ đã qua rồi, hãy sống cho hiện tại. Cũng quên đi, lời dặn dò cực kì cẩn thận của mọi người, là y phải đích thân tìm ra cậu.

Mà thôi, dù là y quyết định thế nào, mình cũng chỉ có thể cố gắng sống tiếp mà làm phiền y, chỉ như vậy là được…

*** cuộc họp thường niên của các giáo sư: action ***

“Albus, đợi cụ rồi đấy.” Mcgonagall lên tiếng “Vậy là chỉ thiếu Severus thôi.”

“Xin lỗi. Hơi mệt một chút.” cụ đáp.

“Đã nói cụ không cần ăn đồ ngọt quá nhiều, không tốt cho sức khỏe. Vậy mà cụ lại không nghe. Phải biết…” Poppy Pomfrey còn chưa nói hết câu thì bị giáo sư Sprout ngăn cản “Được rồi Poppy.”

“Không biết chúng ta sẽ gặp vị giáo sư nào nhỉ?” Flitwick tò mò.

“Ở đây.” Bên ngoài vang lên tiếng Severus, sau đó anh mở cửa ra, một đám người bước vào.

“Đây…” Dumbledore trợn trắng mắt nhìn người đàn ông tóc vàng đã hoa râm kia, hồi lâu vẫn không dứt mắt.

“Được rồi, ai nấy về chỗ ngồi của mình đi. Ít nhất ta tin thứ trên mặt các vị vẫn có thể nhìn.” Severus đen mặt về chỗ ngồi của mình.

“Chúng ta hình như chỉ cần hai vị giáo sư mới?” Mcgonagall bất đắc dĩ nói.

“Giáo đổng nói sẽ chi trả tiền hợp lý.” Severus lạnh nhạt đáp.

Mcgonagall hiểu tính đồng nghiệp nhìn về phía cậu trai trẻ bên cạnh Severus, sau đó há hốc miệng “Cậu… là Regulus Black?”

“Vâng, giáo sư Mcgonagall, đã lâu không gặp.” Regulus mỉm cười.

“Không phải cậu mất tích đã nhiều năm nay rồi sao?” Mcgonagall hỏi.

“Vâng, con bị nhốt dưới hồ âm thi của hắc ma vương sau nữa năm y biến mất. Chỉ vừa được một vị Slytherin đưa đến đàn anh Severus chữa trị trong gần một năm nay. Thậm chí đến dấu hiệu hắc ám trên tay con cũng bị vị ấy xóa rồi.” Vừa nói Regulus vừa xắn ống tay áo lên cho mọi người nhìn, quả nhiên là trống trơn.

“Đứa nhỏ, vậy tốt quá.” Ponoma nói.

“Được rồi, các vị mới nhận chức giới thiệu lẫn nhau đi.” Cụ Dumbledore đã lấy lại suy nghĩ bao giờ mặc dù ánh mắt vẫn không hề dứt ra khỏi người kia.

Người dưới ánh nhìn chăm chú của cụ Dumbledore vẫn tỏ ra bình thản lên tiếng “Garrett Geoffrey, giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, mong mọi người giúp đỡ.”

“Chỉ cần không phải Tử thần thực tử là được.” Hai năm liên tục trúng thầu, Mcgonagall rất nghi ngờ vị này.

“Chỉ sợ không phải.” Garrett Geoffrey – Gellert Grindelwald giả cười “Ta đến từ Đức.”

Hơn nữa so với Tử thần thực tử còn đáng sợ hơn. Chúa tể hắc ám đời đầu. Severus nghĩ thầm.

“Vậy thì tốt.” Đối với người ở nước Đức, Mcgonagall cô tạm thời yên tâm “Chỉ cần ngài nhớ là dạy phòng chống nghệ thuật hắc ám, không phải pháp thuật hắc ám là được.”

“Quý cô yên tâm.” Đối phương vẫn giả cười “Tôi hiểu rất rõ môn mà bản thân dạy.”

“Vậy mong ngài nói được… thì làm được.” Severus lên tiếng. Kéo dài không phải sở thích của anh, nên kết thúc càng nhanh càng tốt.

“Đã lâu không gặp, Remus Lupin, giáo sư Chăm sóc sinh vật huyền bí.” Remus ôn hòa lên tiếng.

“Nhưng, cậu…” Poppy lên tiếng, không nói hết câu nhưng ý tứ rất rõ ràng.

“Đã phòng bị từ trước rồi.” Nghĩ đến cái ngày bị gài bẫy đó, sắc mặt Severus càng thêm đen, khí lạnh cũng ngày càng lan tràn “Harry Potter trực tiếp nhờ ta điều chế độc dược, đảm bảo cho sinh vật nào đó không bị mất khống chế đi giết người.”

“Tên…” Sirius vốn đứng lên định chửi Severus một phen không ngờ lại nhận được một cái trừng mắt của em trai cùng với một lực kéo không nhẹ của người yêu, đành rủa thầm “Chết tiệt.”

“Cẩu đần. Tuy cả Hogwarts không ai không biết ngươi nhưng ngươi có nghĩ lễ pháp cơ bản là phải giới thiệu bản thân hay không?” Severus đương nhiên nhận thấy, không khách khí phun nọc độc. Sau đó phải bị trả giá bằng cái bắp tay đau điếng do vừa bị véo kia.

“Ngươi… ngươi… ngươi…” Sirius thật xúc động muốn rút đũa phép, nhưng nghĩ lại đến Regi và Harry, anh nhịn. “Sirius Black, trợ giáo chăm sóc sinh vật huyền bí.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Regulus Black, trợ giáo độc dược học.” Regulus là người kết thúc giới thiệu.

Quả nhiên nghe đến trợ giáo độc dược học mọi người đều sáng trưng mắt.

“Ta có nên trông mong rằng Bệnh thất năm nay sẽ cực kì ít người đến vì bị thương trong giờ Độc dược không?” Poppy nháy mắt.

“Ta trông cậy hết vào cậu, Regulus.” Ponoma và Minerva đồng thanh, sau đó họ nhìn nhau. Trong mắt là ánh nhìn đầy thông cảm. Chỉ có Merlin mới hiểu nhà bọn họ bị mất nhiều điểm nhất đều xuất phát từ tay vị bậc thầy độc dược trước mắt đây. Giờ cứu tinh hiện thế rồi, bọn họ phải cố gắng nhờ vả chứ.

“Ơ…” Bị một đống ánh mắt sáng rực bắn tới như vậy, Regulus mất tự nhiên một lúc mới nói “Con sẽ cố gắng.”

Đổi lấy là cái hừ lạnh của Severus.

Albus e hèm vài tiếng “Nếu đã giới thiệu xong, vậy… cuộc họp thường niên, bắt đầu.”

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.