Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu xin – Nói chuyện lúc nửa đêm

2836 chữ

Chương 51: Cầu xin – Nói chuyện lúc nửa đêm

Ngoại trừ màn giới thiệu đặc biệt lúc mở màng, cuộc họp cũng như mọi năm khác, những điều cần làm với học sinh, thời gian phụ trách tuần tra, những thứ bị cấm…, và một buổi sáng Hogwarts đã trôi qua trong cuộc huyên náo của các giáo sư, giờ ăn trưa cũng đã đến từ lúc nào.

Sau bữa trưa, mọi người lục đục về văn phòng của mình chuẩn bị việc, cũng không ai để ý rằng vị giáo sư DADA mới nhận chức bước theo sau vị Hiệu trưởng.

“Al…” Ngay khi cánh cửa phòng Hiệu trưởng vừa đóng lại, Garrett Geoffrey, hay Gellert Grindelwald, mới hiện ra vẻ mặt đau lòng nhìn ông cụ trước mắt. Ngay từ lúc nhìn thấy Albus, ông đã biết mình không giấu được. Nếu thế, ông chỉ có thể nói thẳng.

Ngược lại với vẻ đau lòng của Gellert, Albus lạnh lùng hỏi “Grindelwald, mục đích của ngươi?”

Tuy vẻ ngoài như vậy, nhưng Albus biết rằng, lòng mình rất phức tạp, đau lòng, quyến luyến, hối hận, tự trách… Đã bao lâu rồi, cụ chưa gặp người này, một người mà cụ đã tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Từ lần chiến đấu kia, so với bây giờ, người kia thật sự thay đổi rất nhiều. Mái tóc vàng sáng chói kia đã tối màu đi, gương mặt kia đã hằn sâu những nếp nhăn, cả mu bàn tay nữa. Thứ duy nhất không thay đổi, là ánh mắt, cùng với một tình yêu vô bờ dành cho cụ.

Thậm chí, cụ đã phải khắc chế lòng và cả tâm trí mình nữa, để không thốt ra những lời mềm yếu kia, tưởng chừng như sự hối hận và tự trách của cụ vốn nằm sâu ngay trong tim lại một lần nữa bùng lên để trút hết ra… Nhưng, không, cụ đã kiềm được.

“Al…” Gellert một lần nữa gọi “Cậu đã thay đổi rất nhiều.” Mái tóc nâu kia đã hóa bạc, mà đối phương cũng chẳng đoái hoài quan tâm, dù cho ma lực của cậu ấy có thể chống đỡ đi vấn đề lão hóa đi chăng nữa. Bộ râu trằng dài che đi gần cả nửa gương mặt, cùng với cái mũi cong kia,… Thời gian đã thay đổi rất nhiều vẻ ngoài của đối phương…

Nhìn người yêu trở nên như vậy, vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước Gellert lại không tự chủ được mà đã đau lòng lại càng xót xa hơn. Gần nửa thế kỉ, hai người bọn họ một người nhốt mình ở Nurmengard, chờ đợi người yêu tha thứ, một người nhốt mình trong Hogwarts, lại phải ra sức đấu tranh để cứu lấy Anh quốc, lập mục tiêu cô lập mình trong một nơi xó xỉnh nào đó, chờ đợi một ngày Tử thần đến rước đi.

Ông vỗn nghĩ rằng, chỉ cần ông ở Nurmengard, một ngày nào đó ông có thể gặp lại đối phương, sẽ được đối phương thứ tha. Nhưng ông đã đánh giá thấp cố chấp của người kia. Người kia không chỉ hận ông, cũng hận chính mình, tự trói buộc bản thân, nghĩ rằng tội lỗi của mình mãi mãi không được dung tha. Rốt cuộc, ông đã làm cái gì vậy???

“Tôi có nên mừng rằng, khi chúng ta lại gặp nhau, thứ tiếp đón tôi không phải Avada không?” Tự giễu bản thân ngu ngốc, Gellert vẫn nhìn chằm chằm người mà ông đã yêu nhiều năm nay.

“Nếu ta giết ngươi, Hogwarts chắc chắn sẽ nằm trong tay Voldemort.” Cụ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, dù trong lòng đã bước đầu sợ hãi phải nhìn đối phương như vậy. Không đáng, không phải sao?

“À…” Sao ông có thể quên được, người ông yêu đã bắt đầu mất đi chỗ đứng ở Hogwarts, bằng việc không thể tự ý tuyển giáo sư nữa chứ? Nếu, cậu phát hiện Hogwarts ngay từ đầu đã là của Voldemort, cậu sẽ làm gì đây? “Nếu cậu lo lắng tôi sẽ làm gì Hogwarts, thì không cần phải làm vậy. Tôi đến đây, chỉ vì muốn ở bên cạnh người mà tôi yêu thôi.”

“Nói dối.” Albus lập tức lắc đầu.

“Al, tôi vẫn còn nhớ rất rõ đôi mắt của người tôi yêu,” ông chờm người tới, muốn chạm vào gương mặt kia, đôi mắt kia, đáng tiếc lại bị tránh đi “Mọi người đều nói đôi mắt ấy có thể nhìn thấy nhân tâm, vậy cậu cũng có thể đoán được mục đích của tôi.”

Thở dài, cụ nói “Nhưng, của cậu, Gellert, tôi chưa bao giờ nhìn thấu được cả.” thừa nhận rằng bản thân mình thật sự rất yếu lòng, có lẽ cụ vốn nên chấp nhận rằng, từ khi gặp lại người kia, cụ đã không thể mạnh mẽ và quyết đoán như trước nữa.

Dù sao, người kia, cũng là ánh dương quang duy nhất trong cuộc đời cụ. Cụ đi theo, ủng hộ, yêu thương người kia bằng toàn bộ trái tim mình. Nếu, không phải vì chuyện của Ariana, cụ có lẽ sẽ mù quáng tin tưởng đối phương vô điều kiện, đưa người lên làm Lord – một vị trí thích hợp với đối phương biết bao nhiêu…

Mặc dù rời khỏi con đường kia, cụ vẫn không hiểu được đối phương… tại sao lại tự nguyện thua mình? Nhường lại cây đũa phép quyền lực ấy – thứ mà đối phương, và cả cụ trước kia, đều theo đuổi? Rồi tự mình nhốt mình bên trong Nurmengard? Không màng đến thế lực lúc bây giờ, chỉ cần đối phương muốn, thứ gì mà lại không thể có?

“Tôi đã tự nguyện nhốt mình vào Nurmengard hơn 40 năm rồi, Albus,” Gellert bắt đầu nói “Trước đó, hơn 40 năm tôi trốn tránh một phần trách nhiệm, không dám đối mặt cậu, về cái chết của Ariana.”

Nghe đến tên cô em gái của mình, Dumbledore không tự chủ được run rẩy lên. Ariana, đó vẫn là nỗi đau trong lòng cụ. Cụ, dù có đau khổ, hối hận đi chăng nữa, cũng đã quá muộn màng, thậm chí cụ chưa từng trách móc Aberforth tại sao chưa từng nghĩ đến việc tha thứ cho cụ, bởi, chính cụ, cũng chưa hề nghĩ đến việc thứ tha cho tội lỗi của mình.

“Đã gần cả thế kỉ rồi, Al, từ khi chúng ta chia hai ngã đường, đến tận bây giờ, không tính lần quyết đấu kia, chúng ta mới gặp lại nhau. Chúng ta đều không còn trẻ, tôi đợi chờ ở Nurmengard cũng không thể chờ nổi nữa, ít nhất, tôi muốn gặp lại cậu, là chính cậu, chứ không phải là tin tức rằng cậu đã chết, tận mắt thấy cái xác của cậu. Nhất là khi tôi nhận được tin rằng cậu đã từng bị mất đi ma lực của mình.” Không còn dã tâm và kiêu ngạo năm nào nữa, đôi mắt ông bây giờ chỉ còn là dịu dàng và yêu thương đối với Albus, cùng với một tia cầu xin “Tin tôi một lần nữa thôi, được không? Tôi chỉ đến đây, vì cậu, vì tình yêu của tôi.”

Tôi muốn thả cậu đi, để cậu kiếm được hạnh phúc từ một người tốt hơn cả tôi. Nhưng, Al, nếu cậu không thể tìm hạnh phúc cho bản thân, thì xin hãy cho phép tôi mang hạnh phúc cho cậu.

****** ta là phân cách tuyến ******

Là đêm đầu tiên sau bao lâu nay ông lại được ở bên cạnh Al, Gellert rất vui nhưng cũng không thể kìm lại nỗi xót xa. Ông biết muốn cứu vãn tình yêu của hai người không hề dễ, nhưng thú thật, ngoại trừ ở bên Al như lúc này, ông không biết nên làm gì để mở ra trái tim đã đóng kín quá sâu của Al. Từ lúc gặp mặt đến giờ, ông đã phát hiện ra rằng Al của ông, không còn một chút niềm vui gì nơi đáy mắt đó nữa. Ông nên làm sao???

Trên cánh cửa gỗ đều ba tiếng kéo ông về thực tại. Ông vẫy vẫy đũa phép, mở cửa ra.

Đứng bên ngoài là Samuel Gryffindor.

“Hôm nay mới là ngày nhập học, chúng ta còn chưa có tiết nào. Vậy là lý do gì để trò Gryffindor đích thân đến đây vậy?” Gellert mở miệng hỏi.

“A, chỉ là thấy tâm trạng của ngài không tốt, thân là người thừa kế ta nghĩ ta nên đến thăm hỏi. Nếu không tâm trạng ngài không tốt ảnh hưởng đến việc dạy học thì ta sẽ cảm thấy rất có lỗi với các bạn học.” Voldemort giữ vững thế mỉm cười tôn trọng giáo sư giải đáp.

“Chỉ sợ không đơn giản như vậy đi.” Gellert cười nhạo “Nói đi, mục đích của ngươi.”

“Xem ra lần trước đã có người nghe lén khá lâu nhỉ?” Ngồi xuống, Voldemort cười nhạt “Ta nghe được một tin tức rất thú vị. So với người nào đó rất đau lòng nhìn người yêu thì người còn lại lại đối xử với người nào đó rất lạnh lùng.”

“Ý ngươi là gì?” Gellert nhướng mày, cao ngạo hỏi. Nhưng, ông nổi dậy lên nghi ngờ. Đây là Hogwarts, không lẽ…

Như hiểu được suy nghĩ của đối phương, Voldemort kéo kéo lên khóe miệng “Hogwarts là một tòa thành ngàn năm, ma lực tích tụ không ít, hơn nữa lại có suy nghĩ riêng. Nó, như một người anh người chị của ta vậy.” Cho nên không lý nào không cho ta biết những thứ ta muốn. Voldemort ngầm hiểu, không nói.

Tất nhiên Gellert cũng hiểu được ý đối phương. Ông chậc chậc lưỡi, xem ra ông sẽ còn bị theo dõi, trừ phi ông nhận được sự giúp đỡ của một bên khác. Đúng vậy, hậu bối trên con đường Dark Lord của ta, chỉ cần ta tìm được người thanh niên bí ẩn kia, ta sẽ không cần lo lắng việc bị theo dõi nữa.

Đã tìm ra một cách tạm ổn, Gellert mới mở miệng “Vậy để ta xem, ngươi sẽ dùng Hogwarts bịt miệng ta trước, hay ta nói cho Al thân phận của ngươi trước.”

“Về điều này thì ta nghĩ ta không cần lo.” Voldemort cười lạnh “Thứ nhất, hắn ta biết cũng không thể làm gì được ta, vì ta tin Hogwarts sẽ bảo vệ ta. Thứ hai, ngươi sẽ nói cho hắn biết, để kéo thêm rất nhiều điều phải suy nghĩ cho hắn?”

Quả nhiên, ông và Al vẫn đang ở thế bị động. Nhưng “Cậu cũng quá khinh thường tôi đi. Tôi không ngại san bằng Hogwarts này đâu.” Đúng, nếu không phải do Al, ông thật sự rất muốn ra tay “Nhưng tôi và cậu đều hiểu, Al sẽ không chấp nhận điều này. Cho nên tôi mới ở đây, để ở bên cạnh Al.”

“Ý ngài là sao?” Nói sang chuyện khác nhanh thật.

“Ta và Al đang ở cùng một nơi, không như ai đó đến giờ vẫn cô đơn một mình.” Gellert bình thản nói. Trúng đích!

Nghe đến đây, Voldemort lập tức tối sầm mặt “Quả nhiên không nên trông cậy vào một người đang mày mò tìm cách cua người yêu một lần nữa chấp nhận sự giúp đỡ của kẻ thù người yêu, không phải sao?” y đứng dậy “Thấy ngài hồi phục tâm trạng rồi thân là một trong các học sinh được gặp ngài lúc hè con thật sự rất vui. Vậy chúc ngài một đêm vui vẻ.”

Sau đó rời đi, để lại Gellert Grindelwald đập tay xuống bàn. Chết tiệt Voldemort!!!

Cái này gọi là có buồn cũng phải kéo người buồn theo. Voldemort sau khi rời khỏi phòng giáo sư DADA thì thẳng đến hầm theo mật đạo tiến vào phòng chứa, sau đó thông qua nó tiến vào căn phòng mà sau khi thức tỉnh y đã từng đến một lần – phòng thí nghiệm của anh Heri.

Căn phòng vẫn không hề khác gì so với lần trước cậu ghé qua, thậm chí mà nói là hoàn toàn như ngàn năm trước. Thứ duy nhất khác biệt, là hộp đũa phép của y và Heri đều được ba ba đem đặt tại đây, sau đó y lấy cây đũa phép 12 inch gỗ sồi lõi lông Griffin – sủng vật của cha, cũng là đũa phép mà y sử dụng ngàn năm trước, để một lần nữa học tập tại Hogwarts này. Còn một hộp, 13 inch, gỗ sồi và lõi là chiếc răng “nho nhỏ” của Herpo, của Heri. Bất giác, Voldemort nhẹ nhàng cầm chiếc hộp lên, mở nó ra. Y ngạc nhiên nhìn vào bên trong, nơi mà một mảnh giấy nhỏ được đặt phía trên cây đũa phép.

Samuel ngu ngốc, đương nhiên là phải để cậu giao cho tôi rồi!!!

Nhìn dòng chữ, Voldemort hơi hắc tuyến một chút. Bình thường anh Heri đều sẽ không nói vậy với y. Hơn nữa, phong cách nói chuyện kiểu này… khá quen thuộc. Hình như y đã gặp nó ở đâu rồi… không nhớ được.

Nhưng, Voldemort bậc cười. Anh ấy vẫn như vậy, vẫn luôn thích trêu chọc cậu như thế. Mà cũng được, ngàn năm trước mỗi lần chơi “trốn tìm”, đều là anh ấy kiếm y. Vậy lúc này, hãy để vị thế của hai người ngược lại đi.

Voldemort đóng hộp lại, đặt vào trong túi ẩn rồi độn thổ về KTX, vào phòng tắm tẩy rửa người một chút sau đó lên giường nằm ngủ, không hề phát hiện rằng một chiếc giường nào đó đang bị trống.

**** lại một phân cách tuyến khác ******

“Harry Potter, hôm nay chỉ mới là ngày tựu trường, vậy là lý do gì để cậu không thể để ngày mai mà phải là bây giờ?” Severus đen mặt nhìn cậu bé đang rất ung dung ngồi kia, kiềm nén lửa giận.

“Thôi nào Sev, bình tĩnh lại đi.” Regulus vội tiến lên an ủi “Harry sẽ không làm phiền anh nếu không có việc gấp đâu.”

“Đúng là có chuyện rất quan trọng.” Harry gật đầu thừa nhận, sau đó liếc khéo hai người “Nhưng khi nhìn thấy Regulus ở đây, con lại cảm thấy đáng thương cho Hogwarts. Regulus, bộ căn phòng do Hogwarts chuẩn bị không làm vừa ý anh sao?” Hogwarts, quả nhiên là một tòa thành có ý chí riêng của mình, có thể không gọi là lớn, nhưng tuyệt đối là thoải mái. Chắc “cô nàng” cũng đang muốn phụ Voldy chuộc tội đây mà?

“Không, anh đã xem nơi ở, rất tốt.” Regulus vội lắc đầu “Chỉ là anh thích ở đây mà thôi.”

“Vậy anh sẽ vui chứ?” Harry chợt nghiêm túc “Hạnh phúc chứ?”

Đến lúc này Severus cũng dời tầm mắt về Regulus.

Regulus ái muội cười “Đó là chuyện tương lai. Nhưng ngay lúc bây giờ, ta đã rất thỏa mãn.”

Harry mỉm cười “Thấy anh vui là em đã rất mãn nguyện rồi.”

“Hừ, ta không rãnh nghe các ngươi nói chuyện tình cảm.” Severus hừ lạnh “Nếu ngài không có vấn đề nào khác thì mời đi cho.”

“Severus, không cần lạnh lùng như thế.” Harry vẫy vẫy tay tăng nhiệt độ hầm lên một chút “Có bao giờ chú thấy con đến đây mà không có chuyện quan trọng chưa?” Dứt lời, Harry nghiêm túc lên.

Thấy vậy, Severus cũng thu hồi vẻ mặt châm chọc của mình, hỏi “Chuyện gì?”

“Con muốn cải tiến vô mộng ma dược.” Harry nói thẳng.

“Cải tiến?” Severus nghi ngờ nhìn Harry.

“À, cũng không thể gọi là cải tiến.” Harry giải thích “Con muốn thay đổi thời gian dược bắt đầu tác dụng.”

“Để làm gì?” Regulus hỏi. Mà Severus cũng có cùng thắc mắc như Regulus.

“Chỉ là phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi. Ít nhất khi cần thiết các học trò có thể ngủ một giấc ngon lành thay vì đi lượn đêm, hoặc đơn giản hơn, bị đánh thức bởi những tiếng rầm rộ.” Cậu đáp.

Đến lúc này thì hai người thanh niên kia đã hiểu ý của cậu thiếu niên trước mắt “Vậy cậu muốn cấm túc như thế nào?”

“Tùy ngài, tốt nhất thời hạn hoàn thành là lễ giáng sinh.” Harry nói “Ngoài ra, chuyện này con mong chỉ có ba người chúng ta biết.”

“Tại sao?”

“Vì đây chỉ là phòng xa. Trong khi đó hiện tại vẫn rất yên bình, không cần phải kể ra để làm lớn chuyện.” Harry mỉm cười đứng dậy “Không làm phiền buổi tối ngọt ngào của hai người nữa. Con đi đây.”

Hết câu, cậu độn thổ rời đi.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.