Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lord Voldemort tức giận – bị vạch trần thân phận

2797 chữ

Chương 52: Lord Voldemort tức giận – bị vạch trần thân phận

Một tháng sau khi nhập học, ngay trong đêm Voldemort nhận được tin tức: Một trong số các cơ sở của Death Eater ở giới muggle bị tấn công. Y tức tối lập tức triệu tập cuộc họp Death Eater.

“Jugson, ngươi thật làm ta thất vọng. Đây là cái gọi sẽ canh giữ thật kỹ sao?” Voldemort lạnh lùng hỏi.

Bầu không khí áp lực làm Jugson vội vàng quỳ xuống “Bề tôi có lỗi, thưa chủ nhân.”

“Có lỗi???” Y nghiền ngẫm từ này “Một câu có lỗi cũng không thể thay đổi được tổn thất của quân ta.”

“Nhưng có lẽ Thánh đồ đã có mặt ở Anh quốc trước khi thuộc hạ canh chừng.” Jugson cố gắng phản biện.

“Ăn nói hàm hồ.” Y mỉm cười “Ta chỉ sợ là ngươi không để ý kỹ những người ngoại quốc sang nước ta, không phải sao? Ví dụ đơn giản, hắn ta từ Ý sang, ngươi sẽ điều tra? Jugson, ta giao nhân lực cho ngươi không ít, kể cả một phần các người có thể là Thánh đồ ẩn danh, không phải sao?”

Lúc này, Jugson không thể nói gì ngoài câu “Thuộc hạ thất trách. Xin chủ nhân cho thuộc hạ một cơ hội.”

“Cơ hội? Nòng cốt Thánh đồ muốn qua Anh quốc có lẽ đã qua hết rồi. Giờ có canh chừng cũng vô ích. Hơn nữa, độn thổ cũng rất phương tiện, chỉ cần một ngày ở Anh quốc, sẽ chẳng ai nghi ngờ, đúng không Bella?” Voldemort chuyển mắt đến Bellatrix Lestrange.

“Phát hiện Iris, thuộc hạ trung thành, một trong top 10 người mạnh nhất của Thánh đồ.” Bella quỳ xuống “Chủ nhân, cảm ơn ngài đã cứu mạng.”

“Nghe được nhỉ Jugson.” Voldemort vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói “Grindelwald tự mình giam bản thân vào tù, không có nghĩa là Thánh đồ biến mất, giống dấu hiệu hắc ám trên tay các ngươi, Thánh đồ cũng có kí hiệu riêng của mình, bọn chúng vẫn ngày ngày chờ đợi một lần nữa Grindelwald triệu hồi bọn chúng. Không như một số người trong các ngươi.”

Im lặng, không một ai dám hó hé. Bọn họ âm thầm nhìn Lord của họ. Đũa phép từ khi bọn họ tới đã cất đi. Có lẽ lại là không trừng phạt. Một đám mừng thầm cùng với một đám nghi ngờ cũng suy nghĩ sâu xa.

Lord của họ rất mạnh mẽ, và sự tàn độc của y cũng không thua kém sức mạnh, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút. Hơn 1 năm nay không thấy ngài trừng phạt, so với việc ngài trở nên nhân từ thì họ càng có suy nghĩ là chủ nhân của họ đã trở nên suy yếu hơn. Nhưng cho dù như vậy, một vị Chúa tể đã lâu không sử dụng Crucio, vẫn không làm giảm được sự đáng sợ của ngài.

Mà hình như Voldemort cũng đang nghĩ đến đều đó, y cười nhạt “Có vẻ, đã lâu lắm không hề trừng phạt các ngươi, đã làm cho các ngươi ảo tưởng rằng ta đã yếu đến mức không thể ra tay trừng phạt các ngươi, đúng không?”

Dứt lời, Jugson và Bellatrix lập tức ngã xuống, run cầm cập. Vô âm vộ trượng ma pháp Crucio, một lúc cả hai người. Toàn bộ Death Eater toát mồ hôi. Một số cũng nghĩ “Quả nhiên là Lord.” nhưng một số khác cũng rất run sợ. Dĩ nhiên cái suy nghĩ mà họ tin tưởng một chút đã bị đánh bay để thay vào đó là sự thật kinh hoàng kia.

Năm phút sau, cả hai người không còn run rẩy nữa, Voldemort mới tiếp tục “Ta vốn dự định cho các ngươi thêm một cơ hội, không định trừng phạt, nhưng có vài kẻ muốn ta khao khát thể hiện thực lực của mình, vậy ta sẽ không che giấu. Bella, ta biết ngươi rất cố gắng rèn luyện ma pháp, nhưng không phải do đó mà ngươi có thể lơ là công việc mà ta giao cho, hiểu chưa?”

“Vâng, thưa chủ nhân. Làm chủ nhân thất vọng là sai sót của ta.” Bella phủ xuồng dưới chân y “Xin cho thuộc hạ một cơ hội.”

“Bella, ta hiểu ý tứ của ngươi.” Voldemort dùng giọng điệu mềm nhẹ đối với Bellatrix “Ngươi thích chiến trường, vậy ta cũng không ép ngươi, thuộc hạ trung thành bậc nhất của ta, chỉ cần học cho thật tốt nhiều ma pháp, xông pha ra trận giết được thật nhiều tên Thánh đồ nếu có thể, đã là lập công lớn đối với ta.”

“Bella hiểu.” Ả ta lui xuống.

“Jugson.” Voldemort quay trở lại “Một lần phạm sai lầm nữa, ta không ngại dùng biện pháp mạnh bạo hơn để trừng phạt ngươi.”

“Cảm ơn chủ nhân khoan dung.” Jugson như lấy lại sức sống vội lùi về sau.

“Ngay bây giờ, còn ai có gan mở miệng nói Muggle là yếu đuối?” Voldemort hỏi.

Một đám im lặng, cúi thấp đầu.

“Thế Thánh đồ không khó đối phó?” Voldemort lại hỏi.

Tĩnh lặng, đầu càng cúi xuống hơn.

“Hay, đối phó Thánh đồ cũng “dễ” như đối phó cái Hội gà tây của Dumbledore?”

Đầu chạm đất.

“Trong 11 năm biến mất, ta đã có một khoảng thời gian khó khăn. Nhưng qua đó ta mới biết được, so với thế giới Muggles, giới phù thủy nhỏ bé và lạc hậu đến nhường nào. Nhưng, không thể giết chết toàn bộ Muggles không có nghĩa là không thể làm chủ họ – nhưng kẻ trà ngập dã tâm ngu ngốc ngoài kia. Cho nên, ta thay đổi tư tưởng, cũng giúp các ngươi thay đổi tư tưởng. Khi thành lập Death Eater, ta đã từng hứa rằng sẽ cho gia tộc các ngươi vinh quang. Và, ta đang thực hiện nó, cho các ngươi điều mà các ngươi mong muốn, cho dù một sự thật đau lòng rằng trong số các ngươi không có bao nhiêu người thật sự nguyện trung thành với ta bằng toàn bộ mọi thứ. Nhưng, không sao, chỉ cần một ngày các ngươi còn là thủ hạ của ta, ta sẽ cho các ngươi thứ mà các ngươi khát cầu, miễn là các ngươi phải biết giữ lấy nó.” Voldemort nhẹ nhàng nói “Rèn luyện các ngươi, để các ngươi có thể sống sót. Giải thích cho các ngươi, để các ngươi nắm bắt lấy nó. Nhưng, chỉ cần các ngươi không muốn tiếp thu, ta không ngại phong cách làm việc giống ta của hơn 12 năm trước.”

“Vâng, vâng vâng.” Một đám liên tục đồng ý. Đùa à, ai mà thích bị tra tấn rồi còn bị hắc ma pháp đánh bị thương chứ.

“Thánh đồ đã tụ tập tại Anh quốc, hành động của các ngươi tốt nhất cẩn thận, đừng để bị sai lầm, như Bella.” Voldemort cảnh cáo “Địa vị của các ngươi ở giới Muggle, các ngươi phải tự tay bảo vệ nó, đã hiểu?”

“Vâng, chủ nhân dạy đúng.”

“Ta không cần các lời sáo rỗng đó. Thứ ta cần là hành động của các ngươi.” Voldemort quyết đoán nói. Nghĩ đến điều gì đó, y mở miệng “Mà nếu đã họp như thế này, thì…” y vẫy vẫy tay, cho mọi thứ xung quanh dẹp hết, chỉ để lại một khoảng trống rộng rãi, đủ để làm một đấu trường “Thử đấu xem, để ta coi các ngươi đã mạnh đến đâu. À, xem kẻ đang chiến đấu với các ngươi như kẻ thù.”

“Vậy… ai sẽ là người xung phong???”

**** ta là phân cách tuyến ****

Khi Gellert Grindelwald chuẩn bị tinh thần để đi tuần tra thì tiếng gõ cửa xuất hiện. Nhưng ông cũng không bất ngờ, hay nói cách khác, ông đoán được người đến là ai.

“Thật là hân hạnh của tôi, khi người thủ hộ Hogwarts trực tiếp đến đây như thế này.” Gellert mở miệng “Nhưng, cậu Potter, đã qua giờ giới nghiêm, cho nên tôi được mạn phép trừ cậu…”

“Nếu ông muốn người thừa kế biết thì cứ thẳng thừng trừ, tôi không quan tâm đâu.” Harry trực tiếp cắt ngang câu nói của ông “Thậm chí tôi còn rất thích Gryffindor mất điểm nữa kìa.”

“Ha hả, vào đi, không cần đứng ở cửa thế này.” Gellert cứng họng, đổi câu.

“Tất nhiên, cảm ơn ngài, giáo sư.” Harry ung dung bước vào trong “Chúng ta vào thẳng chủ đề đi.”

“Trà?” Gellert hỏi.

“Vâng. Giáo sư thật chu đáo.” Harry mỉm cười nhìn ly trà xuất hiện, cậu bưng lên nhấm nháp một chút “Giáo sư đến từ Đức, thế mà lại uống trà của Anh, thật là bất ngờ.”

“Thói quen.” Gellert đáp “Cũng như phong cách nói chuyện vậy, rất khó sửa đổi, phải không, người thủ hộ, hay ta nên gọi, Heri.”

Khóe miệng của Harry cười càng lớn hơn nữa “Quả nhiên chỉ có người ngoài cuộc nhìn mới rõ ràng sự thật, không phải sao?”

“Cũng đúng.” Gellert mỉm cười “Có điều cậu không sợ ta nói cho Al sao?”

“Chắc chắn sẽ không.” Harry nói “Với tính cách của ngài, sẽ thích một mình gánh chịu.”

“Mà thôi không nói chuyện này nữa.” Harry ưu nhã mở miệng “Ngài cố gắng tấn công một trong số các cứ điểm của Death Eater ở giới Muggles không phải chỉ để làm tỏ rõ thân phận của tôi đâu nhỉ?”

“Không phải cậu biết rõ sao?” Gellert mỉm cười “Chỉ cần dùng thuật đọc tâm lên tôi mà thôi.”

“Không thích.” Harry nói thẳng “Ngài Grindelwald, ngài đang khinh thường tôi sao?”

“Làm sao có khả năng chứ?” Gellert nhíu mày “À, ta quên.”

“Thôi được rồi, người làm cụ Dumbledore bị mất pháp lực trong một tuần là ta.” Harry nhẹ nhàng đáp, nhưng lại làm ông lạnh cả sống lưng “Chỉ cần đụng đến Hogwarts, chuyện gì ta cũng có thể làm.”

“Vậy lần đó…”

“Giúp một phù thủy hắc ám đem một cự quái vào Hogwarts.” Harry trả lời “Tuy cũng thông cảm vì cái kế hoạch bồi dưỡng chúa cứu thế của cụ, nhưng việc đấy cũng là quá rồi.”

Gellert co rút khóe miệng “Ta nghĩ là cậu trả đũa vì bị Al lợi dụng thì có.”

“Chắc là cũng có một phần, nhưng lúc ấy thật ra ta chỉ nghĩ cho Hogwarts.” Harry phản bác.

“Vậy, cậu là ai? Voldemort là ai? Theo ta biết về Voldemort, hắn ta sẽ không chấp nhận cái họ Gryffindor này.” Quan trọng hơn hết, chỉ có mang dòng máu này trong người mới có thể kế thừa dòng họ.

“Hửm, quả nhiên là lịch sử sâu xa, không phải sao?” Harry cười nhạt “Giờ nếu ta nói ra hai nhà sáng lập nhà rắn và nhà sư tử là người yêu của nhau thì có ai tin chứ?”

Cảnh tượng khó gặp, Gellert Grindelwald há hốc mồm.

“Cho nên, Voldy không chỉ là hậu duệ Slytherin, mà còn là hậu duệ nhà Gryffindor.” Harry tiếp tục giải thích.

“Vậy còn cậu? Còn nữa, quan hệ tình cảm của hai người từ đâu mà ra?” Gellert ép hỏi.

“Ngài rất tự tin ta sẽ nói cho ngài nghe?” Harry hỏi lại.

Lúc này Gellert mới điếng người. Ông thật sự đã quên, người trước mắt mạnh hơn ông.

“Nhưng đúng là tôi sẽ nói cho ngài biết.” Harry mỉm cười đáp “Nếu không cho ngài thấy thành ý tôi không muốn hại Al của ngài, làm sao để ngài có thể toàn tâm toàn ý cố gắng không để Hiệu trưởng lợi dụng Hogwarts chứ?

Khoảng nhiều năm trước đi, gia tộc Gaunts vẫn là một gia tộc lớn, họ vẫn biết được mình mang cả dòng máu của Gryffindor và Slytherin. Chi thứ của họ sinh ra Samuel, rất đặc biệt là hai người nam nhân, một trong số đó, trước khi kết hôn với người của Gaunts đã nhận nuôi ta. Cho nên chúng ta vốn dĩ lại là anh em. Nhưng, tình cảm biến chất đến lúc nào không hay. Cho đến một ngày, bọn người kia muốn giết Samuel. Để cứu Samuel, ta đã dùng một khế ước, có điều nó lại kéo hai người chúng ta đến thời gian này.”

“Xuyên không? Trọng sinh?” Gellert hỏi lại.

Harry gật đầu.

“Có thể cho tôi biết không?” Gellert vội hỏi.

“Xin lỗi, vì tôi vẫn còn trong khoảng thời gian hạn định nên không thể nói, còn chồng giấy tờ về khế ước kia đã bị hủy rồi.” Harry hơi bất ngờ với vẻ mặt của đối phương nhưng vẫn trả lời.

“Cậu vẫn cố gắng che giấu tên của mình?” Gellert lại hỏi.

“Không có gì che giấu, nhưng tôi không thích đề cập. Vì cho dù trước kia có thân phận gì, thì ngay bây giờ, tôi là Harry Potter, chỉ là Harry Potter.” Harry cười gằn “Trước kia, Hera Pique.”

“Vậy sao bốn người kia nói tôi gọi cậu là Heri?” Khó hiểu.

“Vì lúc nhận nuôi tôi bị tạm thời mất trí nhớ, sau đó nhớ ra, khi nhắc đến tên mình lại thường bị bạn bè xung quanh mỗi khi gặp rằng rất giống tên con gái. Cho nên khi ba ba gặp cha Samuel, tôi liền ngỏ ý muốn ba ba đổi tên. Nhưng ba ba lại không muốn tôi quên đi tên trước kia nên chỉ thay đổi một chữ cái. Sau đó vẫn bị thường xuyên đem chọc giống tên con gái, nhưng vẫn đỡ hơn nhiều so với Hera.” Harry nửa thật nửa giả đáp.

“Vậy 4 người kia…”

“Xin lỗi, ngài Grindelwald, chuyện của tôi tôi đã kể ngài nghe, tôi không thích tiết lộ việc riêng tư của người khác, nếu ngài muốn biết xin ngài trực tiếp hỏi họ.” Harry kiên quyết từ chối.

“Thôi được rồi.” Không làm khó Harry nữa, ông biết người thiếu niên này dư sức làm một Slytherin, nhưng cậu lại đồng ý kể mọi chuyện của bản thân cho ông nghe (PHKB: really??? ngài chắc chứ???) , ông cũng không thể lấn tới.

“Ngoài ra, tôi mong ngài giữ bí mật buổi tối ngày hôm nay không nói với bất cứ một ai, kể cả Voldy lẫn cụ Dumbledore.” Harry nhờ vả.

“Tại sao?” Gellert bất ngờ.

“Ngài nghĩ rằng, khế ước có thể đưa người ta sống lại lại còn xuyên qua thời gian đơn giản lắm sao?” Harry hỏi lại “Không có một cái giá thích hợp, làm sao được chứ?”

“Vậy…”

“Tôi và Voldy phải yêu thương người của hiện tại, tức là tôi yêu Voldy, chính là Voldy, chứ không phải thông qua Voldy để yêu thương Samuel, ngược lại Voldy cũng vậy.” Harry giải thích “Thành công, cả hai chúng tôi sẽ rất hạnh phúc. Nhưng, thất bại, chỉ có một mình tôi hy sinh thôi, vì tôi đơn phương thực hiện khế ước ấy.”

“Cái giá của thất bại là…”

“Nhẹ nhất thì sẽ bị mất đi một thứ quan trọng của bản thân, nặng nhất thì linh hồn bị hủy hoại, mãi mãi không thể chuyển kiếp.” Harry nhẹ nhàng nói.

“Cậu…” Gellert lần này là chết sững. Vốn ông định hỏi: cái giá như vậy, đáng sao? Nhưng ông không hỏi, bởi nếu ông là cậu nhóc, ông cũng sẽ làm vậy, chỉ cần Al có thể sống.

“Vậy ông sẽ giữ bí mật chứ?” Harry hỏi.

“Được.” Gellert đáp “Có cần lời thề không?”

“Không cần đâu. Tôi tin vào cái gọi là chữ tín của một vị Dark Lord.”

“Vậy ngài còn việc gì cần xác nhận nữa không?” Harry lại hỏi.

“Không cần.” Gellert nhanh chóng trả lời. Thậm chí còn không ngờ đối phương trả lời ông nữa. Tuy vẫn còn một vài ẩn số, nhưng nó cũng không quan trọng lắm. Ít nhất ông biết, chỉ cần không đụng chạm Hogwarts, cậu ta sẽ không làm gì Al.

“Vậy tôi cũng nên trở về kí túc xá rồi.” Harry đứng dậy “Giáo sư, ngủ ngon.” rồi cất bước đi.

Chỉ còn một bước nữa là rời khỏi phòng, Harry chợt đứng lại, như nghĩ đến điều gì đó, cậu mở miệng “Ở quán đầu heo có “thứ” có thể giúp cứu vãn quan hệ của hai người hiện tại đấy.”

Dứt lời, Harry rời khỏi.

Harry đi rồi, Gellert mới thả lỏng người bất giác ngồi xuống quên đi việc tuần tra ban đêm của bản thân. Có thể cứu vãn… thật sao…

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.