Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lực lượng huyền học

Phiên bản Dịch · 2395 chữ

Phòng ốc thành Gorain phần lớn là xây dựng theo con đường xoắn ốc, thỉnh thoảng có khu vực tương đối bằng phẳng và rộng rãi, đó là quảng trường hoặc là chợ.

Klein xách hành lý, dựa vào trực giác linh tính của ‘thầy bói’, ngẫu nhiên chọn một phương hướng tiến lên, tìm kiếm một quán bar tương đối náo nhiệt ở ven đường.

Xe ngựa trên đường không phải là quá nhiều, mà thuộc về loại xe ngựa cho thuê thì lại càng hiếm, rất lâu mới có thể trông thấy một hai. Phương tiện giao thông phổ biến nhất tại đông balam là “quan tài”, cụm từ này bắt nguồn từ tập tục tôn thờ tử thần, bắt nguồn từ việc mọi người cho rằng quan tài là vật có thể đem đến sự an bình và thanh thản. Cho nên, Klein luôn luôn có thể trông thấy mấy người khiêng một cỗ quan tài màu đen đi ngang qua, cái nắp mỏng hơn rất nhiều so với bình thường, tựa như cửa xe có thể tuỳ ý mở ra bất cứ lúc nào.

Hai người khiêng, bốn người khiêng, tám người khiêng, ngựa hoặc dê một sừng kéo... phong tục dân gian dạng này vào buổi tối có chút kinh khủng, ừm, ban ngày cũng không vui vẻ gì, toàn bộ thành thị đều có vẻ âm trầm... Klein vừa thưởng thức phong cảnh bên đường, vừa đi vào một quảng trường, bên trái là giáo đường ‘phong bạo chi chủ’, bên phải là nhà hàng, quán bar.

Khi Klein dừng lại, vừa vặn có bốn người đặt một cỗ quan tài xuống bên rìa đường.

Theo cái nắp mở ra, một hành khách nằm trong quan tài đứng lên, cất bước đi ra, là một vị quý ông mặc áo sơ mi trắng, cùng áo gile đen bắc đại lục.

Áo vest của vị quý ông này vẫn luôn khoác tại khuỷu tay, cho đến lúc rời khỏi quan tài mới khoác lên trên người.

Sau đó, Klein nhìn vị quý ông này thẳng đến giáo đường ‘phong bạo chi chủ’ và đi vào.

Điều này thật đúng là có loại cảm giác kỳ diệu lại không hài hoà... không phải giáo hội phong bạo là một giáo hội thích thay đổi tập tục thuộc địa, phát triển văn hoá Ruen sao? vì sao tại đông balam không làm như vậy? Bởi vì con đường ‘tử thần’ cùng con đường ‘đêm tối’ thuộc về loại hình gần giống nhau, cho nên, giáo hội phong bạo hi vọng bảo tồn một số tập tục thuộc lĩnh vực ‘tử thần’, dùng cái này để kiềm chế sự phát triển của giáo hội ‘bóng đêm’ sao? Klein suy tư gật đầu, chuyển hướng hàng kiến trúc phía bên phải, chuẩn bị tiến vào bên trong một quán bar.

Có trải nghiệm thực địa lần này, Klein mới lờ mờ hiểu rõ rất nhiều sách vở viết về phong cách quần áo đế quốc Balam cổ đại tại sao lại như vậy.

Thích mặc quần, thích loại hình nhẹ nhàng, coi có nếp nhăn là đẹp... cái này không phải là thích hợp với việc sử dụng phương tiện đi lại bằng quan tài sao? Klein cười lắc đầu, đẩy ra cửa gỗ nặng nề của quán bar, chen qua từng con ma men, đi đến khu vực quầy bar.

Mà lúc này, hai vị người theo dõi của quân đội bởi vì Lo sợ bại lộ, kéo dài khoảng cách với Dwayne Dantes, cho nên mới vừa đi đến cạnh cửa.

Nắm bắt lấy cơ hội ngắn ngủi này, Klein đột nhiên chuyển hướng, như cá bơi xuyên qua đám người, chạy đến cửa sau quán bar.

Mặc dù hắn không biết tiếng Dutan, nhưng hắn nhìn biểu tượng nên biết được, nơi nào là phòng vệ sinh, nơi nào là khách hàng không được đến.

Sau khi vòng tới khu vực góc khuất tại cửa lớn, bả vai Klein run lên, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, đưa nó vắt lên khuỷu tay.

Ngay sau đó, hắn kẹp lấy cây gậy nạm bạc, vươn tay che gương mặt, thả chậm bước chân, lại một lần nữa đổi hướng, đi về phía cửa lớn của quán bar.

Cách nơi mà Klein vừa cởi áo khoác gần mười mét, Klein thả bản tay phải đang che mặt xuống, cả cơ thể đã thay đổi hoàn toàn.

Thái dương hoa râm, con ngươi sâu thẳm, khí chất nho nhã, toàn bộ đã biến mất, thay vào đó là tướng mạo vô cùng phổ biến tại bắc đại lục.

Xách hành lý, kẹp lấy gậy, bước chân Klein trầm ổn lướt qua hai vị người theo dõi của quân đội, trong ánh mắt nhìn quanh trái phải tìm kiếm Dwayne Dantes của họ, sát vai mà qua, rời khỏi quán bar.

Bất kể là theo dõi hay là phản theo dõi, đều là điểm mạnh của ‘người không mặt’!

Trở lại trên quảng trường, Klein quẹo vào một hẻm nhỏ nghiêng thông hướng chỗ cao, tính toán đi nơi khác tìm quán trọ nghỉ chân.

Đi trên con đường tĩnh lặng ít người, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng hô hoán hoảng sợ của một phụ nữ.

Âm thanh này chỉ duy trì một khoảng thời gian rất ngắn liền im bặt.

Mặc dù không hiểu đối phương kêu cái gì, nhưng Klein có thể cảm nhận được loại cảm xúc sợ hãi, e ngại, kinh hoàng kia. Thế là, bước chân xê dịch, hắn tiến vào một con đường nhỏ càng chật hẹp, càng ít người qua lại.

Không đến mười giây, hắn liền nhìn thấy ẩn nấp trong một góc, là một chàng trai bản địa có làn da hơi xám, ngũ quan tương đối nhu hoà, chừng ba mươi tuổi đang đè lên một bé gái nhiều nhất liền mười ba, mười bốn tuổi, cưỡng bức xâm hại cô bé.

Klein nhìn một cái, thả chậm bước chân, dừng ở bóng tối bên cạnh.

Lúc này, gương mặt của cô bé kia bởi vì vô cùng khủng hoảng mà trở nên vặn vẹo, nhưng bất kể nàng có dãy dụa như thế nào đi chăng nữa cũng khó mà thoát khỏi, thậm chí còn bị đánh.

Nước mắt nước mũi của nàng đều chảy xuống, miệng bị nhét quần áo rách, chỉ có thể phát ra âm thanh ô...ô...

Ngay lúc này, nàng ngạc nhiên phát hiện động tác cởi quần áo của kẻ cặn bã kia dần chậm lại.

“...” căn bản không có thời gian suy nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng vô thức nhìn kẻ cặn bã kia, trông thấy đôi mắt đối phương trợn to, cơ mặt thong thả khẽ động, không cách nào biểu hiện ra một biểu cảm hoàn chỉnh. Sau đó, tay chân hắn ta co rút, không tiếp tục thực hiện việc vừa rồi.

Cô bé theo bản năng đẩy đối phương một cái, lại sinh ra hiệu quả cực tốt, trên người nàng theo đó chợt nhẹ đi, vội vàng đứng lên, liền muốn chạy ra khỏi nơi này. Nhưng hai chân không nghe theo điều khiển cứ nhũn ra, vừa chạy được mấy bước lại vấp phải hòn đá, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau, trong lòng càng thêm bối rối, tay chân càng trở nên lóng ngóng.

Ngay sau đó, tiếng bước chân kia dừng lại.

Cô bé vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy tên cặn bã kia đứng thẳng bất động cách nàng hơn hai mét, toàn thân thực hiện các động tác cổ quái như con rối có các khớp nối bị rỉ sét.

“xảy ra chuyện gì...” cô bé có cảm giác chính mình đang nằm mơ.

Chàng trai bản địa có làn da hơi xám vùng vẫy một trận, rốt cuộc an tĩnh lại, lộ ra nụ cười, dùng tiếng Dutan nói:

“sau này gặp dạng người như ta, nhớ kỹ hãy chạy đến giáo đường gần nhất, hoặc là chạy đến chỗ đông người.”

Cô bé sửng sốt một lát, đột nhiên rú lên một tiếng, quay người chạy như điên.

Trong vô thức, nàng chọn chạy hướng về phía quảng trường giáo đường.

Đợi đến khi góc phố này khôi phục lại yên tĩnh, chàng trai bản địa làn da hơi xám nghiêng đầu nhìn về phía bóng tối bên cạnh, nhìn Klein đi ra từ đó.

“con rối mới... thân thể không đủ khoẻ mạnh, hành động không đủ bén nhạy, cũng không có năng lực phi phàm. Tướng mạo vẫn còn tương đối hung ác, ngoại trừ biết tiếng Dutan, quả thực không còn gì khác.” Klein âm thầm đánh giá trong lòng, “nếu như không phải hắn ta đang làm chuyện ác, ta lại không hiểu ngôn ngữ địa phương, ta thật muốn trực tiếp chôn hắn ta.”

Klein không nhịn được so sánh cùng với con rối ‘huyết chi thượng tướng’ Senor trước kia:

“Senor là ‘oan hồn’, có thể dùng ‘mặt kính nhảy vọt’, có thể ẩn thân chỗ phản quang của tiền vàng, không cần Lo lắng bị người khác nhìn thấy... Senor còn có ‘oan hồn rít gào’, còn có năng lực nhập vào người khác, là một đối tượng hoàn mĩ để kết hợp với ‘bí ngẫu đại sư’...

Quan trọng nhất chính là, Senor cũng biết tiếng Dutan...

Con rối hiện tại này so với Senor, chính là sự khác biệt khi so sánh giữa 1 penny và 42.000 đồng tiền vàng.

Cũng không biết tên trước mặt này tên là gì, chỉ có thể ứng dụng năng lực, cảm ứng ý niệm nông cạn, không có cách nào đọc ký ức sâu hơn. trừ phi gặp được người quen hoặc vật quen thuộc, linh hồn có biến hoá tương ứng, phun ra càng nhiều tin tức hơn... liền gọi là A Phúc, không, Auve đi.”

Klein xoa xoa thái dương, thở dài, trước khi cô bé dẫn giáo sĩ đến, hắn mang theo con rối Auve mới, rời khỏi khu vực này.

Qua không bao lâu, Klein mượn nhờ con rối phiên dịch, tại địa phương giao giữa phồn hoa cùng lạc hậu của thành Gorain, ngẫu nhiên tìm một quán trọ ở lại. nơi này không cần cung cấp giấy tờ tuỳ thân nào, dù là Klein đã biến thành hình dáng phổ biến của dân địa phương.

“nơi này so với những nơi thuộc địa trên biển kia, thì quản lý hành chính còn chưa hiệu quả...” Klein đặt hành lý xuống, đem phần lớn tiền mặt ném lên phía trên sương xám, chỉ đển lại 50 bảng chi tiêu hằng ngày.

Đồng thời, bởi vì đã xuyên qua ‘biển Cuồng Bạo’, không cần lo lắng dẫn đến dị biến, Klein lấy xuống còi đồng cùng hộp thuốc lá sắt từ không gian thần bí phía trên màn sương xám, để ngài Azcot định vị dễ dàng hơn.

Xử lý xong những chuyện này, Klein đã sớm giải quyết bữa tối bên trên tàu chở khách, bây giờ trở nên nhàn rỗi, quyết định tranh thủ thời gian tìm kiếm con rối thứ hai.

Về phần làm sao tìm, do không đủ hiểu rõ đối với các phương diện của thành Gorain, Klein tính toán phát huy năng lực của ‘thầy bói’, dùng thủ đoạn thần bí học để tìm kiếm!

Mang theo Auve, ra quán trọ, Klein bẻ một nhánh cây Doninsmann, xem nó như một gây gậy bói, thuần thục minh tưởng nói nhỏ:

“vị trí con rối mới.”

Bên trong hoàn cảnh an tĩnh vô thanh, từng đôi mắt hờ hững tựa hồ xuyên qua cách trở của hiện thực cùng hư ảo, đồng thời nhìn chằm chằm vào chiếc gậy bói kia.

Nhánh cây theo đó ngả nghiêng, chỉ ra một phương hướng.

Tiến lên một đoạn, xem bói một lần, Klein dọc theo tuyến đường được gợi ý, sau khi rẽ trái lượn phải, tới một chỗ bậc thang dốc đứng.

Bậc thang này nối liền con đường mấy tầng của Gorain, nhất đỉnh phải ngửa cổ mới có thể nhìn thấy đỉnh chóp, giờ phút này, không có một bóng người.

“xem bói nhận được gợi ý xác thực là chỗ này... tại sao không có một ai? Bởi vì không xem bói phía trên sương xám, cho nên kết quả cũng không chuẩn xác sao? nhưng mà, ta dù sao cũng là danh sách 5 ‘bí ngẫu đại sư’, năng lực xem bói bên dưới cao danh sách tuyệt đối có thể xếp vào hàng đầu...” Klein hơi cau mày, nhìn quanh một vòng, không thể phát hiện bất cứ mục tiêu nào.

Hắn nghĩ nghĩ, đi hướng bậc thang, ngồi vào chỗ tầng dưới chót phần rìa ngoài cùng trong bóng tối, chờ đợi một cách vô cùng nhàm chán lại không có lòng tin.

Qua mấy phút, hắn lại đứng lên, điều khiển con rối Auve ngồi vào vị trí mình vừa ngồi.

Sau đó, bản thân Klein kéo dài khoảng cách, ẩn trốn vào một nơi cách đó ngoài hai trăm mét.

...

Thành Gorain, khu Lower Lips. (duma từ này khiến người ta liên tưởng không hay).

Đám người Leonard Mitchell, Daly Simone cùng tiểu đội trưởng Soest của ‘găng tay đỏ’ đi tới một chỗ gần khu phố.

Mượn nhờ bóng đêm che giấu, Soest nhấn mạnh lại một lần nữa đối với tất cả thành viên hành động:

“mục tiêu lần này của chúng ta là Urika ở trong phòng số 13, đối phương là thành viên tương đối quan trọng của ‘linh giáo đoàn’, phụ trách liên hệ giữa Backlund và khu vực khác.

Mặc dù tất cả tình báo đều chỉ ra rằng đối phương không phải là bán thần, nhưng vì dự phòng trường hợp ngoài ý muốn, ta còn xin thêm một vật phong ấn cấp 1, ngài ‘nữ thần chi nhãn’ cũng luôn sẵn sàng ra tay trợ giúp.

Còn nữa, phần lớn dân cư tại khu phố này đều là người dân bản địa, phải phòng bị khả năng bọn họ cũng là nhân viên của linh giáo đoàn.”

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.