Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không lưu vấn đề

Phiên bản Dịch · 2397 chữ

Khu Lower Lips, phố Canine, số 13.

Urika dáng người mập mạp, màu da nâu sẫm với con mắt khá nhỏ, ngồi ở trên sofa, dùng thảo dược đặc sản nam đại lục, lá thuốc khô vàng cùng hương liệu quấn lại thành từng tầng, cắt thành dạng mảnh dài.

Sau đó, Urika cầm trong tay ‘thuốc đông Balam’ tự chế này, giơ lại gần que diêm được thủ hạ đốt sẵn, nhìn đầu của điếu thuốc dần biến thành màu đen xoăn lại, hiện ra màu đỏ sậm.

Ngậm lấy đầu còn lại, rít một hơi thật sâu, Urika thong thả phun ra một hơi khói màu trắng có chút lam nhạt, thoả mãn nói với vị khách ngồi trên sofa bên cạnh:

“đây mới gọi là thuốc lá, thuốc lá chân chính.

Những cái thuốc lá tại bắc đại lục kia chỉ thích hợp cho trẻ con!”

Vị khách ngồi ghế sofa bên cạnh là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, sống mũi cao, màu mắt gần lam, đường nét ngũ quan tương đối nhu hoà, tóc đen dày và hơi xoăn, màu da không gọi là đậm nhưng cũng không nói là trắng, tựa hồ là con lai giữa người Ruen và Balam.

Vị khách này nghe vậy cười ha Harolds, dùng tiếng Dutan đáp lại:

“rất đáng tiếc, ta không có hứng thú với bất luận một loại thuốc lá nào.”

“Enzo, ngài hoàn toàn không biết hưởng thụ cuộc sống...” lời nói của Urika còn chưa dứt, hắn ta bỗng có chút dự cảm nguy hiểm, là bởi vì linh tính mạnh mẽ của con đường của hắn nhắc nhở.

Dự cảm này tới một cách đột ngột, cấp bách, khiến cho Urika trong nháy mắt liền hiểu được vấn đề không nhỏ.

Hắn ta còn chưa kịp từ trên ghế nhào ra, trước mắt đã hoá thành một mảnh hắc ám, tựa hồ trực tiếp nhìn thấy màn đêm phía ngoài, có cảm giác buồn ngủ mãnh liệt, cảm giác an bình xuất phát từ nội tâm.

Toàn bộ phố Canine, bất luận là là căn phòng vẫn còn sáng đèn hay đã tắt đèn, giờ khắc này đều trở nên an tĩnh dị thường, tựa hồ bên trong không có sinh linh cư trú, hoặc là toàn bộ cùng tiến vào ngủ say trong một giây.

Ngay lúc này, Urika tiếng ngáy trong miệng phát ra, thân thể nghiêng lệch ngã oạch một cái bỗng nhiên đứng lên, trong mắt là mơ hồ và tỉnh táo cùng tồn tại một cách kỳ dị.

Sau lưng của hắn ta, không biết từ lúc nào đã dán lên một cô bé màu da tái nhợt đến mức gần như hư ảo!

Vành mắt của cô bé phát xanh, bờ môi thâm đen, con ngươi sâu kín nhìn chằm chằm bên cạnh, tay chân trắng bệch trong suốt đều cắm vào cơ thể Urika, tựa hồ là một linh hồn không thể thoát khỏi.

Sự tồn tại của “cô bé” mang đến sự lạnh lẽo đến từ sâu trong linh hồn, khiến cho Urika miễn cưỡng kháng lại được cơn buồn ngủ bất thường, cường hành tránh thoát ‘ác mộng’ ảnh hưởng.

Urika còn chưa hoàn toàn khôi phục tỉnh táo, liền theo bản năng xông về phía đầu bậc thang, duỗi ra hai tay, mạnh mẽ đẩy hướng phía trước, tựa hồ đẩy ra một cánh cửa vô hình.

Trong nháy mắt, một cánh cửa màu đồng xanh trải đầy hoa văn thần bí không cách nào miêu tả cụ thể xuất hiện trước Urika, nó đung đưa, kèn kẹt, nứt ra một cái khe.

Bên trong khe hở, là một mảnh hắc ám không cách nào nhìn thấy tận cùng, ở trong đó tồn tại từng con mắt rậm rạp chằng chịt khó nói nên lời nhìn về phía ngoại giới.

Đồng thời, chỗ khe hở, rất nhiều vật nhúc nhích, kỳ dị, nhất thời không rõ ràng đang điên cuồng tuôn ra.

Urika đang muốn tiếp tục dùng sức, chủ động mở ra cánh cửa, khiến cho thế giới khủng bố phía sau hàng lâm tại phố Canine, thì bỗng nhiên nhìn thấy một đôi bàn tay tái nhợt bán trong suốt từ không trung hiện ra, xuyên thấu hắc ám thâm thuỷ, ấn vào bên trong chỗ khe cửa.

Đôi tay này không có cánh tay, không nối với thân thể, cổ tay đẫm máu, không biết bị ai cắt đứt!

Hai bên đồng thời dùng sức, cánh cổng thanh đồng thần bí dừng ở nơi đó, không thể khép lại cũng không thể mở rộng ra.

Trên không trong phòng số 13, Soest đã trở thành ‘linh vu’ ở trong lực lượng vô hình vây quanh, lơ lơ lửng lửng đứng ở nơi đó, hai tay bưng một quầng mặt trời được đúc từ vàng ròng, thong thả nâng hướng về phía chỗ cao.

Khi quầng mặt trời này được Soest nâng qua đỉnh đầu, ánh sáng rực rỡ đột ngột chảy xuôi ra, nhanh chóng phác hoạ tụ tập lại làm một.

Đột nhiên, giữa không trung tựa hồ có một vầng mặt trời từ khong hư không hiện ra, đem toàn bộ ánh sáng và nhiệt lượng dồn về phía toà nhà số 13 phố Canine kia.

Ánh sáng này không có toạ thành một điểm hư hỏng toà nhà nào mà xuyên qua, chiếu thẳng vào phía trên cánh cổng thanh đồng, bao phủ Urika trước cửa.

Biểu cảm Urika lập tức trở nên cực kỳ đau đớn, cô bé tái nhợt đến trong suốt sau lưng tên này phát ra một chút tiếng kêu thê lương thảm thiết, lại bị “ánh sáng mặt trời” chặn về, mãnh liệt bao phủ.

Cô bé này vặn vẹo, nhanh chóng bốc hơi, có từng tia khí đen tràn ra, tan rã bên trong biển ánh sáng.

Bên trong toà nhà này, lại không có một mảnh âm u!

Đợi đến khi “ánh sáng mặt trời” nhạt đi, cánh cổng thanh đồng khó mà miêu tả rõ ràng kia lại biến mất không còn tăm hơi, mặt đất thì nằm một bộ thi thể bề ngoài phồng lên xanh đen chảy ra vết dầu vàng nhạt.

Xoạt một tiếng, thi thể kia nứt ra, một bóng người nhỏ gầy từ trong chui ra.

Bóng người này có tướng mạo giống hệt Urika, nhưng màu da hiện ra lại đen nhánh như bị rót mực vào, thân cao chỉ có một mét hai mét ba, bên ngoài thân chảy xuống mủ dịch sền sệt.

Đối phương vừa mới chui ra tới, liền lấy một tốc độ vô cùng nhanh vọt tới đầu cầu thang, tiến vào tầng hầm, mở ra lối đi bí mật đã chuẩn bị từ trước, hướng về phía trước chạy như điên.

Cũng chính là tầm mười giây, Urika bản thu nhỏ hoá đen nhìn thấy lối ra, nhìn thấy hi vọng.

Hắn ta không có chủ quan, tay phải nhẹ nhàng nắm lại, trong người lại chui ra bảy tám bóng người trong suốt hư ảo.

Bóng người này có ngoại hình kì dị, tựa như là dung hợp giữa đặc điểm của nhân loại, thực vật và một số động vật, có con thì kéo lại cánh tay Urika, có con thì giơ lên hai chân Urika muốn mang hắn cuồng dã phi hành.

Ngay sau đó, cái nút của động cơ được ấn xuống, bánh răng chuyển động ken két, cửa lối ra chợt mở ra, hiện ra một góc đường phố bên ngoài an tĩnh cùng thâm trầm hắc ám.

Phía trước có thể nhìn xuống, là phòng ốc hai bên con đường, là biển ánh sáng hồng nguyệt.

Urika đang muốn nhờ vào sự trợ giúp của linh hồn bay vào lối đi bí mật, lẩn vào khu vực khác của thành Gorain, trong mắt đột nhiên phản chiếu một mảnh nước hồ bao phủ sương mù.

Sóng nước của nước hồ lấp loáng, có cảm giác tĩnh mịch, từng gợn sóng ở giữa hồ đẩy ra từng vòng từng vòng, chậm rãi nổi lên một bóng hình mỹ lệ lại hư ảo.

Đây là một loại linh hồn cường đại, trong truyền thuyết của nhân loại được xưng là ‘nữ thần trong hồ’!

Thực lực của ‘tử linh đạo sư’ mạnh hay yếu, phụ thuộc rất nhiều vào xác chết và linh hồn tự nhiên mà họ có thể tìm ra và điều khiển. điểm này, đối với ‘linh vu’ mà nói, cũng tương tự như vậy, chẳng qua ‘tử linh đạo sư’ càng thiên về người chết, mà ‘linh vu’ càng am hiểu sai khiến linh hồn tự nhiên.

Lúc này, những thân ảnh kỳ dị trong suốt quanh người Urika phát ra âm thanh hoảng sợ đơn điệu, thả tay và chân của Urika đang nhấc ra, như gió chui vào bên trong thân thể đen kịt gầy ốm kia.

Bịch một tiếng, Urika ngã xuống đất, nhưng lại không có cảm giác đau đớn, bởi vì cơn buồn ngủ mãnh liệt đột nhiên ập đến, từng đợt từng đợt, khiến hắn ta bất tri bất giác liền tiến vào giấc mơ.

Chỗ lối ra, trên người mặc áo chùng của thông linh giả, Daly Simone kẻ mắt màu lam cùng thoa má đỏ không biết đi ra từ nơi nào, nhìn bên trong kia cũng chỉ có Urika mét hai mét ba đen kịt, trực tiếp mở miệng nói:

“tên này dung hợp tử linh rất kỳ quái, nếu như không có cơ thể người sống làm vật chứa, chẳng mấy chốc sẽ khô héo tiêu tán.

Chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian lấy thông tin từ hắn ta.”

Trong bóng tối bên cạnh, Leonard Mitchell đi ra, cảm thấy kinh ngạc nhìn Daly Simone một cái nói:

“cô không phải ‘tử linh đạo sư’ sao, vì sao có thể sai khiến ‘nữ thần trong hồ’?”

“anh không phải nhà thơ sao, vì sao không biết làm thơ?” Daly không vui đáp lại.

...

Một bên khác của đường phố, đứng trên vách đá dựng đứng không quá dốc, một bóng người lộ ra, nhanh chóng di chuyển xuống dưới, nhanh chóng rơi vào góc âm u trong phố Chin.

Màu da của tên này khá nhạt, con ngươi ngả lam, tóc đen dày, hơi xoăn lên, đây chính là Enzo làm khách trong nhà Urika tại khu Lower lips, phố Canine, số 13.

Enzo không phải thành viên của linh giáo đoàn, mà thuộc về nhóm người trước kia bị ‘học phái hoa hồng’ mê hoặc, nên đã phản bội ‘học phái sinh mệnh’ rồi trốn ra ngoài.

Hơn nữa, hắn ta cũng không phải người phi phàm theo con đường ‘dược sư’ để có thể trở thành ‘quỷ hút máu’, cũng không phải là kẻ sùng bái ‘mặt trăng nguyên thuỷ’, chỉ là đơn giản không muốn bị đủ loại quy định do giáo viên của mình cùng giáo viên của giáo viên mình ràng buộc. Hắn ta hi vọng một cuộc sống làm theo ý mình, hi vọng có thể thoả thích lợi dụng ưu thế của ‘người thắng’.

Tâm tính dạng này khiến cho hắn ta vô cùng tán thành với quan điểm của hệ phóng túng trong ‘học phái hoa hồng’, qua không bao lâu liền gia nhập bọn họ, thoả thích thoả mãn các loại dục vọng.

Lần này, Enzo là đại diện cho ‘học phái hoa hồng’ đến Gorain liên hệ cùng linh giáo đoàn, tham gia thảo luận vài chuyện có khả năng hợp tác, thật không nghĩ đến, ‘người chết đen kịt’ Urika lại gặp phải giáo hội bóng đêm đột kích, một cuộc đột kích cao cấp!

“vẫn còn tốt, ta am hiểu phản xem bói, trước đó người của giáo hội bóng đêm cũng không rõ ràng ta ở tại nơi Urika, không đủ coi trọng ta, xem ta như là tay chân của Urika, cho ta cơ hội thoát khỏi trung tâm cuộc chiến. Hơn nữa, ‘ánh sáng mặt trời’ kia chủ yếu tịnh hoá sự vật có lực lượng tử vong, tà ác và ô uế, tổn thương gây ra với ta không quá lớn... vừa rồi hẳn là công kích cấp độ bán thần...” Enzo ẩn trong bóng tối đi trên đường phố, khó mà kìm hãm được hồi tưởng lại sự việc vừa phát sinh.

Sau khi đã cách rất xa khu vực bị đột kích, Enzo quay người nhìn về phía sau, phát hiện không có người bám đuôi chính mình, lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, kêu a một tiếng nói:

“ ‘người thắng’ chính là người thắng, vĩnh viễn là người thắng!”

Enzo khôi phục lại sự tự tin thường ngày, mang theo nụ cười tiến đến một nơi của đường phố, sau đó chuyển hướng bên trái, dọc theo bậc thang nhanh chóng đi xuống.

Đó là một bậc thang dốc đứng dài đằng đẵng thông giữa những con đường của các tầng khu vực khác nhau.

....

Xung quanh phố Canine, Soest bỗng nhiên mở to mắt, nói với Leonard cùng Dali Simone:

“vừa rồi trong nhà Urika còn có một người tên là Enzo, tên này hẳn là thành viên của ‘học phái hoa hồng’, danh sách không thấp, địa vị của hắn ta tương đối quan trọng.

Mọi người mau chóng điều tra bốn phía, xem có thể phát hiện tung tích hay không, tranh thủ có thể hoàn toàn thành công, không để lại một vấn đề nào.”

Còn những thành viên ‘găng tay đỏ’ cùng ‘kẻ gác đêm’ địa phương phụ trợ khác, hoặc là còn đang đi bắt nhân viên linh giáo đoàn, hoặc là đang ở trong giấc mộng của tù binh, hi vọng có thể trực tiếp đạt được thông tin tình báo trước tiên, còn lại mấy vị phụ trách tình huống phát sinh ngoài ý muốn thì bảo vệ đồng đội.

“vâng, đội trưởng Soest.” Leonard không chút do dự đáp ứng.

Daly giơ tay bắt một cái trong gió, đem tay lại gần bên tai, lắng nghe hai ba giây nói:

“bọn nhỏ xung quanh đây nói với ta, xác thực là có người trốn thoát từ vách đá đó.”

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.