Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tartaruga (1)

Tiểu thuyết gốc · 3855 chữ

Một tuần từ khi gia nhập, bây giờ Annatar’re đã được tận mắt thấy nơi ấy.

Cứ điểm hải tặc, đảo Rùa, thị trấn cảng Tartaruga.

Háo hức tới mức leo tọt lên ban công, tay nắm thang dây mà nhoài hẳn người ra, cô bé nheo nheo mắt, cố quan sát cho thật kỹ, thật rõ bến cảng được gọi là thiên đường của cướp biển. Hàng chục những mái nhà nằm san sát nhau trên những trục phố, với ống khói cao nghi ngút cái làn sương xam xám ấy. Nhà cửa xây cất đơn giản, đa số bằng gỗ, với những miếng ngói đã phủ xanh màu rêu cùng những đoạn dây căng ngang phơi mấy bộ đồ. Nhờ mắt tinh hơn người, nhỏ thấy được cả những cư dân mặc áo vải, quần dài, chân đi giày da trên phố, lên đến tận bến cảng. Những hàng dừa cao xanh rì che gần muốn kín khu vực bên ngoài, lá xanh mơn mởn khác hẳn màu trời biển, phía sau lại thêm mấy quả núi cao cao đầy màu lục, cảm giác quả thực khác hẳn ngoài khơi xa.

Tuy nhiên, ở cảng mới thự sự khác biện. Giữa những cầu tàu kéo dài ra xa, hàng chục những con thuyền buông neo, thu buồm nằm im lìm giữa sóng nước dập dềnh. Hầu hết chúng đều sơn màu be vàng hay trang trí xanh đỏ các kiểu, với các hình chạm trổ nghệ thuật tuyệt đẹp, chứ không hề đơn điệu như con quái vật già nua, xấu xí này. Brig, brigantine, schooner, sloop, thậm chí vài chiếc grigate cũng đến đậu. Phân biệt thực ra không khó lắm: Sloop chỉ có một cột buồm, treo hầu hết buồm tứ giác trên các sào néo, chỉ vài chiếc có kiểu buồm vuông ở trên cùng. Schooner to hơn, hai cột buồm, nhưng dùng cùng kiểu treo với sloop.

Brig và brigantine thực sự khó nhận biết, mà theo kiến thức trước đây nhỏ học, hai loại này vốn là một, về sau mới tách ra. Bảo sao khó nhận biết. Tuy nhiên, đã học trước, Annatar’re vẫn có thể nhận ra sự khác biệt. Brig, như những chiếc đậu bên mạn phải El Draque – lấy góc nhìn từ con tàu – có hai cột buồm với đầy đủ các buồm “vuông”. Dĩ nhiên buồm chính cũng vuông nốt, tức nói kiểu mắc những thanh sào căng buồm vuông góc với cột. Nhưng phía sau nó còn có thêm cánh buồm tứ giác, với ít nhất một thanh sào được gắn chéo lên trên, hướng về mé đuôi tàu, với cánh buồm sẽ được xõa xuống từ đó. Với brigantine, chúng giữ nguyên thiết kế này, chỉ thay buồm vuông chính bằng loại chéo đa giác phía sau. Thanh sào cũng cao hơn, và cột buồm chính, cái nằm phía sau trong hai cột, có ít buồm vuông hơn.

“Nghĩ lại thì, nhìn hàng xịn vẫn dễ hiểu hơn thằng cu đó giải thích…”, Annatar’re cụp tai, nghĩ thầm.

Frigate, trong khi đó, lại to hơn hẳn những loại tàu khác. Ở vùng này không nhiều người dùng frigate để đánh cướp, cũng như tàu lùng “ngại” phải dùng thứ chiếm hạm này do nó cồng kềnh, cần kíp lái đông đảo và chi phí duy trì đắt đỏ. Các frigate đều có ba cột buồm và, điều làm chúng khác rõ nhất với những tàu kia, một boong pháo kín. Antonio khi rảnh đã nói về điều này. Các tàu nhỏ như brig hay sloop không có khả năng làm một boong pháo kín, tức dùng chủ yếu cho việc bắn nhau, vì chúng không đủ không gian và mớn nước thấp. các tàu ấy sẽ để thần công trên sàn lộ thiên, trần mình ra với thiên nhiên, và ô pháo thường không có cửa sập.

Trái với những “đồng nghiệp” bé xíu đó, frigate đủ to cho một boong pháo kín chạy từ đầu tới đuôi, với những ô cửa sập được kéo lên khi giao chiến, và thường đóng kín lại lúc bình thường. Thân chúng vẫn tương đối thấp so với galleon, và hỏa lực thường không sánh bằng. Phần đuôi tàu cũng thấp hơn, giống như brig, boong lộ thiên thường kéo thẳng chứ ít khi được nâng hẳn lên thành phần sàn mới. Buồng thuyền trưởng nằm cuối, trang trí khá cầu kỳ, đẹp mắt. Không biết thế nào chứ nhìn màu sơn vàng, với viền xanh trên lan can và những bức điêu khắc đằng mũi, với đủ hình từ người phụ nữ gợi cảm tới chiến binh và các loài động vật, Annatar’re lại thấy chán El Draque cực kỳ. Đen thì thôi chứ, còn chẳng có gì!

- Chà, hôm nay đông đấy!

Nhìn qua ống nhòm, Gwanbi cười tươi rói, nói lớn:

- Thuyền trưởng! Xác nhận có hai frigate thuộc hạm đội của thuyền trưởng Thatcher!

- Cái gì?

Đang dựa lưng vào tấm vách đuôi tàu hóng gió, Martin giật mình nghe tin báo.

- Frigate ở mạn phải, hướng hai giờ! Xác định chúng là Artorius và Caliburn! Tàu thuộc Hải đội 1 của Thatcher, thưa ngài! – Gwanbi nói.

- Hai chiếc đó ở đây thì Revenge không xa đâu! Tìm nó đi! – Thuyền trưởng ra lệnh.

- Vâng!

Lại quay lên quan sát, Martin bước qua khỏi tay lái, nơi anh em sinh đôi đen thui kia đang cầm lái, vì María, không biết uống bao nhiêu nước, đã phải chạy đi “giải quyết nỗi buồn”. Vì nơi đó nằm tận boong dưới, nên còn phải mất một lát nữa con gái ông mới lên được. Tranh thủ chút thời gian rảnh, chỉ có “tôi và các chàng trai”, thuyền trưởng mới tựa vào cái vách khắc hình bán nguyệt lớn đằng tận cùng đuôi, ngay dưới ngọn cờ để xiên.

Đám mèo tụ tập hết dưới chân Annatar’re, người lúc này đang đứng ở nơi cao ngang ngực bọn nó. Nhìn ra ngoài, thấy quá trời tàu là tàu, chúng nó chẳng thể nào giấu nổi sự phấn khích.

- Nhiều… Nhiều tàu quá!

Tròn mắt, há mồm, Ixhiucoalt không khỏi trầm trồ.

- Toàn bộ là cướp biển sao? Từng này… nếu đánh nhau, không biết sao đây!

Antariix nói, mắt chẳng thể nào chớp nổi.

- Ác đạn!

Gần như chết đứng, Ku’inn chỉ kịp “trăng trối” thế.

Dĩ nhiên chúng nó đều nói tiếng Y’iukatan, nên những người khác nghe chẳng hiểu gì. Nhưng từ biểu hiện trên mặt, đứa nào cũng rạng rỡ, ngây người và rõ ràng chẳng thể kìm nổi sự háo hức, mấy người có mặt ở đó hoàn toàn có thể đoán được lũ mèo đang cảm thấy thế nào.

Dưới kia, những thủy thủ làm việc bảo trì pháo cũng nhao nhao lên, cố gắng xong nhanh nhất có thể để được phép xuống tàu. Đã hàng tháng trời họ lênh đênh trên biển, chỉ ghé vào các đảo hoang vu để lấy nước ngọt, bây giờ được về với thế giới văn minh, cảm giác hạnh phúc nó cứ thế mà vỡ òa ra. Nhất là với những lính mới đang học việc, thực không có từ nào để diễn tả niềm vui của họ. Thủy thủ với từ La Maestro và El Arca, hai con tàu bị El Draque đánh chìm gần đây nhất, giờ mới dám thực sự tin rằng mình còn sống. Những trận chiến kinh khủng ấy, sự hủy diệt của niềm tự hào của hải quân Iberia, hay cái hôm leo sang chiếm tàu của con trai công tước Sidonia, thực sự quá sức tưởng tượng. Cướp biển mà chiến còn hơn hải quân.

Nhưng quan trọng nhất, họ sắp được “tạm tha” khỏi cái cảnh huấn luyện như điên này! Chưa từng có chiếc tàu nào như El Draque, thủy thủ phải dậy vào năm rưỡi sáng, tập thể dục, chống đẩy năm mươi cái rồi mới được ăn sáng. Sau đó luyện đội hình, hàng ngũ, tập bắn pháo. Thuyền trưởng thực sự chơi sộp khi sẵn sàng cho họ bắn đạn thật, trực tiếp thao tác với pháo nạp hậu. Thần cơ không lạ mấy, vì nguyên lý của nó chẳng khác gì pháo bệ xoay, nhưng đại bác lớn thì thực sự đáng sợ. Cái “khóa nòng” ấy họ chưa thấy bao giờ, lại phải trực tiếp thao tác. Kíp vận hành pháo ba mươi hai pao phải mười mấy người, trên này cắt xuống còn… bốn mạng! Làm cật lực luôn, có người cầm đồng hồ tính giờ thao tác, làm sai là bị phạt. Không đùa được!

- Các chàng trai đã nháo nhào rồi nhỉ? Ha ha, lâu rồi chúng nó mới xõa!

- Và cũng lâu rồi mới thấy chú mày vác mặt lên đây đấy, bác sĩ!

Đang hóng gió, thuyền trưởng bỗng bất ngờ trước hình bóng vừa xuất hiện. Bác sĩ Viktor Emanuel González, chuyên phẫu thuật cắt bỏ các phần bị thương nặng, kẻ được ví như “Cái chết Trắng” của rồng đen, lần đầu tiên chịu ló mặt khỏi boong dưới trong suốt cuộc hành trình. Ông không tham gia buổi tang lễ đưa tiễn các đồng đội hi sinh vì còn bận chăm sóc thương binh, và cũng xuất hiện vào lúc tối muộn, sáng ra liền mất hút nên mấy cô gái, ý chỉ đám Elena, ít khi thấy mặt.

Vẻ ngoài như ông chú bốn mươi nghiện rượu với đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, đầu tóc hoa râm rối bời bốc mùi khó chịu, cùng cái cằm tua tủa râu vì đã lâu không cạo, nếu chỉ mới nhìn có lẽ đã chẳng ai dám tin người đàn ông này là “bác sĩ”. Mặt mày đầy những nếp nhăn và sẹo, da dẻ nhợt nhạt, vàng bủng như người bệnh, ria mép mọc dài đầy hoang dại, thật sự mất sạch hừng tượng người lương y.

Đeo cặp kính đồng gọng tròn chẳng lấy gì làm sạch, lại mặc chiếc áo chẽn cài khuy vàng, vải màu be bên ngoài, phía trong vận sơ mi đen dài tay, nhìn Viktor chẳng khác gì mấy tay cướp biển có tí “học thức”, hay làm những công việc hậu cần. Như mọi người, ông ta mặc quần dài, chân đi bốt da cao tới đầu gối, buộc dây mặt trước. Tuy là “đốc tờ” của hội, nhưng lão vẫn đeo sợi đai da lớn, móc đến tận bốn khẩu súng trên đó, cùng thắt lưng có thêm hai súng lục nữa, một túi đạn và một túi da chứa lỉnh kỉnh những thứ dụng cụ y tế. Mùi cồn nồng nặc, khó ngửi làm đám mèo tuột hết cảm hứng, chúng nó bỏ xuống dưới, còn Baqwe với Póg đang lái cũng phải nhăn mặt vì quá khó chịu.

Nhếch cái miệng đỏ lòm lên cười, làm lộ ra hàm răng vàng ố đã rụng không dưới chục cái, y nói:

- Có vẻ tôi không được chào đón ở đây nhỉ? Này thằng anh, nói gì đi chứ?

“Thằng anh” rõ ràng nhắm tới thuyền trưởng.

- Mày hôi như con chuột chết trôi trong vũng nước thối đổ từ máng xối của đám tù tội vậy, bác sĩ! Lát nữa đi tắm cho tao, không thì cấm gọi “thằng anh” nữa!

Nói đoạn, thuyền trưởng nhếch mép, nheo mắt cười đầy vẻ cà khịa. Như người anh trai cố tình bêu xấu em mình trước toàn thiên hạ vật. Những người gần đó, dù đang rất khó chịu, cũng phải bật cười.

- Rồi rồi, biết rồi.

Lườm một phát như nhát chém lướt qua, bác sĩ nói, rồi ngồi ngay xuống cầu thang dẫn lối giữa boong tàu và sàn lái. Lấy trong túi y cụ ra một bình rượu nhỏ, ông mở nắp, ngửa cổ rồi ực một hơi cho mát cổ. Đoạn, ông nói:

- Thế nào, công túa? Theo cô thì có nên chọc vào Tartaruga không?

- Sao cơ?

- Với quy mô lực lượng này thì cô nghĩ có nên chọc vào Tartaruga như Salazar từng làm không?

- Cái…

Dù vẫn đang phải che mũi vì hôi, Elena không khỏi cảm thấy kỳ lạ trước câu hỏi ấy. Cô sớm đã sững người khi thấy quy mô số tàu, dù chỉ thấp thoáng, nhưng vẫn đủ làm người ta tái mặt. Ít nhất cũng phải ba, bốn chục chiếc. Camine định quát, nhưng bị Eleonora bịt mồm, lôi ra chỗ khác chơi. Thực sự, cô nàng tóc xoăn tít ấy hành động nhanh cực, tới mức mấy người đang đứng trên đó cũng không kịp phản ứng. Ngay cả lão Giusepp vừa từ dưới boong pháo lên báo cáo cũng phải giật mình trước cảnh hai người đẹp ôm nhau ở một góc đuôi tàu.

Lên tới trên đó, Giusepp liền rút ống nhòm cất trong áo ra, coi cảng thế nào, giống như cố không để tâm tới chuyện đang xảy ra đằng kia. Chợt, ông nói:

- Hôm nay đông nhỉ. Ít khi nào thế này lắm.

- Vâng, đông bất thường. – Gwanbi nói – Và cả tàu của Thatcher cũng ở đây. Không phải chuyện để đùa đâu, vẫn chả thấy Revenge ở đâu cả!

- Thằng đó không phải kiểu sẽ để lính muốn chạy đâu thì chạy. Hừm… Thấy rồi! Bà nội nó, thấy rồi! Trốn tuốt trong góc!

- Cái gì?

- Đâu?

Vừa nghe nhìn thấy tàu, tất cả đã nhốn nháo hết, trừ bác sĩ đang ngồi và thuyền trưởng vẫn đứng hóng mát. Công chúa, cận vệ gì vứt hết hình tượng, hành xử hệt như đám con gái thường dân, chen lấn nhau một khoảng sàn bé xíu chỉ để tận mắt mục sở thị tàu của cướp biển. Điềm tĩnh uống rượu, Viktor coi mấy người kia chạy qua mạn trái nhìn. Như lũ con nít thấy quà, y nghĩ bụng. Mà cả đám mèo nữa, xuống dưới đó chúng nó đồng loạt đu vào thang dây coi cho rõ. Bạo gan thiệt, hồi bằng tuổi tụi nó y chẳng đời nào đám liều vậy.

Theo hướng Giusepp chỉ, họ, gồm cả những thủy thủ mới gia nhập, từ từ trông thấy được con tàu được coi là một trong bốn chiếc galleon mạnh nhất của cướp biển. Cũng bởi địa hình của vùng này quá dị, vịnh biển hình trăng lưỡi liềm tạo thành hai cánh cung đá ôm trọn phía ngoài nên nhiều chiếc buông neo sát vách dễ bị khuất. Con tàu họ đang tìm, tuy không phải đậu gần ách núi, vẫn đủ khuất để bị che mất. El Draque lại gần hơn, tầm nhìn mở rộng mới thấy rõ được trong ấy với thêm rất nhiều sloop, schooner nữa neo đậu. Trời ơi, số lượng có lẽ đã vượt quá năm mươi! Sao lại có thể đông tới thế chứ?

Nhưng đó không phải thứ họ quan tâm lúc này.

Tư từ, từ từ, nhìn nó thật rõ.

Wild Hunt’s Revenge!

Vốn là galleon chở hàng qua lại giữa Angland, các thuộc địa phương Bắc và trung tâm buôn bán nô lệ phía Nam, nó bị thuyền trưởng Edmond “Ed” Thatcher tóm cổ khoảng chục năm trước, và từ đó tới nay hoạt động với tư cách là kỳ hạm của ông ta, chỉ huy một hạm đội hơn ba mươi tàu vũ trang cực nặng, có thể “xin tí máu” bất cứ lực lượng chống cướp biển nào. Khác với El Draque vốn là tàu chở nô lệ và chỉ trang bị một boong pháo, Wild Hung’s Revenge, hay như các hải tặc quen miệng gọi ngắn là Revenge, có tận hai boong pháo kín cùng sàn lộ thiên, trang bị đồng cỡ mười tám pao ở dưới và trên cùng dùng loại sáu pao. Cân nặng không bằng pháo chính của El Draque, nhưng bắn cùng lúc thì frigate hải quân cũng phải ướt đũng quần.

Đã vào tầm có thể quan sát bằng mắt thường. Do hướng nhìn xéo và bên mạn phải chỉ toàn những chiếc sloop lùn xủn mà các thủy thủ có thể trông rõ mồn một. Revenge khá dài và thẳng, đối với một galleon thế hệ cũ thì điều đó khá lạ. Vỏ tàu sơn giản dị với màu nâu vàng tươi sáng, tuy sóng gió đã làm phai phần nào, khác hẳn với El Draque đen từ ngoài vô trong. Buồm cũng trắng, tuy hơi ố màu, cũng không tới mức đen kịt của rồng.

Ba cột buồm, hai cái đầu tiên có ba sào ngang, cột cuối cùng vẫn ba chiếc nhưng lại thêm một sào néo chéo, dài hơn của El Draque, xem ra là căng buồm tam giác chứ không phải dạng tứ giác như chiếc này, và buông ra hết thì cột ấy cũng sẽ chỉ có hai buồm vuông nhỏ thay vì ba tấm lớn như đằng trước. Cột buồm chéo trước mũi có một buồm vuông bên dưới, đặt thấp hơn đại bác truy đuổi, cùng hai buồm tam giác đã được kéo lên. Giữa cột trước với cột chính cũng có buồm tam giác nhỏ, ba chiếc, và cột chính với cột sau lại thêm hai chiếc nữa. Đó chính xác là loại buồm “phụ” Elena đề cập khi truy đuổi El Arca, chúng giúp tốc độ tăng lên phần nào.

Mũi tàu, đặc biêt, trang trí với tượng hải âu vàng đang xếp cánh, cùng những hàng “lan can” bọc từ lâu đài trước ra tới hết “mỏ chim”, tức phần sàn đằng trước hết. Nó được làm cong lên, không thẳng đuột như El Draque, cho thấy con tàu này được đóng vào thời điểm mũi thẳng không còn được ưa chuộng, thay vào đó nó cong vút lên trời, thích hợp cho việc gắn tượng đầu tàu hơn hẳn. Trong khi đó, dù rồng cũng có một thanh “thẳng đứng” phía trước, nó lại trông cực kỳ quái dị nếu gắn vào bất cứ thứ trang trí gì, nên thuyền trưởng quyết định để yên luôn.

Hai mươi ba cửa pháo mạn trên hai tầng, cùng với sáu ô nữa ở boong lộ thiên, dù ba khẩu sau được một “mái vòm” che lại, đó vẫn là hỏa lực kinh khủng cho bất cứ tàu nào dám đối đầu. Pháo mười tám pao không phải trò hề, nó có thể đục nát vỏ một tàu chiến tuyến nếu đủ gần, và không ngán bất cứ thương thuyền nào. Trước mũi hai cây sáu pao, và đằng đuôi là bốn quả mười tám nữa. Những thông tin đó đều do Giusepp nói cho, và sau khi nhẩm tính, Camine tái mét mặt, hét toáng lên:

- Sáu… Sáu mươi bốn đại bác? Giỡn nhau hả ông già?

- Ai thèm giỡn với cô, trời ạ. Đám trẻ bây giờ. – Nhăn mặt, Giusepp gãi gãi đầu.

- Wild Hunt’s Revenge, sống đúng với cái tên của nó, thực sự là sự báo thù của Wild Hunt.

Nói thế, Eleonora lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp. nếu huyền thoại về El Draque là con rồng xuất hiện trong đêm, tựa như bóng ma chẳng thể nắm bắt cùng hỏa lực thượng thừa và sự tinh nhuệ của binh lính, thì Wild Hunt’s Revenge lại nổi danh nhờ khả năng chỉ huy của nó. Truyền thuyết kể rằng, “wild hunt” hay những chuyến đi săn của linh hồn, là đoàn quân tàn bạo bất tử bất diệt được dẫn dắt bởi những kẻ mạnh mẽ nhất. Chúng gieo rắc sự tàn phá tựa bão tố, càn quét qua đất đai như thiên tai.

Câu chuyện của Wild Hunt’s Revenge chính xác là phiên bản đời thật của huyền thoại đó. Hạm đội hải tặc tàn bạo dưới quyền thuyền trưởng, hay “đề đốc tự phong” Ed Thatcher, càn quét vùng phía Bắc trong cả chục năm, tấn công mọi tàu buôn vô phúc rơi vào tầm mắt. Không giống như hải tặc thông thường, họ chiến đấu có hàng ngũ, lập kế hoạch chi tiết, thậm chí biết cách liên lạc qua cờ hiệu. Từ kỳ hạm của mình, Thatcher thâu tóm một vùng biển rộng lớn qua “vùng ngựa chết”, đảm bảo sự thống trị và an toàn của đế chế cướp biển ngày một lớn mạnh. Nhiều người nói rằng họ sẵn sàng bắt cả frigate, và thực sự thất bại thê thảm của Angland trong nỗ lực dẹp cướp biển ba năm trức là một ví dụ.

Hạm đội Angland, dưới quyền chỉ huy của kỳ hạm HMS Dreadnought, dẫn theo bốn frigate và mười tám brig với dự định tiêu diệt toàn bộ cướp biển ở Keraenean, đã bị phủ đầu bởi liên minh giữa những trùm sò của khu vực này, trong đó hạm đội của Thatcher đóng góp toàn lực, tức tầm hai chục tàu. Các cướp biển khác cũng mang lực lượng của mình ra. Nhóm tấn công khi đó nằm dưới sự chỉ huy tối cao của Benjamin Avery, một hải tặc giờ đã về hưu, chia thành hai nhóm tác chiến, gồm quân Thatcher và phần còn lại. Hai hải đội đánh ép hải quân Angland thành thế gọng kìm, sau cùng chính El Draque và Wild Hunt’s Revenge tung loạt pháo quyết định trước khi đổ bộ chiếm tàu. Trận đó cướp biển mất sáu brig, còn hải quân đi đời nhà ma hai frigate và tám brig, thm6 hai chiếc hư hại quá nặng bị bỏ lại. Phần còn sống được kéo về và chia ra, riêng Dreadnought trở thành pháo đài phòng thủ Naszeure.

Chỉ thế thôi cũng đủ hiểu sự đáng sợ của nó rồi! Không nhiều cướp biển dám cho tàu mình đấu pháo tay bo với tàu chiến tuyến, trừ khi nó cực kỳ gắt. Và lịch sử đã chứng minh điều đó.

- Giờ thì rõ rồi.

Đứng phía xa, thuyền trưởng nói:

- Ed đã đem hết bầu đàn thê tử nhà ổng tới đây, bảo sao đông!

- Đem hết tới à? Ờ mà cũng phải, Ed mà.

Vừa nói, Giusepp cười khổ, trong khi Gwanbi lắc đầu đầy ngao ngán. Ngồi nhấp thêm hớp rượu, Viktor nói:

- Tartaruga là căn cứ chính của Ed Thatcher. Giờ cô hiểu sao tôi hỏi chưa, thưa công túa? Liệu cô, hay bất kỳ ai thuộc Iberia, có dám mạo hiểm thách thức một cơn bão không?

- Tôi không nghĩ mình có thể.

Elena đáp, ánh nhìn ái ngại vẫn hướng về con tàu kia.

Và trong lúc họ nói chuyện, tàu đã tiến vào cảng. Chợt, Antariix nhìn xuống biển rồi nói:

- Chỗ này hơi nông nhỉ?

- Nông…? Ừ nhỉ, đúng thiệt!

Nghe ban nói thế, Ku’inn cũng nhìn xuống, và nhận ra chỗ biển mình vừa đi qua quả thật nông hơn so với trong này. Ngộ nhỉ, cô bé nghĩ. Nhưng nhỏ không hỏi Annatar’re, nhóc ấy đang bị hớp hồn bởi cặp pháo đài lớn nằm trên vách núi rồi.

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.