Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tách Ra

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

Chương 215: Tách Ra

Một con quỷ có thể hiện thân?

Ngay khi Vương Tiểu Cường ra tay, Dương Gian đã lập tức cảm giác được quỷ vực của hắn bị thay đổi.

Trong địa bàn của bản thân đột nhiên xuất hiện thêm một thứ không phải người, nếu Dương Gian không phát hiện ra được cái đó thì hắn không thể sống được đến tận bây giờ. Dương Gian nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Cường, lúc này hắn ta đang đi về phía hắn, trên người vẫn có những cục thịt liên tục rơi xuống.

"Hắn ta rất khác với những ngự quỷ nhân khác, tên Vương Tiểu Cường này vậy mà có thể giấu một con quỷ ở trong cơ thể. Giống như có một một con quỷ đang ở trong người của hắn ta, hắn ta giống như là nhà. Cách thức khống chế lệ quỷ này thật sự rất khác với những ngự quỷ nhân bình thường."

Mà những khối thịt đang rơi xuống ki cũng không phải thịt của hắn ta, chúng nó được lấy ra từ trên người của người khác, sau đó lại khâu lại với nhau trên người của hắn. Khi hắn ta còn mặc quần áo thì sẽ không có ai nhìn ra được, nhưng giờ phút này Vương Tiểu Cường lại cởi áo ra. Điều này lại khiến cho người ta chứng kiến được một cảnh tượng buồn nôn.

Dương Gian trầm ngâm.

"Con quỷ này rất nguy hiểm."

Bởi vì làn khói màu vàng đang bao phủ cho nên hắn không thể nhìn thây rõ khuôn mặt của con quỷ, hắn chỉ biết là đằng sau lưng của Vương Tiểu Cường đang có một cái bóng màu đen bám theo.

Vương Tiểu Cường lạnh nhạt nói:

- Dương Gian, thú thật, tao rất chán ghét cỗ thân thể này của mfinh, nếu có thể, tao mong muốn đến lúc chết tao sẽ không phải sử dụng lực lượng lệ quỷ thêm một lần nào nữa nhưng những việc hôm nay mày làm đã đi quá giới hạn.

Thân ảnh của Dương Gian lập tức xuất hiện ở một bên, sau đó hắn từ từ đi đến:

- Tôi chỉ giết mấy người này mà anh đã cho rằng tôi quá đáng? Lúc nãy không phải là do mấy người nổ súng trước hay sao, ngay cả có ra tòa thì hành động của tôi cũng chỉ là tự vệ mà thôi. Hơn nữa, anh hiểu được bao nhiêu về năng lực của tôi? Ngay cả ngự quỷ nhân cũng có ngự quỷ nhân có năng lực thấp, ngự quỷ nhân có năng lực cao mà. Thật sự anh quá xui xẻo, bởi vì năng lực của tôi khá là đặc thù.

Vương Tiểu Cường nói:

- Mỗi một người khi khống chế lệ quỷ đều sẽ đổi được một năng lực đặc thù, mày thấy đúng không.

Dương Gian hơi nhếch mép, sau đó nói:

- Câu này của anh rất đúng, mỗi người khống chế lệ quỷ đều đạt được một lực lượng siêu phàm, họ sẽ cảm thấy năng lực của bản thân rất là đặc thù. Nhưng bản thân tôi vẫn cảm thấy năng lực của tôi đặc thù hơn mấy người kia một chút.

Vương Tiểu Cường nhìn chằm chằm vào Dương Gian.

- Nếu đã như vậy thì mày còn chờ gì nữa, đến đây đi.

Hiện tại hắn ta không thể đoán ra được người đứng trước mặt là người thật hay giả.

Nếu đây là ảo giác do quỷ chế tạo ra, hắn ta không thể nào phân biệt bằng mắt thường được nhưng hắn ta vẫn còn có một biện pháp khác để thăm dò xem. Đó chính là thời khắc mà hắn nổ sung, viên đạn bay ra từ chỗ nào thì người thật của hắn sẽ ở đó. Đây là cách thức đơn giản nhất, cũng hiệu quả nhất.

Dương Gian nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó nói:

- Đừng có tỏ ra là phe của anh đang cân bằng với tôi, chúng ta đang giằng co với nhau, bởi vì cuộc tranh đấu giữa chúng ta đã kết thúc ngay từ khi bắt đầu rồi. Con quỷ anh vừa thả ra đúng là khiến tôi rất kiêng kỵ nhưng cách tốt nhất của anh không phải là thả con quỷ kia ra mà giữ nó ở trong người, như vậy thì tôi sẽ cảm thấy anh có tính uy hiếp mạnh hơn. Hiện tại anh đã thả con quỷ kia ra ngoài rồi, tôi đâu có ngu mà đi đánh nhau với con quỷ, đánh anh là được rồi? Không phải anh muốn nhìn năng lực của tôi là gì hay sao? Nể mặt việc anh muốn chết thì tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu nhỏ nhoi này của anh.

Vừa nói xong, trên trán của hắn lập tức xuất hiện một lỗ hỏng. Sau đó có một con mắt màu đỏ đột nhiên xuất hiện, tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nó lập tức nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Cường.

Trong lòng Vương Tiểu Cường hơi căng thẳng.

- Mắt quỷ.

Những gì mà hắn ta biết từ hồ sơ của Dương Gian cũng chỉ có hai từ mắt quỷ mà thôi, trong đó có bảo là hắn có năng lực khống chế một con mắt quỷ, còn khả năng của nó như thế nào thì hắn ta lại không hề hay biết gì cả.

Ngay khi Dương Gian mở con mắt quỷ ra thì khung cảnh xung quanh cũng bắt đầu thay đổi. Không biết từ lúc nào phòng họp đã bị một lớp ánh sáng màu đỏ bao phủ, giống như những thứ này đang ngâm ở trong máu vậy. Không chỉ là gian phòng này, mà ngay cả cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng đã thay đổi, hiện tại ánh sáng cũng chuyển thành màu đỏ, mặt trời đã biến mất ở trên bầu trời, chỉ có một màu đỏ bao trùm toàn bộ bầu trời.

Tròng mắt Vương Tiểu Cường co rụt lại, hắn ta đột nhiên nhìn lại.

- Chỗ này, chỗ này đã không còn là phòng họp nữa?

Quả nhiên, sau lưng của hắn ta đã không còn gì nữa, làn khói do quả bom khói thả ra đã biến mất mà quả bom khói được Lôi Hổ vứt ra trên sàn nhà cũng không còn, mấy bộ thi thế trước đó cũng thế, toàn bộ đều đã biến mất.

Dương Gian nói:

- Đầu óc của anh đúng là không tồi, chỗ này đã không còn là phòng họp nữa. Nếu chỗ đứng đã bị thay đổi, vậy anh cảm thấy con quỷ mà anh vừa thả ra đang đứng ở đâu?

Vương Tiểu Cường kinh ngạc nhìn Dương Gian.

- Không thể nào, chuyện này không có khả năng xảy ra được, sao mà mày có thể di chuyển con quỷ đi vị trí khác được?

Hắn ta nhìn xung quanh, những người khác cũng đang kinh hãi, bàng hoàng về khung cảnh mới.

Dường như bọn chúng cũng không nghĩ ra được vì sao cảnh vật xung quanh lại thay đổi.

Dương Gian nói:

- Ai nói là tôi đã dời con quỷ kia đi? Tôi chỉ cần chuyển mấy người đi là được mà, con quỷ mà anh thả ra, hiện tại nó vẫn còn đang đứng ở trong phòng họp kìa, sao, anh cảm thấy năng lực của tôi như thế nào, rất đặc thù đúng không? Mặc dù nó không được hung ác cho lắm nhưng nếu sử dụng để bảo vệ tính mạng thì lại rất tiện, vận dụng linh hoạt một chút thì sẽ gây ra lực sát thương rất khủng bố đó. Nếu đối phó với người bình thường mà nói, năng lực này càng lợi hại hơn nữa.

Nói xong, hắn lại giơ súng lên, bắn một phát lên trời.

- Đoàng!

Một tiếng súng vang lên, đầu một vị cổ đông nào đó của câu lạc bộ bị nở hoa, lập tức ngã xuống đất. Tên này lại bị Dương Gian giết bởi một phát súng bắn lên trời, đây đúng là một điều không thể nào xảy ra được. Thế nhưng ngay lúc này, Vương Tiểu Cường lập tức dùng súng bắn mấy phát về chỗ vừa vang lên tiếng súng. Viên đạn đặc thù không thể nào bị ảnh hưởng bởi lực lượng của lệ quỷ được, người trước mặt hắn có thể là giả nhưng phương hướng tiếng súng lại không thể nào giả được. Sau khi hiểu được điều này, hắn ta lập tức quát to với đám người Lôi Hổ:

- Đừng bắn vào người của cậu ta, bắn vào vị trí tiếng súng lúc nãy ấy.

Nhưng không chờ cho hắn ta nói xong, thì người của hắn ta lại biến thành người gỗ được xếp hình vậy. ''Rầm'' một tiếng, cả người của hắ ta bị rơi ra từng mảnh, sụp đổ trên mặt đất, hai con mắt trên đầu vẫn mở to, lộ ra vẻ sợ hãi không gì sánh nổi cùng với sự kinh ngạc không thể tượng tượng vào những gì đang diễn ra. Chuyện này, đây là, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bạn đang đọc Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch) của Phật tiền hiến hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 1680

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.