Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tra Hỏi 1

Phiên bản Dịch · 1563 chữ

Chương 216: Tra Hỏi 1

Trong lòng hắn ta mang theo sự nghi hoặc nhưng hơn cả sự nghi hoặc chính là sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Sau một giây, một cái bóng màu đen lại chậm rãi nhập vào trong người Lôi Hổ từ dưới chân. Toàn bộ những chuyện vừa diễn ra chính Lôi Hổ cũng không hề biết gì hết.

- Dừng lại, Lôi Hổ, cậu dừng lại đi.

Trên trán của Vương Tiểu Cường toát ra mồ hôi lạnh, hắn ta phất phất tay với Lôi Hổ.

Âm thanh của Dương Gian lại truyền đến từ một hướng khác.

- Vô dụng thôi, mấy người không thể nào biết được vị trí thật sự của tôi, chỉ bằng cách bắn bậy bắn bạ này là không thể bắn trúng tôi được. Ngay cả thật hay giả mà mấy người cũng không phân biệt được, làm sao mấy người có thể phân biệt được giữa hư ảo và chân thực. Những thứ mấy người nhìn được có thể lừa gạt mấy người, vậy thì chẵng lẽ mấy âm thanh nghe được kia lại không thể nào lừa gạt mấy người hay sao?

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, hiện tại Dương Gian đang ngồi nghỉ ngơi tên một chiếc ghế đá, đây chính là chiếc ghế đã nằm trong vườn. Nói cách khác, vị trí hiện tại của bọn chúng đã không còn nằm ở trong nhà nữa, đã ra bên ngoài rồi?

Giờ phút này Vương Tiểu Cường đã nổi giận thật sự:

- Chết tiệt, mày là thứ quỷ quái gì vậy? Mày lại có thể thay đổi được vị trí của bọn tao mà bọn tao lại không hề hay biết chút gì là sao?

Hiện tại, Vương Tiểu Cường bắt đầu có cảm giác khó tin nhưng kinh nghiệm lại nói cho hắn ta biết, điều này cũng có thể xảy ra, bởi vì đã có quỷ sở hữu năng lực này xuất hiện.

Quỷ vực!

Loại năng lực này dường như chỉ tồn tại ở trên người của lệ quỷ, nó được đa số người cho là một loại năng lực khó giải.

Bất kể là mắt quỷ có phải là quỷ vực hay không? Nhưng khi hắn ta thả con quỷ trong người ra, chưa làm được gì thì đã bị hắn cách ly ra khỏi con quỷ đó. Dưới tình huống này hắn ta không hề có phần thắng nào, nếu đổi lại là một ai khác cũng vậy mà thôi. Hơn nữa Vương Tiểu Cường lại không dám để cho con quỷ của hắn ta ở bên ngoài quá lâu. Nếu thời gian quá dài, không ai biết nó có bị mất khống chế hay không nữa.

Dương Gian nói:

- Nói chuyện phiếm lâu như vậy cũng đã đủ rồi, hiện tại tôi còn đang rất bận bịu lắm, giết anh ta đi.

Đầu tiên Vương Tiểu Cường hơi đờ người ra một chút, sau đó hắn ta đột nhiên ý thức ra được điều gì đó, hắn ta vội vàng nhìn lại.

Không biết từ lúc nào, sắc mặt của Lôi Hổ đang ở bên cạnh hắn ta đã trở nên trắng bệch, hai con mắt nhắm lại, giống như người chết, đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích nhưng cánh tay của Lôi Hổ lại đang giữ lấy cái đầu của hắn ta.

Đáng chết, hắn đã khống chế Lôi Hổ từ lúc nào vậy?

Dương Gian nói:

- Tôi không muốn tự mình tiếp xúc với loại ngự quỷ nhân như anh, vì sợ sẽ đụng phải chuyện cổ quái nào đó, cho nên cách tốt nhất là nhờ người khác làm thay tôi.

- Cạch!

Một âm thanh nho nhỏ vang lên, đầu của Vương Tiểu Cường bị Lôi Hổ gỡ xuống khỏi người. Sau khi bị gỡ đầu xuống, Vương Tiểu Cường lại không có chết ngay lập tức, ngược lại hắn ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Gian. Đến giờ phút này hắn ta mới ý thức được một điều, tên Dương Gian này không thể nào chỉ khống chế một con quỷ được, ít nhất hắn phải khống chế hai con quỷ.

- Cũng nên tiễn anh lên đường!

Dương Gian nhìn thấy thân thể của Vương Tiểu Cường ngã xuống đất, lúc này hắn mới yên lòng đi qua, đồng thời cũng vì để đảm bảo Vương Tiểu Cường chắc chắn chết nên hắn dùng súng bắn một phát vào đầu hắn ta.

Cái đầu lập tức vỡ ra nhưng điều kỳ lạ là trong đầu của Vương Tiểu Cường lại không có hộp sọ. Hện tại hắn đã chắc chắn là Vương Tiểu Cường chết rồi nên không suy nghĩ nhiều nữa.

Thực tế thời gian đánh nhau từ nãy đến gới cũng chưa đến 5 phút, đám người Vương Tiểu Cường không có tý sức phản kháng nào bị Dương Gian một người giải quyết hết tất cả.

Nếu không phải là do Vương Tiểu Cường thả con lệ quỷ ở trong người khiến cho Dương Gian phải kiêng kỵ một chút, khiến hắn không thể không dịch chuyển chiến trường đánh nhau ra bên ngoài, có lẽ thời gian chiến đấu sẽ còn ngắn hơn nữa.

Tác dụng của quỷ vực không phải rất lớn nhưng khi dùng nó để đối phó với người bình thường thì tác dụng rất mạnh.

Dương Gian đi đến cạnh bàn họp.

- Người nên giết cũng đã giết rồi, hiện tại đến lượt mấy người các ông, không cần phải trốn dưới mặt bàn làm gì, thực tế bàn họp này cũng không có thật.

Cả người hắn lập tức đi xuyên qua bàn họp, chậm rãi đi về phía đám người.

Sau đó chiếc bàn lớn dần dần biến mất không thấy gì nữa, chờ đến khi nó biến mất, lập tức ở phía dưới gầm bàn lòi ra 4 5 vị tổng giám đốc của công ty xí nghiệp hay nhà giàu nào ở trong thành phố Đại Xương, hiện tại cả đám đang mặc vest trên người, nhưng bộ dạng thì có chút mắc cười, cả dám nằm co cụm lại như con tôm, hơn nữa còn không ngừng giãy nảy, trông rất giống tôm thật.

Dương Gian dùng một khẩu súng lục, chỉ vào đầu của một người, sau đó nói:

- Mấy vị đều là những người có máu mặt, vậy chuyện mấy vị có nói lời nào hay không, cũng không liên quan gì đến tôi, việc của tôi chỉ là tiễn mấy vị một đoạn đường.

Người bị chỉ súng vào đầu lập tức run rẩy, sau đó vội vàng mở miệng cầu xin:

- Đừng, đừng bắn, chúng tôi chỉ là người bình thường, giết chúng tôi cậu cũng chẳng được lợi lộc gì, chẳng được chỗ tốt nào hết.

Dương Gian nói:

- Nhưng tôi chẳng tổn thất cái gì, đây không phải là chuyện xấu.

Lập tức có một vị tổng giám đốc của công ty, xí nghiệp khác mở miệng nói, trông bộ dạng của ông ta rất thành khẩn, mong muốn có thể dùng tiền mua mạng.

- Thả tôi đi, nếu cậu thả tôi đi khỏi đây, tôi sẽ cho cậu 300 triệu, cậu thấy sao?

Dương Gian liếc mắt nhìn ông ta một cái, ánh sáng màu đỏ ở xung quanh chớt lóe lên. Vị tổng giám đốc này lập tức biến mất, sau một giây, ông ta lập tức xuất hiện ở dưới lòng đất khoảng 16 mét, ông ta bị Dương Gian trực tiếp chôn sống.

Hắn cũng không có bị số tiền chuộc khổng lồ kia đả động đến.

- Bây giờ tiền không còn là vấn đề nữa rồi, có nhiều tiền nữa cũng phải chết. Đám người các ông, người càng có tiền thì lại càng nguy hiểm, ai biết sau khi thả mấy người ra ngoài, lỡ có người nào bỏ ra số tiền lớn để mua mạng của tôi thì sao, chuyện đó ai mà biết được.

Trong lòng của hắn vẫn còn phân biết được, tiền nào có thể cầm, tiền nào không thể cầm, nếu là loại không có đầu óc nhưng lại tham tiền thì sớm muộn gì cũng phải chết.

Vẻ mặt của tên tổng giám đốc bị chỉ súng vào đầu tỏ ra như đưa đám, ông ta lập tức hỏi:

- Vậy, vậy cậu muốn chúng tôi phải làm cái gì đây, đối với chúng tôi, ngoại trừ tiền ra thì không còn cái gì nữa, thả chúng tôi đi, chúng tôi sẽ không dám có ý gì với cậu đâu, được không?

Dương Gian nói:

- Đừng có chối như vậy, mấy ông lợi hại lắm, chỉ cần giơ tay lên biểu quyết là đã quyết định được số phận của một người, cái này còn hung ác hơn cả lệ quỷ. Nhưng lúc nãy tôi đã hỏi Vương Tiểu Cường hai câu hỏi, nếu hiện tại có người nào trả lời giùm tôi hai câu hỏi này, tôi có thể cân nhắc tha cho người đó một mạng, dù sao tôi cũng chỉ là người, không phải ma quỷ mà giết người không chớp mắt. Ít nhiều tôi vẫn còn chút lương tâm chứ, các ông cứ yên tâm, ai cho tôi biết đáp án, tôi sẽ tha cho người đó.

Bạn đang đọc Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch) của Phật tiền hiến hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 1808

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.