Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hình như xuyên vào tiểu thuyết ngôn tình rồi a

Tiểu thuyết gốc · 1848 chữ

Tại một căn phòng lớn nhưng tối tăm, chỉ đặt duy nhất một chiếc bàn tròn lớn loang lổ dấu vết của thời gian. Có hai thân ảnh như ẩn như hiện đang ngồi đó.

_

_

Người Hát Rong: //Đang ngân nga một bài hát vô danh//

Kẻ độc hành bóng đêm: //Đang viết gì đó vào cuốn sách trước mặt//

Người Hát Rong: Xong chưa?

Kẻ độc hành bóng đêm: Chưa!

Người Hát Rong: Sao lâu vậy?

Kẻ độc hành bóng đêm: //Đẩy cuốn sách//

Người Hát Rong: Ta chính là lười a!

Kẻ độc hành bóng đêm: Thế thì đừng có đòi hỏi!

Người Hát Rong: Lạnh lùng quá rồi đó, ngươi hiểu tính ta mà!

Kẻ độc hành bóng đêm: Ừ!

Người Hát Rong: Xong chưa?

Kẻ độc hành bóng đêm: .........

_

_

Sau vài ngày nằm viện chịu đựng tiếng la hét thất thanh của lũ quỷ. Cuối cùng Lâm Khanh cũng được thả.

Trong suốt thời gian hắn nằm viện, không một ai đến thăm. Nhiêu đó thôi cũng đủ để hiểu nguyên chủ bị ghét đến mức nào. Nếu hắn vẫn còn là tên công tử kia, chắc chắn sẽ làm loạn lên để kéo người khác tới. Nhưng hắn thì không, một mình tốt hơn là có người, dù sao bọn họ cũng không phải chân chính người nhà của hắn.

"Mà, kiếp trước ta cũng đâu có người nhà!"*

Lâm Khanh là trẻ mồ côi, dựa vào trợ cấp và sự giúp đỡ của mọi người mới có thể đi học, cuối cùng theo ngành y. Đối với hắn, tình thân là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ. Xa đến mức cả đời này hắn không cách nào với tới.

Ra tới cửa bệnh viện, một lão quản gia đã sớm đứng đợi ở đó từ lâu.

-Thiếu gia!

Lâm Khanh chỉ gật đầu cho có lệ, hắn biết đây là quản gia của nhà nguyên chủ, được phái tới để đưa hắn về. Dù sao bây giờ trên người cũng chẳng một xu dính túi, trong ký ức của nguyên chủ cũng chẳng hề có chút ấn tượng nào với nơi gọi là nhà này. Đối với hắn, nơi đó chẳng có gì ngoài sự lạnh lẽo, lòng tham và dối trá. Những kẻ nịnh nọt, tham lam, sẵn sàng nói dối để đạt được mục đích.

"Cậu ta hiểu rất rõ về bộ mặt thật của hầu cận và đã chọn cách im lặng vì biết nói ra cũng chẳng thay đổi được gì sao? Quả nhiên, để sống sót được trong một gia đình giàu có quả thật là không đơn giản, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ trùng trùng a".

Hắn ngẩng mặt lên trời, đối diện với bầu trời xám xịt âm u như sắp mưa, hắn lẩm bẩm:

-Từ bây giờ, ta là Lâm Khanh, cũng chẳng phải Lâm Khanh, chúng ta là một, một kẻ cô độc!

-Thiếu gia?

-Không có gì! Đi thôi!

-Vâng ạ!

Chiếc xe lăn bánh, trời bắt đầu mưa. Qua cửa sổ nhìn ngắm cơn mưa nặng hạt, cũng là nhìn lũ quỷ hình hài quái dị đầy rẫy trên đường. Qua mấy ngày cắm rễ trên giường bệnh, hắn phát hiện quỷ trong thế giới này cũng phân cấp. Một là những linh hồn con người vì còn chấp niệm mà ở lại nhân gian, thời gian dài không có sự bảo hộ của cơ thể nên hóa quỷ. Hai là oán linh, cũng là linh hồn con người nhưng là vì hận ý quá sâu, loại này rất nguy hiểm, càng giết nhiều người chúng càng mạnh. Ba là mức độ chúa quỷ, những con quỷ khổng lồ không rõ nguồn gốc, chúng đi bộ trên đường, ở khắp nơi trên thế giới. Lần đầu nhìn thấy chúng, Lâm Khanh bị dọa đến suýt nữa ngất đi, cũng suýt bị một con quỷ gần đó ăn thịt. May mà hắn nhanh trí, đưa tay ôm đầu giả bộ chóng mặt cũng tránh được kiếp. Đồng thời cũng làm hắn tận mắt chứng kiến cảnh một con quỷ cắn nuốt một con quỷ khác, nếu như không phải tố chất tâm lý của hắn tốt thì đã sớm bủn rủn chân tay lộ ngay lập tức rồi. Nghĩ lại chuyện đó đến giờ hắn vẫn còn thấy sợ, khẽ miết nhẹ con dao trong tay áo, cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ nó khiến hắn bình tĩnh lại.

Xe chạy một lúc cuối cùng cũng đến, mưa cũng đã tạnh, ngước nhìn cái biệt thự trước mặt, trong lòng hắn cũng chẳng có chút giao động. Từ khi tiếp nhận ký ức của Lâm Khanh, chấp nhận bản thân là một Lâm Khanh hoàn toàn mới hắn cũng chẳng khác nào Lâm Khanh thật sự. Hai linh hồn vốn chẳng có gì liên quan tới nhau lại hòa làm một, trở thành một con người với hai linh hồn may lại với nhau, một kẻ dị biệt.

Bước vào nhà, hai gương mặt vừa quen vừa lạ hiện ngay trước mắt. Người cha Lâm Chí và người anh Lâm Phong. Hắn chưa kịp mở lời chào hỏi, Lâm Chí đã mở lời trước.

-Sao rồi, bị đánh một lần tỉnh ra chút nào chưa?

Lâm Khanh nhìn chằm chằm người anh này, trong lòng bỗng chốc cảm thấy buồn cười không lí do.

-Tỉnh rồi!

Thông qua ký ức, hắn cảm thấy thế giới này quả thực giống như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Và người đảm nhận vai nữ chính không ai khác ngoài Hạ Như-đối tượng bắt nạt trước đây của Lâm Khanh kiêm người trong lòng của Lâm Phong-người đang nhìn hắn với ánh mắt không tin tưởng. Mang theo ý cười nơi đáy mắt, Lâm Khanh không nói gì nữa, cũng chẳng chào qua Lâm Chí mà quay đầu trở về phòng, dù sao trong mắt người cha này hắn cũng chẳng khác nào không khí. Về đến phòng, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, không phải hắn sợ Lâm Phong hay Lâm Chí mà là sợ con quỷ bám sau lưng họ. Không những vậy, khắp nơi trong dinh thự cũng tràn ngập quỷ. Chúng làm hắn sợ phát khiếp nhưng lại không thể hét lên hay chạy đi. Dù sao người bình thường cũng chẳng thể nhìn thấy chúng. Hắn thật sự sợ hãi, nếu sống trong môi trường này quá lâu, hoặc là hắn sợ hãi quá độ mà phát điên, hoặc sẽ quen luôn với sự hiện diện của lũ quỷ. So với kết cục bi thảm ở vế đầu, hắn càng mong bản thân có thể sớm thích nghi. Nếu không, hắn chỉ có thể vào trại tâm thần hoặc bị lũ quỷ xé xác thôi a....

_

_

Người Hát Rong:Ngươi thật sự quá tàn nhẫn a..

Kẻ độc hành bóng đêm: Không tàn nhẫn sẽ chết!

Người Hát Rong: Nhưng nhân từ một tí thì cũng có sao đâu?

Kẻ độc hành bóng đêm: Sẽ chết!

Người Hát Rong: Vì sao?

Kẻ độc hành bóng đêm: Không đủ mạnh sẽ chết!

Người Hát Rong: Ngươi sẽ không cứu hắn?

Kẻ độc hành bóng đêm: Sẽ không!

Người Hát Rong: Quả nhiên chính là kẻ điên a...

Kẻ độc hành bóng đêm: Ta đã điên rất lâu rồi!

Người Hát Rong: Ta biết!

_

_

Sáng sớm hôm sau, hắn cùng Lâm Phong được đưa tới trường học, suốt chuyến đi, chẳng ai trong hai người nói với nhau câu nào. Bầu không khí ngột ngạt khiến hắn khó chịu nhưng hắn không nói ra, chỉ khẽ vuốt ve con dao lạnh lẽo trong tay áo. Khẽ thở dài, con quỷ bám trên lưng Lâm Phong cứ nhìn chằm chằm khiến hắn thấy bất an. Bây giờ nhìn đâu cũng thấy quỷ khiến hắn ban đêm không dám ngủ sâu, kết quả là sáng nay hắn thức dậy vô cùng mệt mỏi. Quay mặt ra ngoài cửa sổ, sao hắn cảm thấy lũ quỷ kia còn đáng yêu hơn cả anh trai hắn nhỉ.

Xe đi mãi cũng đến trường, mới bước vào đã thấy ngay "nữ chính" Hạ Như và dàn harem toàn trai đẹp nhà giàu của cô ta. Lâm Khanh vốn định lẳng lặng đi qua nhưng xui xẻo thay vị "nữ chính" này lại không tha cho hắn. Cô nàng cất chất giọng ngọt ngào làm mê đắm biết bao chàng trai lên chào hỏi hắn:

-A, Lâm Khanh! Cậu khỏe hẳn chưa? Nghe nói bữa trước cậu bị ngã phải nhập viện!

Đây rồi, hào quang nữ chính, đối xử tốt với cả kẻ bắt nạt mình. Làm một nữ thần tốt bụng trong lòng mọi người mà hắn sẽ cư nhiên làm vai phản diện lòng dạ hẹp hòi bắt nạt nữ thần. Cái loại tình tiết cẩu huyết này đâu đâu cũng thấy, được mấy tác giả sử dụng đi sử dụng lại không thấy chán.

-Tôi khỏe, cảm ơn!

Lâm Khanh nhàn nhã cúi đầu cảm ơn, trên mặt còn mang theo một ý cười nhàn nhạt. Trong mắt hắn, vị tiểu thư xinh đẹp trước mắt này hoàn toàn không phải con người mà là một con quỷ gớm ghiếc với cái miệng bị khâu lại và phần trên của mặt thì hoàn toàn bị phân hủy. Đây là loại quỷ thứ tư hắn gắp phải, quỷ ngụy trang. Điều này cũng là lời giải thích thỏa đáng cho những xui xẻo hắn gặp phải trước đây.

-À, vậy thì tốt rồi!

Đến bây giờ, Hạ Như mới phản ứng lại, vội vàng trả lời. Đám harem của cô ta cũng đồng loạt quay qua nhìn Lâm Phong đang ngơ ngác đứng bên cạnh. Trong ấn tượng của bọn họ, Lâm Khanh là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, ngốc nghếch và thường coi trời bằng vung. Sẽ không bao giờ có chuyện tên này chịu cúi đầu chào hỏi người khác. Lâm Phong lúc này cũng rất kinh ngạc, người em này của hắn vậy mà lại có thể chào hỏi người khác một cách lịch sự, đặc biệt là khi đối tượng lại còn là Hà Như-kẻ thằng nhỏ ghét cay ghét đắng. Chẳng lẽ thực sự não bị va đập đến tỉnh ra rồi?

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt những người đối diện, Lâm Khanh cũng chẳng buồn giải thích. Chỉ đơn giản lướt qua đám đông đang bàn tán, vào lớp.

_

_

Người Hát Rong: Thực sự là càng ngày càng giống truyện xuyên không vào tiểu thuyết ngôn tình!

Kẻ độc hành bóng đêm: //gật nhẹ đầu//

Người Hát Rong: Thế ngươi định làm gì?

Kẻ độc hành bóng đêm: Chưa bắt đầu!

Người Hát Rong: Hả?

Kẻ độc hành bóng đêm:Cốt truyện chính vẫn còn chưa bắt đầu!

Người Hát Rong: Hmm, thực sự phù hợp với phong cách ngươi a....

Kẻ độc hành bóng đêm://Mỉm cười thần bí//

Bạn đang đọc Quỷ Pháp Sư sáng tác bởi HellVeles666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HellVeles666
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.