Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 760 chữ

Đến chiều, cả ký túc xá chúng tôi đều đến thư viện.

Còn may là tới sớm, cướp được chỗ ngồi.

Tiêu Trạch và Hoàng Bàng ngồi rất gần chúng tôi.

Tôn Hoa Văn nhắn một tin ở trong group phe trung lập: Đừng chia sẻ thông tin trong này với bất kì ai, kể cả Tiêu Trạch và Hoàng Bàng.

Tôi hiểu.

Bây giờ, lợi ích của phe trung lập chúng tôi với phe quy tắc không thống nhất, tuy rằng cũng không phát sinh xung đột gì, nhưng người thì……

Giống như là cho dù quan hệ của tôi và Tiêu Trạch trước đây vô cùng tốt đi chăng nữa, thì bây giờ vẫn quyết tâm đứng về hai phe không phải sao.

Giờ chỉ đợi Tôn Hoa Văn phân tích thôi.

Tôn Hoa Văn lại nhắn tới một tin: Ngày thứ năm, rạng sáng bốn giờ chúng ta xuất phát.

Sau đó, Tôn Hoa Văn giải thích cho chúng tôi vì sao lại là bốn giờ sáng ngày thứ năm:

Bầy sói ở đây là chỉ thứ gì đó rất nguy hiểm, nhưng là cái gì thì không biết.

Thông tin nói rằng, rạng sáng bốn giờ có thể đi ngắm trắng, nếu may mắn, bầy sói sẽ thả lỏng cảnh giác.

Cái gì gọi là may mắn?

May mắn có nghĩa là có xác suất.

Theo như quy tắc, chúng ta phải ở lại trường bảy ngày.

Trong bảy ngày này, nếu có một ngày mà bầy sói thả lỏng cảnh giác, vậy thì sẽ có xác suất, nghĩa là có may mắn.

Mấu chốt là, ngày bầy sói thả lỏng cảnh giác là ngày nào?

Còn nhớ con số chạy trốn là con số mấy không?

Đúng, số 5 đã chạy trốn.

Ngày thứ 5 trong bảy ngày là ngày có xác suất cao nhất, cũng chính là ngày may mắn, bầy sói sẽ thả lỏng cảnh giác.

Còn câu chuyện của ba người anh em, tao vẫn chưa hiểu nó có ý nghĩa gì.

Chu Nghị Cường trả lời lại ngay: Không sao cả, có khi là để làm lựa chọn của chúng ta bị lung lay đấy. Đừng quan tâm tới nó, tao muốn trốn ra khỏi đây lắm rồi.

Nếu chúng tôi không có được thông tin ngày thứ 5 có thể chạy trốn kia, vậy thì thông tin mà Chu Nghị Cường có được cũng trở nên vô nghĩa mà thôi.

Những thông tin này hoàn toàn có thể liên kết với nhau, chúng tôi thật sự rất may mắn, giữa những thông tin ngẫu nhiên mà chúng tôi lượm nhặt được có thể đưa ra một con đường sống.

Căn cứ vào phân tích của Tôn Hoa Văn, quy tắc chúng tôi sẽ loại bỏ lần này là:

【 Sau 12 giờ đêm không được rời khỏi ký túc xá, muốn rời phải chờ đến bình minh. 】

Sau khi rời khỏi thư viện, Tiêu Trạch hỏi chúng tôi: “Đi ăn cơm không?”

“Ngày mai đi, Chu Nghị Cường gần đây đang giảm cân, cứ nằng nặc đòi tụi tao phải giảm cân chung với nó.” Tôi trả lời.

“Sao tự nhiên lại giảm cân?”

“Sợ béo quá, chạy không nổi hội học sinh”

Tiêu Trạch cũng không hỏi nhiều nữa, cậu ấy cũng biết dù có hỏi nữa thì câu trả lời cũng toàn điều vô nghĩa.

Chưa tới tám giờ, chưa về ký túc xá được.

Vì thế bốn đứa chúng tôi sóng vai nhau tản bộ ở trong trường.

Dù cho nguy hiểm đang rình rập xung quanh cũng không ảnh hưởng tới việc chúng tôi chuyện trò vui vẻ với nhau.

Người thấy được chó ngày càng nhiều, nhưng hình như bọn họ không thể tùy tiện để cho hội học sinh tấn công người khác.

Phải có điều kiện.

Mà điều kiện đó là gì, tôi không biết, cũng không quan tâm.

Có lẽ là chỉ có thể tấn công người quen chăng?

Dù sao chúng tôi cũng chưa thỏa mãn điều kiện.

Vòng đi vòng lại, lại về tới căn tin, trùng hợp gặp được Tiêu Trạch và Hoàng Bàng vừa mới đi ra.

“Về cùng không?” Tiêu Trạch hỏi một câu.

“Ok.” Chúng tôi không ý kiến.

Tôi biết đây là lần cuối cùng chúng tôi có thể cùng nhau về ký túc xá với hai người họ.

Chúng tôi……

Vô tình, Tiêu Trạch và Hoàng Bàng đã không còn trong “chúng tôi” nữa.

Hai người họ bây giờ là hai người họ.

Bạn đang đọc Quy tắc 7 ngày trong ngôi trường khép kín của Lưu Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhnguyen0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.