Vào tới ký túc xá, đập vào mắt tôi là một hàng cửa màu trắng, trông vô cùng thê lương.
Rõ ràng bên tai tràn ngập tiếng ồn ào của bạn học, nhưng bọn họ còn là những người bạn học cũ của tôi nữa rồi, bọn họ chỉ khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo, khủng bố, cứng ngắc.
Cũng may cánh cửa của ký túc xá chúng tôi vẫn kiên cường bất khuất.
Cửa đã được sửa rồi.
Sau khi vào phòng, ai cầm điện thoại người đấy, không có ai nói với ai câu nào.
Mãi cho đến khi kiểm tra phòng.
May là, Tiêu Trạch và Hoàng Bàng không mở cửa.
Càng về sau, tôi càng không tin tưởng Tiêu Trạch và Hoàng Bàng được nữa.
Sau khi kết thúc kiểm tra phòng, Đào Nhiên đột nhiên hô lên một câu: “Chó ở bên ngoài!”
Chúng tôi đều liếc nhìn Đào Nhiên một cách kỳ lạ.
“Đùa thui, đùa thui.” Đào Nhiên cười xấu hổ.
Tôi biết, Đào Nhiên cũng không còn tin tưởng Tiêu Trạch và Hoàng Bàng.
Mấy tiếng nữa là đến giờ chạy trốn.
Có thể thành công hay không? Tôi cũng không biết.
Nếu những kẻ trong toilet gạt chúng tôi thì sao?
Tôi càng ngày càng cảm thấy bất an.
Tôi bỗng nhớ tới những người chạy trốn trong lần đến thư viện trước đây.
Còn thông tin về ba anh em thì sao, thật sự giống như lời của Chu Nghị Cường, chỉ dùng để lung lay lựa chọn của chúng tôi thôi sao?
Đăng bởi | minhnguyen0 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |