Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm kiếm đạo dưới núi Lộc

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

Muốn xây nhà thì tất nhiên phải tìm đơn vị xây dựng. Hiện tại Phỉ Tiềm đã có một chức quan, nên hắn điều động thợ thủ công cũng rất dễ dàng. Thành Tương Dương có một tay thợ giỏi họ Hoàng tên Đấu, không có tự, hắn là kẻ lành nghề nhất trong vùng.

Cũng may thời Hán không có thói quen gọi cả họ tên một người, nếu không Phỉ Tiềm sợ mình nhịn không được bật cười làm anh thợ mất mặt. Vì tên của hắn có nghĩa là chén rượu, phối hợp với cái bụng tròn trịa trông rất hài hước.

Hồi đầu Hoàng Đấu còn từ chối đây đẩy, mở miệng ra là đòi công văn mệnh lệnh, sau đó Phỉ Tiềm giải thích hắn mời Hoàng Đấu làm trên danh nghĩa tư nhân, tiền sẽ do hắn bỏ, nếu không nhận việc hắn sẽ tìm người khác, thế là tay thợ họ Hoàng gật đầu đáp ứng luôn.

Hiện tại đã hết mùa thu hoạch, rất nhiều nhà nông Kinh Châu đều ngồi rỗi trong nhà, hễ có ai bỏ tiền ra thuê làm gì đó là họ đồng ý ngay, miễn sao không phạm pháp. Thế nên rất nhiều việc lặt vặt chẳng cần lo thiếu người. Chưa kể Hoàng Đấu là dân chuyên trong nghề, chỉ cần mang theo vài học trò đến bỏ chút sức là xong, trên cơ bản không có khó khăn gì, cơ hội kiếm tiền tốt như thế ngu gì không tranh thủ.

Hoàng Đấu rảo quanh chân núi Lộc hai vòng rồi vào thẳng vấn đề, chỉ ra luôn địa điểm tốt nhất để xây nhà gỗ. Mặc dù Phỉ Tiềm chẳng hiểu gì hết nhưng hắn nghe họ Hoàng phân tích cũng không tệ.

Chỗ tay thợ chỉ hắn là một khối đất cao hơn so với bình thường, nằm giữa thượng lưu và hạ lưu thác nước, sinh hoạt vô cùng thuận tiện, lại không lo lắng mùa mưa nước sẽ dâng cao ngập nhà. Xét riêng về bất động sản, thời cổ đại vẫn tốt hơn nhiều, một mảnh đất rộng hoành tráng đến thế chỉ cần đến chỗ quan phủ viết một văn thư là muốn thi công ra sao cũng được hết.

Phỉ Tiềm lấy ấn tín biệt giá ra, làm vài giấy tờ tượng trưng và đưa chút phí, thế là mảnh đất đó đã đứng tên của hắn. Chuyện này không tính là Phỉ Tiềm dùng quyền hạn công chức vào việc riêng, bởi vì đất hắn đứng tên thuộc về vùng núi, cách Tương Dương một khoảng, giá trị cũng không cao. Chưa kể thư lại nghe nói Phỉ Tiềm được Bàng Đức Công cho phép nên thuận nước đẩy thuyền để tặng một nhân tình nhỏ, sau này có gì còn dễ làm việc.

Sau khi xác định địa điểm trú chân, tất nhiên hắn chẳng cần kiếm nhà ở Tương Dương nữa. Phỉ Tiềm cũng lười đi gặp đám thư sinh quần là áo lụa ánh mắt thiển cận, dứt khoát ném hết công vụ qua một bên, mấy ngày gần đây đều cùng Phúc Thúc đến kiểm tra tiến độ xây dựng.

Làm quan thời cổ đại cũng nhàn, chẳng cần điểm danh gì hết. Nhất là chức biệt giá chỉ dưới thứ sử, Lưu Biểu không có ý kiến, ai dám chen mồm vào quản Phỉ Tiềm?

Nguyên bản Phỉ Tiềm chỉ định xây một căn nhà gỗ nhỏ, nhưng sau khi bàn bạc lại với Hoàng Đấu mới phát hiện giá cả rẻ đến không ngờ nên hắn quyết định làm lớm một phen. Thì ra chức biệt giá này cũng tiện nghi phết, được cho phép dùng giá mua của triều đình để tính. Cũng vì tính theo giá công nên không cần đời chặt gỗ, phơi khô rồi mới cất nhà giống người bình thường, có thể trực tiếp làm luôn, tiết kiệm thời gian hơn nhiều.

Phỉ Tiềm chẳng hiểu về ngành kiến trúc nên quyết định ném hết cho Hoàng Đấu, mỗi ngày hắn đến đây cũng không khoa tay múa chân chỉ trỏ thợ làm việc, mà tìm một góc yên tĩnh suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Bàng Đức Công hôm trước. Phỉ Tiềm không có vội vã đi thăm hỏi Bàng Đức Công, chính mình còn chưa nghĩ thông, có đi cũng chẳng được gì còn bị chê là tính cách nóng vội.

Lần gặp mặt trước Bàng Đức Công còn cố ý đề tỉnh một lần, cho nên Phỉ Tiềm cảm thấy mình cũng cần điều chỉnh tốt bản thân, sau đó đi gặp cũng không muộn. Hôm nay đến công trường nói vài câu chuyện phiếm với Hoàng Đấu xong, Phỉ Tiềm liền tháo dỡ xe, cho Phúc thúc mang ngựa đi ăn sáng, còn mình tìm một tảng đá gần suối nước để nghỉ chân.

Suối chảy róc rách không hề dừng lại, nắng ấm của những ngày đầu thu chiếu lên người làm Phỉ Tiềm cảm thấy thỏa mãn. Ngược lại trong lòng hắn vẫn còn nặng nỗi lo nghĩ. Mấy ngày trước Bàng Đức Công giảng về đạo làm Phỉ Tiềm suy nghĩ rất nhiều, hắn phát hiện tư duy của người cổ đại và hiện đại có một điểm khác nhau rất lớn.

Nếu chỉ xét theo tỷ lệ tầng trí thức/dân số, chắc chắn hậu thế sẽ nhỉnh hơn với hình thức phổ cập giáo dục, người có ăn có học sẽ nhiều hơn hẳn. Nhưng chỉ xét riêng trên tiêu chí “đạo”, có lẽ thời Hán sẽ có nhiều người tìm được đạo của riêng mình hơn đời sau.

Phỉ Tiềm nhớ lại toàn bộ cuộc đời ở kiếp trước của mình, hầu như chỉ biết gió chiều nào xui chiều ấy, chẳng thể tìm ra đạo của mình là gì. Thời niên thiếu bị mấy tay tuổi già ma giáo đầu độc bằng vài câu đạo lý trở thành vĩ đại, nhưng mấy chuyện này chỉ là trò đùa, người lớn và cả trẻ nhỏ đều không coi là thật.

Lớn hơn chút nữa, khi lên tiểu học rồi lên trung học, sẽ còn mấy người nhớ được mơ ước của bản thân? Có lẽ vẫn có nhưng hầu hết đều bị gia đình sắp đặt rất nhiều, nhà giàu đến nhà khá giả thì tìm cách cho con nối nghiệp, nhà nghèo một chút thì yêu cầu con sau này lớn lên phải đạt được kỳ vọng cha mẹ.

Đến khi lũ trẻ năm ấy dắt tay nhau vào đại học, theo lẽ thường chúng phải tìm được phương hướng cho cuộc đời mình, nhưng Phỉ Tiềm cẩn thận nhớ lại, hai năm học triết chưa bao giờ hắn nghe giáo sư đề cập đến động lực hay nhân sinh quan, huống gì những môn học khác.

Thời đại học của Phỉ Tiềm gói gọn trong một chữ “chơi”. Cuối cùng hắn ra xã hội lăn lộn, tìm việc làm không liên quan gì đến ngành mình học, bản thân hắn cũng chẳng hứng thú gì với công việc, trở thành zombie công sở đúng nghĩa, sau đó đùng phát xuyên không đến thời Hán Mạt.

Mấy ngày ở nhà họ Tuân nghe Tuân Úc giảng về tứ đức của người quân tử, Phỉ Tiềm đã có một rung động khó tả, bây giờ suy nghĩ một chút, cảm giác ngay lúc đó có lẽ không phải vì sự hấp dẫn của tứ đức mà do hắn phát hiện ra chênh lệch giữa mình và nhóm nhân sĩ đỉnh cấp Tam Quốc.

Nhớ lại quãng thời gian từ Lạc Dương đến Tương Dương, gặp được rất nhiều những nhân vật nổi tiếng nhất Tam Quốc, xét về võ tướng Phỉ Tiềm chẳng thể nào so lại Trương Liêu, trí thức thua kém hai vị sư phụ Thái Ung, Lưu Hồng rất nhiều. Quyền mưu chính trị không bằng Tào Tháo, Viên Thiệu, còn kế sách kém Tuân Úc, Quách Gia rất xa.

Những người này thật ra đã sớm có đạo của riêng mình, cũng vì đạo mà không ngừng phấn đấu. Thậm chí ngay cả Tảo Chi bị hắn chơi đùa như dế cũng đã xác định được con đường phải đi. Còn hắn chẳng có gì cả.

Từ sau khi đến thời Hán, bản thân hắn chưa hề thay đổi. Mặc dù có một đêm nằm mơ thấy linh hồn cũ của cơ thể này hỏi mình về ý chí, nhưng thực tế hắn vẫn chỉ biết dùng khôn lỏi để né tránh vấn đề. Nếu không phải Thái Ung cùng Bàng Đức Công đề tỉnh, có lẽ hắn vẫn chưa biết khuyết điểm của mình nằm ở đâu.

Hừm, sư phụ Thái Ung bảo đạo của lão không thích hợp để truyền cho mình mà đem toàn bộ hy vọng gửi trên người Bàng Đức Công, đến tột cùng là có ý gì? Cảm thấy ta láu cá không phù hợp với đạo khiêm chính? Hay bảo tính cách trốn tránh của ta không thể thủ vững được đạo nghĩa? Hoặc giả lão có ý định gì khác? Điểm yếu của ta là gì? Vì sao tạo hóa lại cho ta xuyên không đến thời đại này?

Phỉ Tiềm ngồi bên cạnh thác nước núi Lộc, khổ sở suy nghĩ mãi….

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.