Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ học cơ sở

Phiên bản Dịch · 1655 chữ

Phỉ Tiềm chìm sâu vào suy nghĩ, nhất thời không thông suốt, cảm thấy phiền muộn như đang đi trên đường thì đụng phải tảng đá lớn cản chân, làm hắn vô cùng khó chịu.

Hắn nhớ lại những người mình đã từng gặp, kết hợp với lịch sử đang nắm giữ trong tay và suy nghĩ kỹ một chút, hầu như tất cả bọn họ đều dùng hành vi của mình để chứng minh đạo của bản thân là đúng.

Đạo của quý anh Tào Tháo là nhờ thuở niên thiếu nghe được bình luận về mình: “năng thần thời bình, gian hùng thời loạn”. Cả đời họ Tào đều sống theo đúng câu nói này, đến khi già đã quyền nghiêng thiên hạ, đã không thể khống chế dã tâm của mình nhưng vẫn bị ràng buộc bởi đạo, do đó không đi đến bước cuối cùng là soán ngôi nhà Hán.

Đạo của Viên Thiệu chính là con đường danh vọng, trên con đường mang tên “đạo”, kẻ này tụ hợp tất cả danh vọng trong thiên hạ lại, phách ra khí phách và quyết đoán kinh người, nếu không hào kiệt xứ Hà Bắc cũng không phủ phục dưới trướng hắn. Đáng tiếc sau khi làm minh chủ liên quân Quan Đông chống Đổng Trác, danh vọng đã đi đến đỉnh cao. Sau đó mất đi phương hướng và xuống dốc dần.

Những người như Thái Ung, hay như Tuân Úc, hoặc đám trí giả khác đều như thế. Thời hiện đại đứng dưới lá cờ hồng của Trung Quốc, dưới ý chí cách mạng sáng ngời, đã bao nhiều anh hào dâng hiến cả sinh mệnh vì nó.

Đạo, tức là chí hướng. Đạo, là tín ngưỡng. Đạo, là đem toàn bộ lực lượng dâng lên để thực hiện mục tiêu tối thượng, cho dù gặp phải hiểm nghèo khốn khó, cũng tình nguyện chấp nhận vượt qua, dù trước mặt là xác chết chồng chất trăm ngàn cũng phải ngẩng cao đầu bước tiếp.

Hiện tại ta đã biết đạo là gì, nhưng đạo của ta là gì? Lòng vô cùng phiền não, ánh mắt Phỉ Tiềm thẳng tấp nhìn về phía trước. Không biết qua bao lâu, Phỉ Tiềm đột nhiên cảm giác có một cái bóng cứ lắc lư trước mặt mình, hắn đổi tầm mắt hai ba lần vẫn thấy cái bóng đứng lì ở đó.

Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện thì ra cái bóng kia chính là tên thợ họ Hoàng. Thật ra Hoàng Đấu đang có chuyện muốn hỏi Phỉ Tiềm, kết quả vừa tới trước mặt đã thấy Phỉ Tiềm lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác.

Cũng may họ Hoàng nhận ra Phỉ Tiềm đang suy nghĩ đến xuất thần nên cũng thông cảm được, bất quá hắn cũng thật sự có chuyện gấp cần Phỉ Tiềm ra mặt, nếu không đã sớm quay đầu đi. Hoàng Đấu chờ Phỉ Tiềm tỉnh táo lại, lập tức cười xòa bảo:

“Haha, xin lỗi đã quấy rầy biệt giá, chỉ là chỗ ta có chút phiền phức không thể không bẩm cho quan…”

“Ừ, thế ngươi làm sao, không đủ tiền mua vật tư?”

Suy nghĩ đầu tiên của Phỉ Tiềm chính là thằng cha này vừa xài hết tiền, nhưng sao lại nhanh như thế nhỉ?

“Bẩm quan, cũng không phải thiếu thốn gì, tiền ngài cho vẫn còn đầy đủ, chỉ có điều chỗ ta không đủ người, ngày mai lại là ngày tốt để đóng xà nhà, ta sợ lỡ mất giờ lành của ngài…”

Hoàng Đấu có chút xấu hổ, hắn cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống bất ngờ dẫn đến thiếu hụt nhân sự. Phỉ Tiềm cũng rất sửng sốt, thiếu người thì đi tìm thêm, sao lại chạy tới hỏi mình?

Đợi hỏi rõ ràng tình huống, Phỉ Tiềm không khỏi thở dài một tiếng, thì ra là tự mình hố mình. Số là Phỉ Tiềm đã hiến cho Lưu Biểu kế sách, trong đó bước đầu tiên cần đánh bóng tên tuổi, do đó mấy ngày nay Y Tịch tuyên bố cải cách với khí thế ngất trời, hết tổ chức quét dọn đường đi rồi lại cho lính tuần tra trị an. Chưa hết, hắn còn điều thêm một nhóm người đến từng quận huyện xung quanh, không chỉ triệu tập nông phu đi trùng tu tường thành mà còn chỉnh đốn lại đường xá Tương Dương, đào mương dẫn nước phục vụ thủy lợi.

Kể từ đó, những người nông dân ngồi rỗi sau mùa thu hoạch bỗng chốc có công ăn việc làm hết ráo, thương nhân xung quanh đột nhiên thiếu thốn người làm trầm trọng. Cũng may Y Tịch biết đội thợ của Hoàng Đấu đang giúp Phỉ Tiềm xây nhà, nếu không ngay cả tên này cũng nhận được lệnh điều động.

Theo kiến thức của dân xây dựng lâu năm, ngày mai là ngày lành tháng tốt để đóng xà, mang lại khí vận cho gia chủ, tay thợ họ Hoàng lo sốt vó cũng phải đạo. Không chỉ đóng trần thật kỹ lưỡng mà còn nhất định phải hoàn thành trong một khoảng thời gian cụ thể, chẳng được sai sót chút nào, bằng không sẽ đem đến vận xui.

Nhưng giờ hắn bó tay rồi, thợ thuyền không đủ, đối với một bậc thầy lão làng trong nghề như Hoàng Đấu, việc thiếu hụt trầm trọng cỡ này chẳng khác nào đập luôn chiêu bài của hắn, cho nên bất đắc dĩ lắm mới phải cầu viện Phỉ Tiềm.

Hoàng Đấu nghĩ đơn giản, dù gì quý anh này là ôm cái ghế biệt giá đúng không? Quan to như vậy đi gọi ít người chắc là chẳng khó khăn gì cả, như phủi bụi trên áo mà thôi. Phía bên này Phỉ Tiềm cũng vỡ lẽ, hóa ra gần đây trên đường phố có nhiều người bận bịu như vậy. Bất quá coi như biết, Phỉ Tiềm cũng không có biện pháp gì, Y Tịch không có đem Hoàng đại tượng điều đi đã là rất nể tình.

Chẳng lẽ mình còn chạy đến trước mặt Lưu Biểu yêu cầu hắn ngưng kế sách lại để mình xây xong nhà? Chuyện này rõ ràng không thực tế. Hay đổi thời gian đóng xà? Vậy phải chờ đến khi nào, chẳng lẽ trước khi kế sách tích lũy nội lực được vận hành xong hắn phải đi ngủ bờ ngủ bụi sao?

Thôi đành vậy, để hắn suy nghĩ chút biện pháp đã.

Khi Phỉ Tiềm cùng Hoàng Đấu chạy tới công trường mới phát hiện chỉ qua vài ngày mà nền móng và dàn khung cơ bản đều đã xây xong, cạnh bên có một cây xà nhà thô to được bọc vải đỏ đang bị gác trên giá gỗ đợi ngày mai đóng trần.

Xà nhà này dành cho phòng khách, vì vậy chiều dài cũng lớn và nặng hơn bình thường rất nhiều, nếu chỉ dùng sức người thì chắc chắn nhiêu đây nhân lực sẽ làm không nổi. Nhưng hiện tại Phỉ Tiềm chẳng thể đào ra người cho Hoàng Đấu, cách duy nhất là nghĩ biện pháp sử dụng công cụ. Phỉ Tiềm tỉ mỉ hỏi thăm Hoàng Đấu tất cả quá trình đóng xà, hắn không khỏi nhíu mày:

“Tại sao không dùng dây thừng?”

Hoàng Đấu hơi bất ngờ vì vị biệt giá này cũng có chút hiểu biết về xây dựng, hắn liền giải thích:

“Bọn ta có dùng dây thừng chớ, nhưng trong quá trình lắp đặt cần phải kéo xà lên cao, chủ yếu là lúc kéo lên đến phân nửa, không có đủ người dây sẽ không thẳng, dẫn đến sai số.”

Một bên hắn vừa nói, một bên chỉ vào hai bên dàn khung. Phỉ Tiềm đến gần nhìn kỹ một chút, hắn giật mình phát hiện đám thợ này chỉ dùng vài ròng rọc cố định để trợ lực, hèn gì tốn nhiều sức như vậy. Trách không được Hoàng Đấu cứ luôn mồm đòi thêm người. Thế là Phỉ Tiềm liền quay đầu bảo:

“Chỉ cần lắp thêm vài ròng rọc động là xong rồi mà, cần nhiều người như vậy làm gì?”

“Hả? Ròng rọc động là gì?”

Hoàng Đấu chẳng hiểu gì cả, ròng rọc là phải cố định, ở đâu ra ròng rọc động? Phỉ Tiềm chỉ vào hai bên giá gỗ đang cố định ròng rọc, vừa khoa tay vừa bảo:

“Đây là giá cố định ròng rọc đúng không, để làm ròng rọc động, ta cần… à mà thôi để bản quan vẽ cho ngươi xem.”

Phỉ Tiềm phát hiện dùng ngôn ngữ căn bản không thể giảng giải rõ ràng nên dứt khoát tìm một que gỗ, sau đó vẽ sơ đồ trên mặt đất rồi chỉ vào đó:

“Chính là như vậy, ngươi lắp thêm một bánh xe có rãnh để vắt dây qua, nhớ đừng mắc cố định trục bánh xe, trên bánh xe phải mang theo móc để treo vật lên. Làm theo lời ta dặn, khi kéo dây bánh xe sẽ vừa quay vừa chuyển động lên cùng vật. Kết quả lực kéo vật lên sẽ nhỏ hơn trọng lượng của vật. Với nhân lực đang ở đây chắc là đủ rồi chứ?”

Hoàng Đấu nhìn một chút, không khỏi run rẩy nuốt nước miếng, âm thanh đã có chút khàn khàn:

“Phỉ biệt giá, phương pháp thần kỳ này… ngài chấp nhận truyền thụ cho ta sao?”

“Hả? Gì cơ?”

Phỉ Tiềm khó hiểu dòm dáng vẻ Hoàng Đấu, bỗng nhiên hắn nhận ra mình vừa mới thay đổi lịch sử khoa học một lần nữa, lỡ chỉ cho ông thợ này cách làm ròng rọc động mà trên thế giới chưa hề có…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.