Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Biểu thăm Bàng Công

Phiên bản Dịch · 1693 chữ

Mấy ngày nay Phỉ Tiềm sống rất được. Cái hôm Bàng Đức Công nghe chuyện Phỉ Tiềm tìm ra đạo cho mình, lão thật lâu không nói gì, trầm mặc một hồi mới cất tiếng:

“Thầy của cậu dạy cậu Tả Truyện là điều chính xác nhất lão từng làm.”

Ủa, sao văn này nghe quen dữ vậy? Bất quá Bàng Đức Công cũng không có ý giải thích. Thầy giáo thời Đông Hán rất khác biệt so với thời hiện đại, phần lớn thời gian Bàng Đức Công chỉ để Phỉ Tiềm tự mình tìm đáp án, đến lúc mấu chốt mới ra tay chỉ điểm một phen, trên cơ bản nếu có giải thích cũng chỉ nói vài câu, khác hẳn với cách dạy như nhồi vịt quay của các thầy cô trên bục giảng.

À mà không, thật ra có vài chỗ cũng giống nhau lắm. Phỉ Tiềm khóc không thành tiếng….

Từ ngày Phỉ Tiềm ngộ ra đạo cho bản thân, Bàng Đức Công liền tỏ ý mời Phỉ Tiềm ở lại Ẩn Long cư nghiên cứu, chừng nào nhà dưới chân núi xây xong mới dọn về ở. Tất nhiên lão cũng giống những người quen khác, đưa một đống sách cao như núi bắt Phỉ Tiềm phải đọc hết.

Cha mẹ ơi, sách thời Hán hầu hết đều làm bằng thẻ tre dày như bó củi, cả tuần nay riêng việc bưng sách đã làm cho Phỉ Tiềm cảm thấy cơ bắp phần tay của mình bắt đầu to ra. Bàng Đức Công không có nhiều sách như Thái Ung, nhưng chủng loại vô cùng đa dạng. Phỉ Tiềm càng đọc càng thấy phức tạp, nhân đó hắn ngộ ra vì sao Thái Ung bảo đạo của lão không thích hợp truyền thụ cho mình.

Bản thân Thái Ung là danh sĩ lớn nhất ở phủ Thái Học Lạc Dương, riêng Bia đá khắc lục kinh đã chứng mình thành tựu của lão cao đến mức nào, cũng chính bởi vì vậy sách trong nhà Thái Ung sẽ chuyện về kinh thư và lịch sử, cũng như các loại sách viết về địa lý, vật dụng.

Bàng Đức Công hoàn toàn khác biệt, lão tất nhiên cũng có kinh thư lịch sử, nhưng thư phòng lại chứa nhiều sách viết về chủ đề quân sự, chính trị, Hoàng Lão học phái, luật pháp, tranh vẽ….Tuy số lượng sách mỗi loại không nhiều, nhưng độ bao quát kiến thức phải rộng hơn Thái Ung nhiều lắm. Chính vì điều này nên Thái Ung mới bảo hắn đến chỗ Bàng Đức Công học thêm.

Nhờ mấy ngày khổ luyện, Phỉ Tiềm càng nhận thức sâu hơn về xã hội cổ đại, tất nhiên phong cách ngữ pháp quá ngắn gọn cũng làm Phỉ Tiềm đau đầu không thôi. Cùng là một chữ, có thể đó là chủ ngữ, là vị ngữ hoặc trợ từ, đại từ nhân xưng….

Nhưng cái này còn không phải chuyện làm hắn khổ tâm nhất, điểm phiền nhất chính là sách của người cổ đại không có dấu chấm phẩy! Hiện tại Phỉ Tiềm cũng hiểu vì sao người cổ đại lại bảo đọc sách hơn trăm lần tự nhiên ngộ ra đạo nghĩa.

Ngươi tưởng đọc nhiều sẽ trở nên cao siêu? Không có đâu sói à! Đó là vì ngươi không đọc hơn vài chục hoặc vài trăm lần thì biết câu chữ ngắt nghỉ chỗ quái nào được, chớ đừng nói tới chuyện hiểu được ý người viết.

Vùi đầu trong đống sách thẻ tre, Phỉ Tiềm không nhớ rõ mình đến tột cùng ở trên núi chờ đợi mấy ngày. Lịch trình sinh hoạt của hắn bao gồm sáng thức dậy bắt đầu đọc sách, sau đó ăn chút điểm tâm lót dạ, tiếp theo lại đọc sách đến tận khi mặt trời xuống núi, cuối cùng soạn một biên bản sự việc để báo cáo cho Bàng Đức Công, nghe lão chỉ điểm một chút rồi ăn tối, tiếp tục đốt đèn đọc sách tới khi lăn ra ngủ.

Một ngày đẹp trời nọ, Phỉ Tiềm ngồi đờ mặt ra đọc sách trong phòng, bỗng ngoài cửa có một thằng nhóc da đen theo phong cách trẻ trâu chạy vào, nghiêm túc bảo hắn:

“Bàng Công nói huynh cần xuống núi!”

“Ơ kìa, vì sao?”

Phỉ Tiềm chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất, đang yên đang lành sao đột nhiên đuổi mình xuống núi? Chẳng lẽ mình làm gì sai sao? Thằng nhóc da đen nghiêm túc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết. Phỉ Tiềm ngây người nửa ngày, nghĩ mãi không ra nên định tìm Bàng Đức Công hỏi một chút, kết quả vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, thằng nhóc da đen lại nói tiếp:

“Bàng Công đang có khách, không tiện gặp huynh, tốt nhất huynh vẫn nên nhanh chóng xuống núi.”

“Có khách? Là ai thế?”

“Thứ sử Kinh Châu Lưu Cảnh Thăng.”

Ặc, Lưu Biểu tới đây làm gì? Chẳng lẽ là đến mời chào Bàng Đức Công? Phỉ Tiềm thầm nghĩ chủ tịch nhà mình cũng nhanh chân đấy, mới vậy mà đã bắt đầu chiến lược nhắm đến sĩ tộc của mình. Phỉ Tiềm lắc đầu, liền đi ra ngoài. Thằng nhóc da đen trong phòng bỗng nhiên lén làm mặt quỷ sau lưng hắn rồi lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường.

Từ phía sau nhà bước ra, Phỉ Tiềm trông thấy đằng xa Bàng Đức Công đang ngồi đối diện với Lưu Biểu trong sảnh, bên ngoài có một người đàn ông đang đứng khoanh tay, hóa ra là Y Tịch. Phỉ Tiềm lặng lẽ đi tới, cùng Y Tịch đứng sóng vai, cố ý thì thầm với hắn:

“Bá cơ, Lưu công đến đây hồi nào vậy?”

Y Tịch thoáng thấy Phỉ Tiềm đi đến, cũng thấp giọng trả lời:

“Vừa đến không lâu, lần này Tử Uyên lại có một cơ hội lớn nha….”

Trong khi nói, gương mặt hắn toát ra vẻ hâm mộ không thôi. Thằng nhóc da đen đứng sau lưng Phỉ Tiềm cũng tái mét mặt mày, sao thằng cha này là quen biết người bên Lưu Biểu, lần này hỏng rồi… Bên trong sảnh, Lưu Biểu đang cùng Bàng Đức Công nói:

“Bàng Công muốn giữ mình, vậy ai sẽ giữ thiên hạ?”

Bàng Đức Công cười cười:

“Trên cây Hồng Hạc đắp tổ thơm

Đêm về có chốn nghỉ an lòng

Rùa khổng lồ đào hang sâu thẳm

Chiều đến ngả lưng bỏ mặc đời

Nhân sinh cũng muốn an nhiên

Buông lơi thể xác bình yên tâm hồn

Nếu ta tìm thấy lòng ta

Hồng trần vạn vật chỉ là hư không.”

Lưu Biểu yên lặng, một lát sau còn nói:

“Bàng Công ẩn cư nơi đồng ruộng mà từ bỏ quan cao, mai sau con cháu còn lại gì?”

Bàng Đức Công chợt trả lời:

“Thế gian đều là đón nhận nguy hiểm vào mình, và truyền lại điềm lành cho thế hệ sau. Mặc dù những gì truyền lại không giống nhau nhưng không có điều gì không truyền được.”

Lưu Biểu vậy mà không phản bác được, hắn im lặng nửa ngày, đành chắp tay cúi đầu:

“Chuyện này…Haizzz… Bàng Công cao thượng, Biểu bái phục.”

Lưu Biểu không cách nào khuyên được Bàng Đức Công đành cáo từ ra về. Khi ra đến sảnh hắn nhìn thấy Phỉ Tiềm cũng đứng ở bên ngoài phòng, Bàng Đức Công cười nói:

“Lão già này sức khỏe kém không tiện đi lại, đúng lúc để Tử Uyên thay ta tiễn Lưu thứ sử một phen.”

“Vâng ạ!”

Phỉ Tiềm đồng ý, xem ra Bàng Đức Công chẳng có ý kiến gì với mình, chẳng lẽ thằng nhóc da đen chơi đểu mình? Phải rồi, thằng nhóc này là ai, sao trước giờ hắn chưa từng gặp mặt? Phỉ Tiềm một bên đưa Lưu Biểu ra ngoài, một bên liếc mắt về phía thằng nhóc, hừ, đợi trở về ta tính sổ với ngươi! Lưu Biểu hiển nhiên bởi vì không thể mời chào Bàng Đức Công nên có chút bực bội, trên đường đi nói liên mồm, đến chân núi hắn mới ngừng lại.

“Tử Uyên có cách gì mời Bàng Đức Công xuống núi giúp ta chăng?”

Phỉ Tiềm oán thầm, ngươi cũng không có biện pháp còn hỏi ta có cách không là sao? Ta biết chắc Bàng Đức Công sẽ không rời núi, nhưng không thể nói trực tiếp như vậy, vì thế hắn nhìn Lưu Biểu mà bẩm rằng:

“Thưa Lưu Công, việc này chớ nên vội vàng, theo ý của Tiềm, Lưu Công trước tiên cứ chuyển hướng sang sĩ tộc khác, sau đó khi có vốn liếng mạnh hơn có thể thử lại một lần.”

Lưu Biểu nghe xong suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đây là biện pháp không tệ, liền cười bảo:

“Tốt! Vẫn là Tử Uyên cơ trí. Hiện tại Tử Uyên định cư ở đây, mong rằng ngươi có thể tìm cơ hội khuyên Bàng Công. Nếu như khiến Bàng Công rời núi, ta sẽ ghi công lớn cho ngươi!”

“Vâng!”

Phỉ Tiềm cũng chỉ đành đáp ứng. Lưu Biểu có lẽ cảm thấy mình vẫn còn hi vọng thuyết phục Bàng Đức Công nên không nặng nề nữa mà còn trêu ghẹo Phỉ Tiềm:

“Trông Tử Uyên có vẻ tiêu dao tự tại nhỉ?”

Tiêu dao em gái ngươi, thử nhìn chỗ sách ta phải đọc đi, xem ngươi có tự tại nổi không? Phỉ Tiềm chắp tay thưa:

“Lần này Lưu Công phải tự mình vất vả làm một việc lớn như vậy. Tiếc là chúng ta không có khả năng thay thế ngài.”

Câu này làm Lưu Biểu cười lớn, giơ tay chỉ Phỉ Tiềm rồi lắc đầu lên xe ngựa cùng Y Tịch rời khỏi. Phỉ Tiềm tiễn Lưu Biểu rồi quay lại trên núi. Ở đâu chui ra thằng nhóc da đen dám can đảm chơi hắn? Giờ là lúc tính sổ với mi…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.