Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thằng nhóc da đen

Phiên bản Dịch · 1740 chữ

Chờ đến khi Phỉ Tiềm trở lại núi Lộc để tính sổ với thằng nhóc da đen, hắn phát hiện Bàng Đức Công đã đến Phi Long Đình nghỉ ngơi, còn thằng nhóc ấy bám sát theo Bàng Đức Công nửa bước không rời.

Vừa thấy Phỉ Tiềm trừng mắt nhìn hắn, thằng nhóc cũng lén trừng mắt lại thách thức. Ái chà, cũng rất có cá tính nha. Bất quá có thể được Bàng Đức Công dắt theo, chắc chắn là người trong gia tộc phái tới, nhưng vì sao lại muốn lừa gạt ta? Bàng Đức Công bên này chậm rãi hỏi:

“Tử Uyên, khi nãy Lưu thứ sử có nói gì không?”

Nhắc tới chuyện này, Phỉ Tiềm thật sự cảm thấy có chút bất đắc dĩ, dành kể rõ nguồn cơn dưới chân núi, bao gồm cả việc hắn đề ra ý kiến cho Lưu Biểu. Bàng Đức Công cũng không bất mãn Phỉ Tiềm nhiều chuyện, chỉ nói rằng:

“Theo ý của cậu, làm vậy có được không?”

Phỉ Tiềm trợn mắt, Bàng Đức Công lão muốn rời núi hay không phải do bản thân lão, sao lại ném việc này cho mình? Sau đó hắn mới chợt tỉnh táo, trên thực tế Bàng Đức Công không hỏi về việc lão xuống núi, mà đang muốn biết góc nhìn cá nhân của Phỉ Tiềm về Lưu Biểu. Nói gì thì Phỉ Tiềm cũng là biệt giá do chính Lưu Biểu sắc phong.

Phỉ Tiềm lại liếc thằng nhóc da đen đang núp bên cạnh làm Bàng Đức Công không khỏi cười lớn:

“À quên giới thiệu, đây là cháu họ của ta, Bàng Thống tự Sĩ Nguyên.”

Ý lão đây đều là người một nhà, muốn gì cứ nói thoải mái. Thế nhưng Phỉ Tiềm giật nảy cả mình, cha mẹ ơi, thằng nhóc trông trẻ trâu này chính là Phượng Sồ Bàng Thống nổi danh thiên hạ đây sao? Mà thật ra Bàng Thống cũng không hề xấu, hắn chỉ hơi đen và không được đẹp trai bằng mấy người kia thôi.

Chà, không biết thằng nhóc đã đạt được cái danh này chưa nhỉ, có điều dựa theo dáng vóc chẳng chỉ cỡ mười mấy tuổi, theo đạo lý mà nói chắc là chưa được thiên hạ gọi là Phượng Sồ đâu.

Thằng nhóc da đen Bàng Thống chắp tay chào theo quy củ, gương mặt nghiêm túc, ăn nói rõ ràng rành mạch. Phỉ Tiềm cũng đáp lễ lại, sau đó vẫn trả lời câu hỏi Bàng Đức Công vừa đặt ra:

“Người tên Lưu Biểu này tuy có uy nghiêm, có tham vọng nhưng bên ngoài khoan dung nhưng nội tâm đa nghi, dùng người bao giờ cũng nghi ngờ, không phải tính cách một chúa công nên có.”

Bàng Đức Công nhẹ gật đầu, sau đó nhìn dưới chân núi một lát rồi bỗng nói:

“Cậu xuống núi đi.”

Phỉ Tiềm lập tức cũng có chút sững sờ, chẳng lẽ mình lại nói sai điều gì hoặc làm sai cái gì sao? Đây là ý muốn đuổi mình đi? Giờ phải làm gì đây? Bàng Đức Công liếc Phỉ Tiềm rồi đưa tay chỉ vào mảnh đất dưới chân núi.

Phỉ Tiềm nhìn theo mới giật mình hiểu, thì ra căn nhà gỗ của mình đã xây xong lúc nào không hay, chỉ cần đến quét dọn sạch sẽ, sắp xếp lại đồ vật là có thể ở được. Vốn dĩ ban đầu hắn ước hẹn với Bàng Đức Công, chờ nhà mình xây xong sẽ lập tức xuống núi.

Lúc này Phỉ Tiềm mới cảm thấy thoải mái hơn, sau đó lại cảm thấy buồn. Có lẽ mấy ngày nay mình sống rất cực khổ, nhưng chưa chắc Bàng Đức Công đã thoải mái hơn, chẳng những phải sắp xếp các loại sách vở cho mình học tập, lại còn phải chỉ điểm những chỗ mình không hiểu. Với một ông lão lớn tuổi như thế cũng chẳng dễ dàng gì.

Huống hồ Phỉ Tiềm biết, người già vào ban đêm rất khó ngủ, ban ngày lại dễ bị mệt mỏi, mặc dù hắn cẩn thận nhưng thế nào cũng gây ra vài tiếng ồn ào, đã quấy rầy đến Bàng Đức Công. Vì thế nên Phỉ Tiềm cũng không cưỡng cầu ở lại, dù sao chân núi cũng rất gần Ẩn Long Cư, chỉ cần Bàng Đức Công còn nguyện ý dạy, mình chạy bộ mỗi ngày cũng không sao.

Bàng Thống đứng bên cạnh híp mắt thầm nghĩ, haha ai bảo ngươi chiếm dụng phòng của ta, lại còn bày bừa cả lên, giờ thì tốt rồi, cái gì của ta sẽ là của ta… Lại không ngờ Bàng Đức Công hỏi nhà Phỉ Tiềm dưới núi còn trống phòng nào không, khi được Phỉ Tiềm khẳng định dư phòng, lão quay sang Bàng Thống bảo:

“Tốt rồi, cháu cũng theo Tử Uyên xuống núi đi.”

Mặt Bàng Thống đực ra:

“Ủa, vì sao cháu cũng phải đi?”

“Còn hỏi vì sao, lúc đầu dưới chân núi không có chỗ nên ta phải cho cháu lên ở chung, hiện giờ Tử Uyên xây nhà xong, ta cũng thấy rồi, nhà đẹp lắm, vậy giữ cháu trên này làm gì nữa? Thanh niên thì nên đi ra ngoài hít khí trời nhiều một chút mới tốt, cứ quyết định vậy đi nhé.”

Bàng Thống mếu máo cầu xin, nhưng Bàng Đức Công có cơ hội thanh tĩnh, dễ gì đổi ý. Thế là hắn trề môi thu gom quần áo rồi bái biệt Bàng Đức Công, sau đó hai anh em lẽo đẽo xuống núi. Phỉ Tiềm vừa đi vừa nhớ lại lúc Bàng Thống chọc ghẹo mình, bèn cố tình đi chậm lại, đợi Bàng Thống đi ngang mình mới đưa khuỷa tay ra kẹp cổ hắn:

“À há, bắt được rồi nhé, vì sao lúc này nhóc lừa ta?”

Hiện giờ Phượng Sồ chỉ là một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch, Phỉ Tiềm thoải mái ăn hiếp, chưa kể thằng nhãi này mới vừa lừa mình một vố. Bàng Thống đảo mắt, một bên cố gắng chạy khỏi Phỉ Tiềm, một bên nhất quyết chối. Hừ, người lớn gì mà nhỏ nhen, mình chỉ gạt y có một chút xíu thôi mà, không thấy chú mình đã đè mình ra bắt nạt.

Bàng Thống vùng vẫy một hồi, dù sao nhỏ tuổi nên sức yếu, đẩy không được Phỉ Tiềm nên vô cùng tức giận:

“Huynh dựa vào cơ thể lớn hơn thì có gì hay ho, giỏi thì so trí não với ta nè.”

Phỉ Tiềm nghe xong mỉm cười, miệng cũng cứng đó chứ, hắn cảm thấy hứng thú nên nói:

“Được thôi, đề do ta ra, không có hạn chế gì cả?”

Bàng Thống ưỡn ngực đáp:

“Thoải mái đi anh hai, Kinh thư, lịch sử, thi từ, thiên văn địa lý, huynh thích gì cứ ra đề.”

Haha, xử lý một Phượng Sồ đã trưởng thành còn khó khăn, nhưng một Phượng Sồ còn nhỏ thì ngại gì vết bẩn? Phỉ Tiềm nhìn hai bên một chút, chợt thấy thác nước trên núi chảy xuống, liền hỏi Bàng Thống:

“E hèm, nước nặng bao nhiêu?”

Bàng Thống dẩu môi bảo:

“Huynh phải cho lượng nước nhất định chứ, nếu không ta trả lời sao cũng sai hết.”

Khá quá chớ, không có bị mình hố, nhưng anh đây tính cả rồi em ạ.

“Đã như vậy mời ngươi trả lời, một giọt nước nặng bao nhiêu?”

“Hả, cái gì? Huynh muốn ta đo trọng lượng một giọt nước?”

“Ừ đấy, đúng một giọt nước!”

Bàng Thống nổi điên:

“Huynh đang chơi ta hả? Một giọt nước thì huynh kêu ta đi đo kiểu gì? Huynh ăn gian!”

Phỉ Tiềm chỉ vào chính mình rồi nói:

“Nhưng mà ta làm được! Như thế nào, chịu phục rồi chứ, nếu ngươi nhận thua ta sẽ cho ngươi biết đáp án?”

Bàng Thống nghiến răng, giận dữ nói:

“Không thèm! Hãy đợi đấy, ta nhất định có thể tính được.”

“Haha, vậy được rồi, khi nào tính ra nhớ báo ta một tiếng, ta sẽ trải thảm quét dọn đón ngươi, đừng để ta phải chờ quá lâu à nha, hahahah…”

Dù sao loại đánh đố này người đời sau có thể giải quyết đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng nếu ở thời cổ đại như nhà Hán, công cụ tính toán còn bộc lộ nhiều nhược điểm, muốn tính chính xác phải bỏ rất nhiều công sức mới làm được.

Cụ thể ở thời hiện đại, người ta chỉ cần dùng vật có hình dạng ống tiêm và một cái chén, đảm bảo cả hai đều thật sạch sẽ và khô ráo. Đầu tiên cần đo trọng lượng của cái chén, sau đó tiến hành dùng ống để hút một giọt nước lên rồi đo lại trọng lượng của chén với giọt nước. Cuối cùng tính toán hiệu số giữa trọng lượng chén trống và trọng lượng chén với giọt nước. Hiệu số này sẽ cho chúng ta một ước lượng về trọng lượng của giọt nước. Cách này cần đo đi đo lại nhiều lần để tính chỉ số trung bình và chia ra cho chính xác.

Người thời hiện đại đã tính được một giọt nước nặng 0.05gram, nhưng họ dùng cân phân tích micro để thu được kết quả. Thằng nhóc Bàng Thống có lẽ sẽ phải đau đầu một thời gian dài a…

Trong Phi Long Đình, Bàng Đức Công hai thanh niên vui vẻ nô đùa, lão cũng không thể nín được cười, hài lòng gật đầu rồi nhắm hai mắt lại. Phải như thế chứ, thanh niên trai tráng phải vui tươi hoạt bát, làm gì có đạo lý lầm lầm lỳ lỳ theo hầu mấy lão già gần đất xa trời. Vả lại học vấn mà, phải có người cọ xát, tranh luận mới tiến xa được, chỉ ở một mình thế nào cũng dễ bị định kiến.

Lão cố ý đuổi cả hai xuống núi để Phỉ Tiềm và Bàng Thống ở cùng nhau, như vậy cả hai sẽ có đối tượng để cố gắng phấn đấu…. Tất nhiên mấy ngày nay ồn ào quá, lão chẳng vô vi nổi, cứ cho hai đứa đi để thanh tịnh lỗ tai già đã.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.