Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn nhân chính trị

Phiên bản Dịch · 1699 chữ

Thân là đệ nhất quyền thần dưới trướng thứ sử, quý anh Phỉ biệt giá tất nhiên phải có mặt trong hôn lễ của Lưu Biểu, ngoài ra Bàng Đức Công cao tuổi không tiện đi lại, vì thế sai Bàng Thống làm gương mặt đại diện cho họ Bàng đến chúc mừng.

Ở chỗ nào có quan lớn tổ chức kết hôn tất nhiên sẽ có nhiều chuyện không bình thường. Tỉ như Phỉ Tiềm cùng Bàng Thống đi một mạch đến phủ Thứ Sử, trên đường đều giăng đèn kết hoa, đường xá cũng được quét dọn sạch sẽ. Y Tịch vận hành kế sách của Phỉ Tiềm không tệ nha.

Bất quá trái với không khi vui mừng trong thành, Phỉ Tiềm nhìn lại quần áo của mình và Bàng Thống rồi lắc đầu, có lẽ hai người bọn hắn ăn mặc quá đơn sơ.

Vào thời Hán, khi hôn lễ được tổ chức, chú rể không mặc áo đỏ mà mặc một set đồ màu đen từ đầu đến chân, tay cầm một ngọn nến được cắm trên một đóa hoa trắng. Đặc biệt ở chỗ không chỉ từ chú rể đến quan khách mặc đồ đen mà đến cả xe ngựa cũng phải là màu đen.

Đặc biệt là Bàng Thống, da đã ngăm đen lại còn mặc thêm áo màu đen, đứng nghiêm trang theo nghi lễ, chỉ có tròng mắt trắng đảo liên tục, trông cực kì quái dị.

Thời đại này không có khái niệm về thời trang sao? Lúc Phúc thúc lấy bộ quần áo này ra, Phỉ Tiềm còn tưởng lão lớn tuổi nên cầm nhầm, kết quả Bàng Thống cũng bận cả set đồ đen đi ra nên Phỉ Tiềm mới xác định đây là trang phục quy củ trong hôn lễ thời Hán.

Khác với những bộ phim cổ trang, chú rể và cô dâu không bái đường trong phòng khách mà dựng một cái lều bằng vải xanh, sau đó tiến hành hôn lễ. Bên ngoài sẽ để một lư đồng và đốt rất nhiều nến, giúp không gian xung quanh sáng như ban ngày.

Hầu hết những khách tham dự hôn lễ đều tụ tập bên ngoài. Trong những người được mời đến đây, ngoại trừ tất cả quan viên trong phủ thứ sử ra còn có đại diện của từng gia tộc ở Kinh Châu. Dân phong thời Hán phóng khoáng hơn nhà Minh Thanh, khách tham dự không chỉ có nam mà còn có cả khách nữ. Do đó hôm nay Lưu Biểu tổ chức hôn lễ, có rất nhiều tiểu thư chưa lập gia đình đều đi đến tham gia, họ cười nói dịu dàng rồi tìm người quen để tụ tập cùng một chỗ, làm không khí vô cùng náo nhiệt.

Phỉ Tiềm đứng lẫn trong nhóm khách mời nam, nhìn trái ngó phải rồi quyết định vẫn ngồi cùng ông chú đẹp trai Y Tịch nói chuyện phiếm giết thời gian vẫn tốt hơn. Cho nên hắn liền lôi kéo Bàng Thống bước đến phía Y Tịch, thế nhưng mới đi được một nửa, Bàng Thống bị ai đó gọi tên nên đành tách khỏi Phỉ Tiềm.

Phỉ Tiềm cũng tò mò liếc nhìn nơi phát ra tiếng kêu, ái chà, sao chỗ đó lại nhiều tiểu thư xinh đẹp đến vậy, thằng nhóc Bàng Thống trông còn có vẻ… rất được hoan nghênh nha? Dù sao Bàng Thống hiện tại cũng chỉ mới hơn mười tuổi, kể cả ngồi chung với các tiểu thư cũng chẳng có vấn đề gì lớn.

Vì vậy Phỉ Tiềm cũng liền lắc đầu, đành phải tự mình đi tìm Y Tịch nói chuyện phiếm. Y Tịch vẫn nho nhã lễ độ như cái cách hắn thể hiện hằng ngày, trông thấy Phỉ Tiềm tới liền chắp tay chào hỏi. Phỉ Tiềm mỉm cười bảo:

“Ôi chào, sao Bá Cơ đa lễ vậy, chúng ta chỉ tương giao bèo nước mấy lần mà Tiềm cảm thấy như gặp được tri kỷ trăm năm, cứ gọi Tiềm là Tử Uyên thôi. Lần này Tiềm thấy đường xá sạch sẽ phong quang, các cửa hàng gọn gàng có trật tự, hẳn mấy ngày nay Bá Cơ đã hao tổn rất nhiều tâm trí nha.”

“Tại hạ chỉ muốn cống hiến hết mình vì đại nghiệp của chúa công, không dám nhận công lao.”

Y Tịch đúng là Y Tịch, chỉ nói những gì cần nói, phòng thủ không một kẽ hở. Hai người vừa mới tâm sự vài câu vô thưởng vô phạt, Bàng Thống chẳng biết từ nơi nào chạy ra kéo Phỉ Tiềm đứng dậy thì thầm gì đó. Phỉ Tiềm gật gù ra vẻ đã hiểu rồi cúi xuống hỏi nhỏ:

“Đệ vừa nói gì thế, ta không nghe được?”

Bàng Thống chăm chú nhìn Phỉ Tiềm, ánh mắt chớp động, cười đắc ý bảo:

“Không có gì, haha không có gì, huynh cứ thoải mái tiếp tục…”

Sau đó quay người bỏ chạy làm Phỉ Tiềm chẳng hiểu mô tê gì hết. Thằng nhóc này uống lộn thuốc phải không? Tình cờ lúc này Lưu Biểu cũng bắt đầu nghi lễ rước dâu, làm tất cả quan khách huyên náo hẳn lên.

Phỉ Tiềm cũng bỏ hành động kì lạ của Bàng Thống qua một bên, đứng hòa mình vào đám đống nhìn về phía Lưu Biểu. Hôm nay Lưu chủ tịch cưỡi một con ngựa to lớn, chắp tay đáp lễ với tất cả dân chúng đang hân hoan chúc mừng hắn và nở nụ cười tươi như hoa, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sung sướng.

Vậy đấy, lúc này chủ tịch Lưu Biểu trên cơ bản đã đứng vững bước chân ở đất Kinh Châu, chỉ cần không có vấn đề gì quá lớn xảy ra, chẳng ai có thể thách thức quyền lực của hắn nữa. Với một kẻ dã tâm bừng bừng muốn chiếm lấy Kinh Châu làm bàn đạp, chuyện này cũng tương tự như vừa kinh doanh đã được tặng bảo hiểm tài chính vậy, giúp hắn bước trên con đường danh vọng một cách yên tâm hơn.

Mất một hồi Lưu Biểu mới đến gần chỗ Phỉ Tiềm. Phỉ Tiềm cùng Y Tịch đều hành lễ ra chiều chúc mừng chúa công, Lưu Biểu cũng cười ha hả chắp tay đáp lễ trên ngựa, nhẹ gật đầu rồi bước lên phía trước.

Chiếc xe ngựa theo sau Lưu Biểu đang chở nữ chính của buổi tiệc ngày hôm nay, cô con cả của nhà họ Thái. Khi đoàn người đến trước lư đồng chuẩn bị tiến hành nghi lễ bái đường, Lưu Biểu lập tức dẫn người vợ mới cưới Thái Thị từ trong xe ra ngoài, làm xung quanh ồn ào hẳn lên.

Tục lệ nhà Hán không yêu cầu cô dâu phải đội khăn, cho nên lúc này tất cả mọi người có thể thấy rất rõ dung mạo của con gái nhà họ Thái. Phỉ Tiềm đã từng đoán cô dâu giỏi lắm là khoảng hai mươi tuổi, cùng một người đàn ông trung niên râu ria như Lưu Biểu kết hôn, chẳng khác nào trâu già gặm cỏ non.

Giữa tiếng hoan hô của quần chúng nhân dân, tiểu thư nhà họ Thái cúi đầu buông thõng đôi mắt, tỏ ra thẹn thùng đón nhận lời chúc phúc từ mọi người. Nhưng Phỉ Tiềm đứng rất gần nơi đó, hắn nhận ra có điều gì đó sai sai.

Đờ đẫn, đúng rồi, đây là một gương mặt trống rỗng! Khác hoàn toàn với Lưu Biểu cười tươi rói chào hỏi bạn bè, cô con cả nhà họ Thái dù khẽ mím môi nhoẻn cười, cúi đầu tỏ vẻ đoan trang nhưng chẳng khác nào đang đeo một lớp mặt nạ, nụ cười như diễn kịch, cứng nhắc không một chút cảm xúc.

Cô gái ấy chưa từng mơ mộng về thời thanh xuân sao?

Nếu diễn tả bằng văn phong của Tây Du Kí, cô gái này chưa từng mơ một ngày người đàn ông của đời mình sẽ xuất hiện như cầu vồng và làm tim mình tỏa sáng chăng? Thật ra đám mây mang theo cầu vồng đã đến rồi đấy thôi, nhưng kẻ đứng trên đám mây đó lại có số tuổi lớn hơn cả cha mình.

Có lẽ trong đám người dự tiệc, không ít người giống Phỉ Tiềm để ý đến gương mặt đờ đẫn của Thái Thị, nhưng trừ Phỉ Tiềm, chắc chẳng có ai để ý.

Đối với chú rể Lưu Biểu, chỉ cần được nhà họ Thái ủng hộ, cưới được con của dòng chính, dù có là Thái Thị hay Thái Tam Thái Tứ cũng chẳng phải vấn đề. Còn đối với nhà họ Thái, chỉ cần con gái mình gả cho một kẻ kiêu hùng có tương lai quyền nghiêng một cõi, chú rể ba mươi bốn mươi hay thậm chí sáu mươi tuổi cũng chẳng phải là vấn đề, chỉ cần chú rể có chức thứ sử Kinh Châu là được.

Hình thức kết hôn chính trị như vậy diễn ra trên khắp Đông Hán, đặc biệt là giới quý tộc. Đám người như ong vỡ tổ vây quanh cô dâu chú rể tiến vào trong lều xanh, lễ quan đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, bắt đầu cao giọng hô bắt đầu cử hành lễ bái đường.

Phỉ Tiềm không có lập tức đi theo vào, mà đứng bên ngoài lều thấp giọng than thở:

“Đúng là…hôn nhân chính trị mà….”

Bàng Thống lại không biết từ nơi nào chui ra, vừa vặn nghe thấy Phỉ Tiềm than vắn thở dài, nhưng hắn nghe không hiểu nên vội hỏi:

“Tử Uyên, huynh nói gì thế? Cái gì hôn nhân cơ?”

“Là hôn nhân chính trị, thôi bỏ đi, chúng ta vẫn nên vào trong, lát nữa giải thích cho ngươi sau.”

Phỉ Tiềm lôi kéo Bàng Thống vào trong lêu, vừa đi vừa thầm nghĩ, đúng là trò đời chẳng khác trò đùa, chỉ mong hôn nhân của ta không đến mức phải diễn ra theo kiểu này…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.