Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý trời

Phiên bản Dịch · 1517 chữ

Nếu gia chủ Hoàng Thừa Ngạn muốn tự mình đến núi Lộc để xem sách, như vậy để Phúc thúc đi cùng sẽ không hợp lễ nghị, vì thế Phỉ Tiềm dứt khoát từ chối, bảo bản thân hắn sẽ tự mình đi theo bồi tiếp Hoàng Thừa Ngạn. Dù sao chuyện chế tiễn đã có đám thợ nhà họ Hoàng ôm hết, theo tiến độ hiện tại chỉ cần chờ đến giữa tháng, Phỉ Tiềm sẽ hoàn thành hạng mục do Lưu Biểu giao phó.

Nhớ lại thời điểm chạy ra khỏi Lạc Dương, hầu hết sách vở đều để lại nhà gia chủ Phỉ Mẫn, ngoại trừ Tề Luận ra Phỉ Tiềm chỉ mang theo vài quyển sách hắn cho là quý giá nhất. Trong đó bao gồm quyển sách đứt đoạn của Hồ Phi Tử. Hoàng Thừa Ngạn khẽ run tay cầm lấy cuốn sách, lão kích động đến mức râu tóc lay động, vội chỉnh trang lại rồi hành lễ tạ ơn Phỉ Tiềm làm hắn hoảng sợ tránh sang một bên, miệng liên tục hô không dám.

Hoàng Thừa Ngạn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve quyển sách, gương mặt già nua lộ ra biểu tình phức tạp. Phỉ Tiềm biết ông lão đang rất muốn xem sách, nhưng chẳng biết do nguyên nhân gì đó nên Hoàng Thừa Ngạn cưỡng ép bản thân dừng lại, đứng như trời trồng rồi khẽ lẩm bẩm “ý trời”…

Xem ra cuốn sách này rất quan trọng đối với Hoàng Thừa Ngạn cho nên lão mới thất thố như vậy. Hoàng Thừa Ngạn điều chỉnh lại tâm trạng, cẩn thận cất quyển sách vào trong ngực áo, quấn chặt lớp vải còn vỗ vài cái cho yên tâm mới lắc đầu rồi tạm biệt Phỉ Tiềm.

Lúc đầu Phỉ Tiềm còn muốn cùng Hoàng Thừa Ngạn quay về Hoàng phủ, nhưng ngờ Hoàng Thừa Ngạn nói Bàng Đức Công đang có chuyện tìm hắn, ra hiệu bảo để lão tự lo liệu, Phỉ Tiềm cứ yên tâm ở lại núi Lộc.

Lão cũng nhắn nhủ rằng chuyện chế tiễn chỉ là chuyện nhỏ, Phỉ Tiềm không cần phải bận tâm, có lão và các bậc thầy nhà họ Hoàng trấn giữ ở đó, mọi thứ đều sẽ trôi chảy.

“Hừm, Bàng Đức Công tìm mình làm gì nhỉ?”

Phỉ Tiềm đưa tiễn Hoàng Thừa Ngạn, ngẫm lại lời vừa rồi không khỏi thắc mắc. Vì sao Bàng Đức Công có chuyện tìm mình mà gia chủ nhà họ Hoàng lại biết đầu tiên? Chẳng lẽ trước đó Bàng Đức Công đã nói gì với lão?

Có điều muốn đi gặp Bàng Đức Công thì hắn cũng phải thay đồ cho chỉnh chu đã. Hai ngày nay hắn cắm đầu trong xưởng, mặc dù không phải động tay động chân nhưng chắc chắn sẽ dính phải bụi gỗ. Phỉ Tiềm không muốn mang bộ dạng lôi thôi lếch thếch đi gặp tiền bối.

Vừa quay về nhà gỗ, Phỉ Tiềm đã trông thấy Bàng Thống buồn bã ỉu xìu đưa hắn một tấm thiệp, nói thứ này có một người đưa cho mình cách đây vài hôm. Phỉ Tiềm vừa nhận vừa kì quái hỏi Bàng Thống:

“Ê này, đệ bị sao thế, mặt cứ xụ xuống? Tối hôm qua ngủ không ngon hay sao?”

Bàng Thống giận dỗi trả lời:

“Không chỉ có tối hôm qua đâu! Thôi bỏ, dù sao huynh đã về, cứ đợi đến tối sẽ biết. Giờ đệ đi ngủ bù đây.”

“Từ từ đã, Tử Kính đâu mất rồi?”

Bàng Thống lờ đờ đóng cửa lại, ngái ngủ đáp:

“Còn đi đâu được nữa, hắn chạy ra ngoài tìm mấy người nông dân rồi.”

Phỉ Tiềm lắc đầu, cũng chẳng quan tâm đến Bàng Thống nữa, hắn mở tấm thiệp ra xem nội dung bên trong.

Hóa ra đây là thư do anh của Thôi Hậu là Thôi Quân để lại. Thanh niên này là con ruột của Thôi Liệt, sau khi Thôi Liệt bị đám Thập thường thị hãm hại, hắn liền rời khỏi Lạc Dương, một mực tìm kiếm cách trả thù, nhưng không nghĩ tới đám hoạn quan quyền lực khuynh đảo quốc gia lại chết sạch trong nháy mắt.

Bởi vậy Thôi Quân cảm thấy mình chẳng cần mai danh ẩn tích ở Kinh Châu nữa, liền công khai lộ diện. Thêm vào đó Đổng Trác hiện tại nắm giữ triều chính, cũng muốn đề bạt một số thư sinh vào phe của mình, cho nên hắn đã sàng lọc một nhóm sĩ tộc trước đó từng bị phe thập thường thị hãm hại rồi phong chức cho họ. Phỉ Tiềm thầm nghĩ, đây chắc lại là kế sách của Lý Nho.

Lại nói về Thôi Quân, hắn cũng nằm trong danh sách nên được Đổng Trác phong làm Thái Thú Tây Hà, ra lệnh phải nhanh chóng đi nhận chức. Thôi Quân lĩnh văn thư triều đình, đồng thời cũng nhận được thư từ người em Thôi Hậu. Hắn biết Phỉ Tiềm đã từng giúp đỡ nhà họ Thôi nên trước khi đi muốn đến thăm hỏi Phỉ Tiềm, sẵn tiện cảm tạ một chút.

Ngờ đâu khi hắn đến nơi, Phỉ Tiềm lại bận túi bụi ở xưởng nhà họ Hoàng, bởi vậy Thôi Quân để lại một bức thư, giải thích rằng triều đình triệu tập gấp nên không thể ở lại chờ, cảm thấy vô cùng tiếc nuối…v…v.., nếu có duyên gặp lại sẽ tìm cách tạ ơn Phỉ Tiềm.

Lần này xem như nhà họ Thôi nắm được cơ hội trở mình, có điều Tây Hà là chỗ khỉ nào đây? Phỉ Tiềm cố gắng nhớ lại lịch sử, Hà Tây thì hắn biết, nhưng địa danh Tây Hà là lần đầu tiên hắn nghe thấy, hoàn toàn không có ấn tượng.

Trong lúc miên man nghĩ ngợi, Phỉ Tiềm đã thay xong quần áo, bắt đầu leo lên núi chào hỏi Bàng Đức Công.

Phi Long đình là khu vực yêu thích của Bàng Đức Công, nhưng thời tiết hiện tại khá rét, khu vực này vừa có gió vừa có nước nên lạnh hơn bình thường rất nhiều, người lớn tuổi như lão không chịu nổi đành phải trốn trong phòng…

Ủa? Sao chỗ của lão lại có thêm một người? Trước đó Phỉ Tiềm chưa từng gặp qua kẻ này, chẳng lẽ hắn vừa mới tới? Trông bộ dáng cực kì lực điền, đây là ai trong Tam Quốc nhỉ?

Số là Phỉ Tiềm thông báo theo lễ rồi tiến vào trong phòng, hắn phát hiện bên trong ngoại trừ Bàng Đức Công còn có một người đang cúi đầu thỉnh giáo học vấn. Trong lòng hắn hơi tò mò nhưng vẫn quy củ vái chào Bàng Đức Công. Lão cười ôn hòa bảo:

“Tử Uyên có lòng đến thăm, lão già này rất vui. Chuyện chế tiễn của cậu làm đến đâu rồi?”

Phỉ Tiềm cung kính hồi đáp:

“Bẩm Bàng Công, hiện tại mọi việc đều thuận lợi, chừng nửa tháng sẽ giải quyết xong.”

Bàng Đức Công nhẹ gật đầu, sau đó chỉ vào người đang đứng trong phòng:

“Thế là ta an tâm rồi. Đến đây, vị này là Từ Thứ tự Nguyên Trực, còn đây là Phỉ Tiềm tự Tử Uyên, hai người ra mắt nhau nhé.”

Cha mẹ ơi, thằng cha này là Từ Thứ!!! Ông trời ơi ngó xuống mà coi, mấy tên tác giả với đạo diễn đời sau miêu tả sai bét hết rồi. Đứa nào dám bảo Từ Thứ hào hoa phong nhã, dáng người thanh cao mềm mại?

Trước mắt Phỉ Tiềm là một thằng cha mày rậm mắt to, cơ thể cường tráng hơn cả sư tử, cao khoảng 1m75, phần lưng chậu và hai cánh tay nổi lên cơ bắp cuồn cuộn. Quý anh này có chắc mình theo học đúng ngành không? Hình như cơ thể này rất phù hợp cho việc làm võ tướng nha? Mới đầu gặp Phỉ Tiềm còn tưởng hắn là bạn của Lữ Bố đó…

Mà thôi, Bàng Đức Công bảo vậy thì chắc là không sai đâu, nên Phỉ Tiềm chỉ đành nuốt ngược cơn nghẹn vào trong, hành lễ ra mắt với Từ Thứ. Tiếp theo hắn hỏi Bàng Đức Công tìm hắn vì việc gì. Ai dè Bàng Đức Công hỏi ngược lại:

“Ơ kìa, ta tìm Tử Uyên hồi nào? Ai nói với cậu vậy?”

Phỉ Tiềm cũng thấy kì quái, bèn đáp:

“Bẩm Bàng Công, lúc nãy Hoàng Công ở dưới núi đã bảo Tiềm như vậy.”

“À, hiểu rồi, nếu lão ta đã nói thế, thì đúng là ta đang có chuyện tìm cậu.”

Nói xong lão nhìn thoáng qua Từ Thứ. Từ Thứ thấy thế vội vàng cáo lui, để lại không gian riêng tư cho Bàng Đức Công cùng Phỉ Tiềm. Bàng Đức Công trầm mặc thật lâu, giống như đang suy tư điều gì, sau đó ngồi thẳng dậy, nói với Phỉ Tiềm một câu làm hắn há hốc mồm.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.