Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chính trị Tương Dương đảo lộn

Phiên bản Dịch · 1617 chữ

Phỉ Tiềm vừa quay về núi Lộc, bên phía kẻ khởi xướng vấn đề là nhà họ Khoái đang cảm thấy lúng túng. Khoái Việt rầu rĩ ngồi trước mặt Khoái Lương, chẳng biết nên nói gì cho phải.

Khoái Lương nhìn em trai, cuối cùng vẫn lắc đầu chẳng nói chẳng rằng. Lần này đúng là Khoái Việt đã chủ quan mà mắc mưu kẻ khác. Ban đầu hắn và Khoái Việt chỉ xem Phỉ Tiềm như một chàng trai trẻ mang danh đệ tử Thái Ung đến đây tìm Bàng Đức Công cầu học. Tuy Lưu Biểu đích thân mời đến làm quan, nhưng cho tới nay họ cũng chẳng thấy Lưu Biểu giao việc gì cho hắn cả, cũng không nghe nói hắn quản lý một thứ cụ thể nào.

Thời gian dần trôi, họ đã lờ mờ nhận ra cái chức biệt giá của Phỉ Tiềm chỉ là hư danh. Từ đó suy ra Lưu Biểu cũng chẳng để ý đến Phỉ Tiềm cho lắm, nhiều nhất cũng chỉ nể mặt của Thái Ung và Bàng Đức Công nên bất đắc dĩ phải phong chức cao. Thế là Khoái Việt to gan đề ra vài ý kiến để hạ bệ Phỉ Tiềm với Lưu Biểu.

Không ngờ rằng thoạt nhìn Phỉ Tiềm chỉ là một ngọn cỏ ven đường, dè đâu rễ của ngọn cỏ này lại khủng khiếp như vậy. Bàng Thống, tài năng trẻ của nhà họ Bàng đại diện gia tộc đến gặp nhà họ Hoàng để nhờ vả chuyện Phỉ Tiềm, mà nhà họ Hoàng đáp ứng luôn, chẳng đòi hỏi điều kiện gì hết!

Mặc dù nhà họ Khoái không nắm rõ chi tiết trong đó, nhưng tình huống bây giờ cũng chứng minh một chuyện, Phỉ Tiềm chắc chắn có thứ gì đó làm hai gia tộc lớn nhất nhì Kinh Châu bắt tay vào hỗ trợ. Khoái Lương chậm rãi mở miệng:

“Được rồi, việc này đến đây là dừng, đệ nhớ đó.”

May mà cái hố lần này nhà họ Khoái cũng không bị dính líu quá sâu, sự việc vẫn còn cứu được, chỉ cần đến trước cửa tạ lỗi là xong, chẳng qua hơi mất mặt một tí thôi.

Khoái Việt rất không cam tâm, nhà họ Khoái vừa leo lên vũ đài ở Tương Dương chưa bao lâu đã bị sĩ tộc lâu năm ép ngược lại, nói gì thì gia tộc đã vất vả lắm mới có thể đứng vững ở Tương Dương, chuyện tốt đẹp như vậy lại bị một tên vô danh Phỉ Tiềm đá bay, thật khiến người ta khó chấp nhận.

Ánh mắt Khoái Việt âm u, hắn nói với Khoái Lương:

“Chúng ta vẫn còn cách, nếu như vật liệu có vấn đề…”

Khoái Việt nghĩ rất đơn giản, nhà họ Khoái chỉ cần thực hiện phương án dự phòng, làm cho vật liệu chế tiễn thiếu hụt, chắc chắn Phỉ Tiềm sẽ không cách nào hoàn thành hạng mục do Lưu Biểu bàn giao. Cách làm cho vật liệu thiếu hụt rất dễ, chỉ cần tác động lên đơn vị vận chuyển một chút là được. Có điều việc này sẽ gây ảnh hưởng lớn, thậm chí liên lụy đến nhiều người khác.

Khoái Lương im lặng hồi lâu, vẫn lắc đầu từ chối. So với Khoái Việt thích kế sách mạo hiểm, Khoái Lương vẫn muốn cẩn thận trước những ván cược năm mươi năm mươi.

“Nhưng huynh trưởng…”

Khoái Việt cố gắng thuyết phục, tuy nhiên Khoái Lương vẫn từ chối, hắn đã thở dài chấp nhận kết quả.

Ở một diễn biến khác, Lưu Biểu cũng rất bất ngờ trước kết quả này. Lúc đầu hắn chỉ định mượn tay nhà họ Khoái chỉnh thằng nhóc láu cá không tôn trọng mình, đồng thời âm thầm bày tỏ quan ngại với Bàng Đức Công.

Theo như hắn dự đoán, Phỉ Tiềm khẳng định không cách nào hoàn thành, sau đó phải chạy đến chỗ Bàng Đức Công nhờ vả, như vậy kể cả Bàng Đức Công không chịu ra làm quan cũng phải viết một bức thư cầu xin, vậy thì hắn thuận tiện hạ chức quan Phỉ Tiềm xuống một bậc nhưng sẽ không trị tội, cứ để thằng nhóc an nhàn như trước.

Không nghĩ tới nhà họ Bàng và nhà họ Hoàng dắt tay nhau hỗ trợ Phỉ Tiềm, làm Lưu Biểu thật sự rất “bàng hoàng”, chẳng lẽ Phỉ Tiềm là đại biểu của hai gia tộc này?

Nếu cứ như vậy, không những hắn không làm gì được Phỉ Tiềm mà còn để thằng nhóc nhân cơ hội nhúng tay vào chính trị Tương Dương, dù sao thực lực hai nhà rất khủng bố. Huống hồ Phỉ Tiềm thật sự nhúng tay vào, thế cân bằng do Lưu Biểu dày công sắp xếp sẽ bị phá vỡ, từ ba phe Lưu Biểu, nhà họ Khoái, nhà họ Thái sẽ biến thành cục diện tranh đấu giữa năm bên, đối với Lưu Biểu chẳng khác nào một tai họa cả.

Ài, thật là đau đầu! Trước hết cứ tìm cơ hội gặp Phỉ Tiềm rồi tính tiếp. Lưu Biểu cũng không lo lắng lắm, người xui xẻo đầu tiên sẽ là nhà họ Khoái. Hắn quyết định án binh bất động, cực chẳng đã hắn sẽ điều Phỉ Tiềm đến nơi khác ví dụ như Nam Dương.

Người lo lắng không riêng gì Lưu Biểu, bên trong trang viên nhà họ Thái, phòng khách vắng hoe, người hầu đã bị sai đi nơi khác, chỉ còn lại Thái Mạo và gia chủ Thái Phúng.

Thái Phúng ngồi im như khúc gỗ, nhắm mắt dưỡng thần, Thái Mạo cũng ngồi vững vàng một chỗ, hắn biết thói quen của cha mình, khi lão đang suy nghĩ thì chớ nên quấy rầy.

Thật lâu sau, Thái Phúng mở mắt ra, trầm giọng bảo:

“Chuyện hôm nay chỉ có ta và con biết, chớ để ai khác nghe được.”

Thái Mạo cũng biết chuyện nghiêm trọng nên lập tức trả lời:

“Con xin vâng lệnh cha.”

“Phỉ Tử Uyên này… ta nghe nói Bàng Đức Công đã truyền thụ Lục Thao cho nó.”

Mặc dù âm thanh của Thái Phúng không lớn, nhưng lại làm Thái Mạo chấn động khôn tả.

“Cái gì cơ?”

Thái Mạo suýt nữa đứng bật dậy, nhưng thấy cha mình nghiêm mặt lại nên đành ngồi im, tuy vậy hắn vô cùng bất ngờ.

Chuyện này hầu như thế gia nào sống ở Kinh Châu cũng biết, Lục Thao là bảo bối trong nhà họ Bàng, cũng là thứ để gia tộc này có tiếng nói rất lớn trên văn đàn Kinh Châu. Vốn dĩ Thái Mạo cho rằng Lục Thao chỉ được truyền dạy cho con cháu nhà họ Bàng, lại không nghĩ rằng một kẻ chân ướt chân ráo từ xa tới như Phỉ Tiềm lại được Bàng Đức Công tặng sách.

Lý do rất đơn giản, sĩ tộc được gọi là sĩ tộc, tất nhiên khác hẳn với bình dân phổ thông, một trong những điều lớn nhất chính là sách vở. Hành động này của Bàng Đức Công như đang tuyên bố với mọi người rằng, Phỉ Tiềm không mang họ Bàng, cũng không có dòng máu của nhà họ Bàng, nhưng hắn chính là người được chọn để kế thừa lão.

Vì thế gia chủ nhà họ Thái là Thái Phúng mới nhân cơ hội nhà họ Khoái tùy tiện đối phó Phỉ Tiềm mà đứng bên cạnh hắn, đồng thời nghĩ cách để tạo quan hệ. Người xưa thường nói, dệt hoa trên gấm chi bằng tặng than ấm trong ngày tuyết rơi.

Vấn đề là nhà họ Hoàng đột nhiên nhảy ra, sẵn sàng giúp đỡ Phỉ Tiềm không công làm toàn bộ kế hoạch của lão thất bại, giới quan chức Kinh Châu nhìn vào còn tưởng họ Khoái và họ Thái bắt tay nhau chèn ép Phỉ Tiềm, cho nên Thái Phúng mới cố ý chạy một chuyến đến núi Lộc, tự mình giải thích với Bàng Đức Công.

Nhà họ Bàng là một con quái vật ở đất Kinh Châu, nếu có thể không gây sự thì Thái Phúng tuyệt đối không rảnh để gây sự, đó cũng là vì sao hiện tại họ Bàng và họ Thái khá thân thiết.

“Mạo nhi…”

“Có con ở đây, cha có gì dặn dò?”

“Ta nghe nói con gái của Thái Châu bên chi thứ có nhan sắc tuyệt đẹp, tuổi cũng chỉ mới mười sáu?”

Thái Phúng đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì cả, mặc dù Thái Mạo không hiểu Thái Phúng đang định chơi trò gì nhưng hắn vẫn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Tốt lắm, bây giờ lập tức đến đó nói chuyện, hỏi hắn có đồng ý để con gái hắn làm con thừa tự cho con hay không.”

“Ồ, ý của cha là…”

“Haha, ta nghe nói Phỉ Tiềm vẫn chưa kết hôn. Tuy đây chỉ là con thừa tự, nhưng chỗ hắn cũng chỉ là chi thứ của nhà họ Phỉ ở Hà Lạc, như vậy cũng coi như xứng đôi.”

Thái Mạo hiểu ý, thì ra cha mình muốn thông gia với Phỉ Tiềm, như vậy cũng giống như kéo Phỉ Tiềm lên chiếc xe của nhà họ Thái, đây là một chủ ý rất hay. Thái Mạo vội vàng lĩnh mệnh mà đi. Thái Phúng ngồi trong sảnh nhìn Thái Mạo đi xa, thở dài thầm nghĩ, phải chỉ hồi đó cưới thêm vài tiểu thiếp, đẻ ra nhiều con gái hơn thì tốt rồi.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.