Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệc rượu của hội Trần Lưu

Phiên bản Dịch · 1795 chữ

Phỉ Tiềm cùng nhóm Trương Mạc bước vào trường, dựa theo bối phận, đương nhiên Khổng Trụ chức lớn nhất phải ăn trên ngồi tróc, cái này không có gì đáng nói, Trương Mạc vừa là thái thú Trần Lưu vừa là chủ doanh trại, ngồi hàng đầu bên trái cũng hợp lý luôn, nhưng sau đó hắn lại xếp Phỉ Tiềm ngồi đối diện mình, tức là hàng thứ nhất bên phải!

Trông có vẻ chẳng đáng gì, nhưng ý Trương Mạc là thanh danh Phỉ Tiềm còn xếp trên cả Trương Siêu cùng Tào Tháo!

Sắp xếp ghế ngồi cho giới quyền quý là cả một nghệ thuật, theo đạo lý mà nói, Trương Mạc không hề làm sai, tuy Phỉ Tiềm chẳng được triều đình phong chức quan cấp cao như thái thú, nhưng hắn lại đại biểu cho thứ sử Kinh Châu Lưu Biểu, bản thân Lưu Biểu vừa là thứ sử lại vừa là thành viên hoàng gia.

Lý thuyết là vậy, thế nhưng thời cổ đại mà, ở kiếp trước có tiệc rượu, cả đám bu vào ngồi đâu thoải mái thì ngồi, còn ở đây mỗi một chỗ ngồi đều phân chia đẳng cấp, ngồi sai chỗ cũng như đứng sai hàng ngũ, chết cũng không biết tại sao. Sắp xếp vậy chẳng khác nào Trương Mạc ra đề khó cho Phỉ Tiềm.

Vì vậy Phỉ Tiềm lắc đầu từ chối, sống chết không chịu ngồi, liên tục chắp tay đề nghị Trương Siêu cùng Tào Tháo ngồi trước.

Hai người kia cũng chẳng vừa, lôi cả đống đạo lý ra và mời Phỉ Tiềm ngồi trước.

Một hồi sau, cả ba cứ thay nhau mời gọi, người xem cũng xem đến mệt tâm, Phỉ Tiềm đành chơi tiểu xảo, chạy thẳng đến hàng cuối ngồi xuống, mặt tỏ vẻ nhất quyết không đổi chỗ.

Lúc này Khổng Trụ mới mỉm cười ra mặt nói vài lời, để Trương Siêu và Tào Tháo ngồi xuống. Trương Mạc cười ha hả nói:

“Cũng nhờ phước của Khổng Dự Châu, quân Dĩnh Xuyên tình cờ tìm thấy một khu đất gần Ô Sào rất màu mỡ tươi tốt nên lương thực gần đây dư dả. Chúng ta nhờ vậy mới có lộc ăn nha.”

Nói xong, hắn hạ lệnh binh sĩ vào chuẩn bị đồ nhắm và rượu, sau đó vô cùng hào hứng quay sang hỏi thăm Tào Tháo xem khoảng thời gian này ông bạn mình trải qua như nào.

Tài hùng biện của Tào Tháo đúng như trong lịch sử mô tả, gã kể đến hoa rơi nước chảy, khiến câu chuyện trở nên sinh động như bản thân người nghe đang tự mình trải nghiệm.

Phỉ Tiềm say sưa lắng nghe, có vẻ sư huynh mình không hề bị lệnh truy nã của Đổng Trác làm ảnh hưởng đến nhân sinh. Hừm, vậy sự kiện làm thịt nhà Lã Bá Sa là thiệt hay giả vậy nhỉ?

Gã sư huynh này nom đen hơn, gầy hơn thời còn ăn chơi ở Lạc Dương, chắc hẳn trong khoảng thời gian này cũng lên voi xuống chó mấy phen.

Bất quá kiểu chính trị và pháp luật thời Hán chỉ có tác dụng với bình dân chân đất, giới quý tộc quan lại chẳng coi ra gì.

Ai có thể ngờ một tội phạm bị triều đình truy nã lại nghênh ngang ngồi đàm đạo nhân sinh cùng quan viên quốc gia, còn chè chén no say?

À mà người tên Trần Cung có thật đã trợ giúp Tào Tháo bỏ trốn không? Vậy làm sao hắn gặp được Lữ Bố rồi cùng nhau phản Tào Tháo? Hình như lúc đó cũng có Trương Mạc tham gia nữa thì phải…

Những sự kiện lớn trong Tam Quốc Phỉ Tiềm vẫn nhớ, nhưng đi sâu vào chi tiết thì hắn lại chỉ biết một hai mà thôi.

Hiện tại quan hệ giữa Trương Mạc và Tào Tháo có vẻ khá tốt đẹp, như vậy ngày sau bất hoà là vì lý do gì, chẳng lẽ Tào Tháo lại chiếm đoạt vợ Trương Mạc?

Phỉ Tiềm cứ thả hồn theo vào những tia nắng đầu xuân, miên man phân tích những sự kiện sắp tới mà không để ý rằng Tào Tháo đã kể xong quãng thời gian thăng trầm vừa qua và chuyển đề tài sang bản thân mình.

“Haha, tại hạ hổ thẹn, so với hành động vĩ đại xả thân cứu nước của sư huynh, chuyện Tiềm làm không đáng nhắc tới…”

Buổi tâm sự của những người trưởng thành à, tốt thôi, Phỉ Tiềm cũng liền đem những chuyện từ khi rời khỏi Lạc Dương đến Kinh Châu kể qua một phen.

Tào Tháo nghe Phỉ Tiềm thế mà được thông gia cùng nhà họ Hoàng ở Kinh Châu, mí mắt giật giật, bỗng nhiên xen vào hỏi một câu:

“Tử Uyên, lúc ở Tương Dương đệ có gặp Bàng Đức Công không?”

“Chẳng dám giấu sư huynh, đệ từng ở bên Bàng Công học tập một thời gian…”

Tào Tháo tặc lưỡi thở dài:

“Tử Uyên, đệ có được cơ duyên như thế, đúng là làm người khác hâm mộ đến chết.”

Gã đang nói sự thật. Nếu như Thái Ung là nhân vật xuất chúng nhất trong giới Thanh Lưu sĩ tộc phương bắc, thì Bàng Đức Công đại diện cho tinh hoa của giới sĩ tộc phía nam, mà Phỉ Tiềm có thể đồng thời nhận được truyền thừa từ cả hai người này, khiến Tào Tháo hâm mộ tận sâu trong lòng.

Nên nhớ cả đời này Tào Tháo ghét nhất là mang tiếng con cháu hoạn quan.

Mặc dù gã cực kì sùng bái sự tích huyền thoại của tổ tiên Tào Đằng, nhưng đồng thời lại cực kì ghét những ai bảo mình thuộc phe hoạn quan.

Vì vậy khi đảm nhiệm chức Bắc Môn hiệu úy ở Lạc Dương, để chứng minh mình không chung đường với hoạn quan, hắn đã lạnh lùng xuống tay với chú Kiển Thạc là Kiển Đồ.

Nhớ năm đó cũng nhờ chuyện này, gã mới được Thái Ung đồng ý thu làm đệ tử, nhắc đến cũng xem như không dễ dàng, lại không nghĩ rằng tiểu sư đệ nhà mình bằng cách thần kì nào đó bái Thái Ung làm sư phụ cũng thôi đi, giờ còn được Bàng Đức Công dốc hết vốn liếng truyền thừa.

Mặc dù bây giờ tạm thời còn chưa có nhiều người biết tới, nhưng mai này bước chân vào chính trị, xuất phát điểm của sư đệ sẽ khá khẩm hơn mình nhiều, làm sao Tào Tháo không hâm mộ cho được?

Khổng Trụ nghe nói Phỉ Tiềm không chỉ là đệ tử Thái Ung mà còn được Bàng Đức Công truyền thừa, không khỏi vỗ tay khen lớn:

“Hay thay! Diệu thay! Tử Uyên kiếp này cơ duyên không cạn, một thân học vấn kiêm cả bắc nam, ta thật sự ngưỡng mộ! Nào, đến uống một chén với ta!”

Lập tức mấy người trong trướng cũng rối rít phụ họa nâng chén…

Trong lúc cả đám trò chuyện vui vẻ, binh sĩ của Trương Mạc đã bày xong tiệc rượu.

Bọn họ vô tình hay cố ý bỏ qua phó sứ Y Tịch, giống như quên mất trên tiệc còn có người này.

Phỉ Tiềm thấy thế cũng có chút suy đoán, dù sao Y Tịch chẳng có chút liên hệ gì với đất Trần Lưu và cả người dân Trần Lưu, cho nên tiệc rượu hôm nay mượn danh nghĩa đón tiếp hào kiệt các phương, thực tế là để các phe phái lợi ích của Trần Lưu ngầm liên kết với nhau.

Hình như quân đội có thói quen ăn to nói lớn, rượu ngon, thịt dê bò, cá nướng và một số rau củ tẩm ướp gia vị đều được đựng trong mâm lớn, bày chật hết cả bàn.

Khổng Trụ lớn nhất nên đứng lên phát biểu đôi lời, sau đó cạn ly một vòng, vậy mà tràn đầy phấn khởi đòi chơi Thương Chính.

Thương Chính là một hình thức cổ xưa của tửu lệnh, để thêm hứng thú và thể hiện tài năng bản thân. Người chơi sẽ chọn một thẻ bài hoặc hoặc mảnh giấy từ hộp, trên đó có ghi những thử thách, chỉ cần hoàn thành sẽ có thể uống ít hoặc tránh uống rượu.

Trương Mạc có vẻ không am hiểu món này nên thoái thác rằng mình không mang theo, kết quả không nghĩ tới thằng cha Khổng Trụ bảo mình luôn mang theo, để hắn sao người lấy vào…

Phỉ Tiềm nhìn gương mặt dần tối lại của Trương Mạc, chắc hắn đang chửi rủa Khổng Trụ trong bụng, Trương Siêu bên cạnh cũng có chút mất tự nhiên, nhìn là biết hắn chẳng ham mê gì trò tửu lệnh. Ngược lại Tào Tháo rất thoải mái, hình như con hàng này ở Lạc Dương từng chơi rất nhiều.

Bộ tửu lệnh vừa được mang tới, Khổng Trụ cười lớn rồi lắc lấy lắc để, rút ra một que và nói:

“Ồ, thẻ này dễ à nghen, chọn một trong bốn môn cầm kỳ thi họa làm đề tài, đọc một bài thơ ngũ ngôn, ai không làm được phạt bốn chén rượu.”

Khổng Trụ gật gù đắc ý, sau đó thong dong nói tiếp:

“Dây đàn ngân rền rĩ

Âm thanh đi lại về

Khúc nhạc xanh màu nước

Tựa như tiếng lòng ta.”

Sau đó cười tủm tỉm vuốt râu nhìn về phía Trương Mạc.

Trương Mạc trợn to mắt nửa ngày, thực sự không nghĩ ra được gì hay ho, rơi vào đường cùng đành phải nhận phạt, đổ bốn chén rượu nốc cạn.

Đến phiên Tào Tháo, gã trầm tư rồi ngâm:

“Vươn tay cầm bút mực

Chữ viết hương thơm nồng

Chép một đời tâm nguyện

Khẳng khái bước trên triều .”

Tào Tháo dễ dàng vượt qua thử thách, đáng tiếc đến phiên Trương Siêu lại tạm ngừng, hắn cũng bó tay nên đành uống hết bốn chén cho xong chuyện.

Cầm bị Khổng Trụ chọn, Thi bị Tào Tháo chọn, hiện giờ chỉ còn lại Kì hoặc Họa, Phỉ Tiềm nghĩ ngợi, vẫn quyết định chọn Kì, hắn trầm giọng ngâm:

“Tung hoàng trong trời đất

Giữa biển lớn núi cao

Trắng đen nơi màn trướng

Thắng bại tại lòng người.”

Tào Tháo ở một bên nghe xong hai mắt sáng rực, không khỏi đập bàn than:

“Khá khen cho tung hoành trời đất, thành bại tại lòng người! Tử Uyên sống đời hào sảng đến thế, sư huynh kính ngươi một chén lớn!”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.