Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đùn đẩy minh ước

Phiên bản Dịch · 1825 chữ

Cách Lưu Đại trốn tránh trách nhiệm quả thật là Phỉ Tiềm có chút than thở.

Không ngờ rằng một kẻ mang danh hoàng tộc Đại Hán, vậy mà chỉ biết bợ đỡ kẻ mạnh, khinh rẻ kẻ yếu, thấy có lợi vội vàng tranh đoạt, không lợi ích lập tức phủi tay…

Hình tượng trong lòng Phỉ Tiềm dần sụp đổ, xem ra cái gọi là sĩ tộc cao cấp, dòng dõi hoàng gia tay cầm quyền cao chức trọng, cũng thuộc dạng số má trong đám chư hầu, lại chẳng khác gì đám nhân viên leo lên bằng quan hệ với sếp thời hiện đại.

Ắt hẳn những người như vậy phải có tài năng, bằng không cũng chẳng yên ổn ngồi trên ghế lãnh đạo lâu như vậy được, tuy nhiên dù hiện đại và cổ đại cách xa nhau, bản chất bọn họ lại giống nhau đến lạ, dưới lớp mặt na hào hoa văn nhã, đều là nhưng kẻ tham lam đầy giả tạo, chỉ nhận lợi ích không nhận người.

Thật ra họ làm vậy cũng chả sai, làm người đứng ở vị trí cao nhất trong xã hội thời Hán, lại chiếm giữ đông đảo tài nguyên và nhân lực, nhưng nhân cách rác rưởi vô cùng.

Có lẽ hiện tại Khổng Trụ cùng Lưu Đại đang cho rằng mình không phải minh chủ, cần quái gì phải mạo hiểm đi gánh vác trách nhiệm, tốn công mà không có kết quả.

Ừ thì bây giờ chưa có lợi ích, nhưng tương lai thì sao?

Nếu không phải Phỉ Tiềm còn chuẩn bị đi Lạc Dương, giờ phút này nói không chừng hắn sẵn sàng xắn tay áo lên đàn tổ chức minh ước!

Đáng tiếc Phỉ Tiềm biết nếu mình quả thật lên đàn kết minh, kết hoạch đi Lạc Dương sẽ xôi hỏng bỏng không, đơn giản Đổng Trác có khác với lời đồn tàn nhẫn bạo ngược, là một người hiền lành dễ thương đến cỡ nào, cũng sẽ không cho phép một thằng cha tuyên bố thảo phạt mình lại chạy loanh quanh trong địa bàn mình.

Trong lúc Phỉ Tiềm đang nghĩ cách từ chối, thái thú Đông Quận Kiều Mạo lại hừ lạnh khinh thường:

“Đúng là lũ gan chuột nhắt!”

Giọng nói sang sảng làm toàn bộ người ở đây đều nghe thấy.

Rõ ràng Kiều Mạo không nhắm vào Phỉ Tiềm do hắn còn chưa kịp lên tiếng bày tỏ thái độ, người Kiều Mạo đang nói là thứ sử Duyện Châu Lưu Đại.

Chuyện Kiều Mạo cùng Lưu Đại ghét nhau ra mặt là chuyện cả đế quốc đều biết, có điều Kiều Mạo lại cứng rắn chỉ trích khiến các chư hầu đều rất bất ngờ, xem ra trong khoảng thời gian này mâu thuẫn giữa hai người đã trở nên cực kì gay gắt.

Gương mặt Lưu Đại trở nên đen hơn cả mông chó, trừng mắt quát Kiều Mạo:

“Ái chà chà! Đại sự quốc gia đang gấp rút, chỗ này là chỗ hành lễ trang nghiêm, làm đến chức thái thú mà còn không biết cấp bậc lễ nghĩa, tôn ti trật tự, hệt như mấy đứa nhà quê! Bây đâu, đuổi thằng oắt con này ra ngoài cho ta!”

Nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho thuộc hạ xua Kiều Mạo ra khỏi tế đàn, nếu không phải thái thú thời Hán trên danh nghĩa đều do hoàng đế hạ chỉ sắc phong, đoán chừng Lưu Đại đã trực tiếp cách chức Kiều Mạo.

Kiều Mạo cũng không vừa, nghiến răng phản pháo:

“Giỏi cho dòng dõi hoàng gia! Đổng tặc ngang nhiên phế đế, ngươi sợ hãi trốn tránh là hành vi bất trung! A dua nịnh bợ, trên đội dưới đạp, chẳng khác nào hành vi bất nghĩa! Phường bất trung bất nghĩa như vậy cũng đòi nói lễ pháp với ta? Ngươi tấu hài hả?”

Lại nói về Lưu Đại, đợt đó Đổng Trác vào kinh, hắn nhận chức thị trung, không phản đối nhưng cũng không tham gia vào sự kiện phế đế, về sau Đổng Trác liền bổ nhiệm làm thứ sử Duyện Châu thay thế Kiều Mạo.

Thế nên Kiều Mạo lợi dụng điểm đó, tranh thủ xỏ xiên, làm Lưu Đại tức muốn nổ phổi mà không chửi lại được câu nào, dù sao Kiều Mạo nói cũng không tính là sai, đành tiếp tục quát thuộc hạ đuổi Kiều Mạo xuống tế đàn.

Khổng Trụ, Trương Mạc liền vội vàng tiến lên ngăn lại, một mặt tách Lưu Đại cùng Kiều Mạo ra, một mặt khuyên can hai người.

Tất nhiên họ chủ yếu vẫn vây quanh Lưu Đại nói ngọt nhạt, còn Kiều Mạo bị bỏ mặc một bên, đứng khoanh tay cười khinh bỉ.

Chọc giận một người cũng như dễ và kinh khủng như tạt xăng vào đám cháy, Kiều Mạo càng đứng đó trơ mặt ra cười, cơn tức của Lưu Đại càng dâng cao, mấy lần muốn xông lại đấm Kiều Mạo một phát, đều bị Trương Mạc gắt gao giữ chặt.

Và rồi chuyện gì đến cũng đến, lửa giận thiêu đốt cả ánh mắt, nhớ lại cảnh tượng khi vừa tới Toan Tảo đã bị cấp dưới giở trò bẩn chèn ép, nợ mới nợ cũ tính cả một lần, Lưu Đại quay sang chửi luôn Trương Mạc, hạ lệnh Trương Mạc phải làm mọi cách để tống cổ Kiều Mạo đi, không thì haha, bố đây dâng biểu tố cáo cả Trương Mạc lẫn Kiều Mạo luôn.

Trương Mạc đột nhiên bị Lưu Đại chửi cho mụ đầu, trong lòng vô cùng cay cú, đã giúp hòa giải còn bị ăn đòn oan, mà thôi, bao nhiêu năm đảm nhiệm thái thú Trần Lưu, ít nhiều gì cũng luyện được tính kiềm chế.

Tuy Trương Mạc có thể nhịn, nhưng em trai Trương Siêu tính cách nóng nảy hấp tấp, thấy anh mình vô duyên bị dính phân, lập tức bật dậy chỉ mặt Lưu Đại và hét ầm lên:

“Anh ta trước là tôn kính hoàng tộc Đại Hán mới mời ngươi lên tổ chức, sau là vì đại địch trước mắt cần mọi người đồng tâm hiệp lực mới có lòng tốt khuyên bảo, ngươi không nhận tình thì thôi đi, còn bày đặt quay sang buông lời ác độc!”

Không nhắc tới chuyện hoàng tộc hay người đầu tiên tổ chức minh ước còn tốt, Trương Siêu nói ra chẳng khác nào một cú tát vào mặt Lưu Đại, bản thân Lưu Đại chưa kịp hạ hỏa lại nổi điên lên.

Lòng tốt em gái ngươi, mọi sự thành ra như vậy chính là nhờ Khổng Trụ và anh trai ngươi đầu têu, vừa mới chém người còn đòi người phải tới bắt tay hả?

Giờ thì hay rồi, ý ngươi là tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ta?

Lưu Đại giận quá hóa cười, mỉa mai đáp lại:

“Tốt! Tốt lắm! Các ngươi đều là người tốt cả, vậy ta bây giờ liền đề cử ngươi lên tổ chức minh ước, ta cũng có ý tốt đó, ngươi dám làm không?”

Trương Siêu nghe vậy có chút chần chờ, Lưu Đại thấy thế cười lớn rồi tiếp tục mắng:

“Mẹ nó, làm cho ông đây xem nào? Lúc nãy các ngươi nói hay lắm mà? Quân tử gì kì vậy?”

Trương Siêu trừng mắt, không chịu được người khác chế giễu, quyết tâm bảo:

“Ta đây sợ à? Tổ chức thì tổ chức, Siêu không phải lũ chuột nhắt nhát gan nào đó.”

Trương Siêu nói xong định lên thẳng hương án, ai ngờ vừa đi hai bước lại bị một người sau lưng nắm áo, quay lại nhìn mới phát hiện công tào Quảng Lăng Tang Hồng đang ra hiệu cho mình.

Ban nãy trên tế đàn gây gổ ồn ào, khi nghe Lưu Đại gọi người, không chỉ có thuộc hạ của Lưu Đại mà bao gồm thuộc hạ tất cả các chư hầu khác thấy tình hình không ổn cũng chạy tới hộ chủ.

Mấy năm nay Tang Hồng được Trương Siêu coi trọng, rất nhiều chuyện Trương Siêu đều ủy quyền cho hắn, trên cơ bản nói gì nghe nấy, bởi vậy Tang Hồng vẫn cho rằng Trương Siêu là minh chủ đời mình.

Lần này thấy Trương Siêu bị Lưu Đại kích thích muốn lên đài tổ chức minh ước, hắn vội đảo mắt suy tư, sau đó kéo Trương Siêu lại.

Mặc dù Tang Hồng mới tới nên không biết nguyên nhân xảy ra xô xát là vì đâu, tuy nhiên mấy ngày nay ngồi trà dư tửu lạu với Trương Siêu, hắn cũng nghe chủ công nói qua vài chuyện, cho nên Tang Hồng hiểu rõ minh chủ lúc này là Viên Thiệu, bây giờ các chư hầu đang định thay mặt Viên Thiệu tổ chức minh ước.

Là người đầu tiên đứng ra ủng hộ Trương Siêu khởi binh chống Đổng Trác, Tang Hồng cũng cẩn thận cân nhắc qua lợi ích, vì vậy hắn hiểu rõ rủi ro khi bước lên tế đàn, cho nên Tang Hồng giữ chặt Trương Siêu, thành khẩn bảo:

“Minh công nghe Hồng nói, nếu thật sự phải lên tổ chức cắt máu ăn thề, để ta thay mặt ngài nhé?”

“Tử Nguyên, chuyện này…”

“Minh công chớ lo, ngài ngồi ở ghế cao, đừng để người ta nắm thóp, về phần tại hạ là kẻ thấp cổ bé họng, có đứng ra cũng chẳng ngại…”

Trương Siêu liên tục tính toán, cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý Tang Hồng thay thế mình lên đài tổ chức minh ước.

Thế là Tang Hồng khẳng khái bước thẳng lên đài, dùng dao cắt tay và nói:

“Đế quốc Đại Hán bất hạnh suy tàn, tặc thần Đổng Trác thừa cơ nhũng nhiễu, chèn ép bệ hạ, đàn áp dân lành, người và trời đều căm phẫn.

Nay chúng ta thể theo lời kêu gọi của bệ hạ, dấy binh giữa lúc nguy nan hòng bảo vệ xã tắc. Ở đây có thứ sử Duyện Châu Lưu Đại, thứ sử Dự Châu Khổng Trụ, thái thú Trần Lưu Trương Mạc, thái thú Đông Quận Kiều Mạo, thái thú Quảng Lăng Trương Siêu tập hợp nghĩa sĩ thiên hạ, cùng chung chí hướng.

Đã là đồng minh, nên cùng nhau hợp sức, nhân dịp này mở tế đàn bẩm cáo trời cao, tuyệt đối không hai lòng, bằng như kẻ nào phản bội, sẽ bị trời cao tru diệt.

Hoàng Thiên Hậu Thổ, tổ tông có linh, kính mong chứng giám!”

Giọng Tang Hồng dõng dạc, âm thanh vang dội truyền đi rất xa, lúc này đám người dưới tế đàn cũng tạm thời đình chiến, từng người mang vẻ mặt trang nghiêm, cảm động đến chảy nước mắt.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.