Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chế độ đấu tướng rời khỏi sân khấu

Phiên bản Dịch · 1617 chữ

Phỉ Tiềm nhìn Bảo Tín cùng Tào Tháo xuất quân rong ruổi, dần biến mất ở đường chân trời, lòng dâng lên cảm xúc khó tả, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào.

Theo những gì hắn đọc trong sách, thời điểm Tào Tháo truy đuổi cũng là lúc Đổng Trác đang rút quân nên mới trúng mai phục dẫn đến thất bại.

Nhưng bây giờ Tào Tháo lại cùng Bảo Tín hợp binh xuất phát, mà lúc này Đổng Trác Quân còn chưa có động thái lui về Trường An!

Phỉ Tiềm thậm chí không cách nào xác nhận là hai người Tào Tháo và Bảo Tín xuất quân gấp rút như vậy có phải do lời nói của mình hay không, lỡ như lịch sử thay đổi vì vài câu của mình, như vậy tương lai sẽ có biển đổi?

Huống hồ lần này quý anh Tào Tháo tự nguyện lui về làm phó tướng, còn Bảo Tín mới là thống soái…

Thật ra dựa theo tình huống bình thường mà nói, sắp xếp như vậy không hề sai, Bảo Tín đang nhậm chức Tế Bắc Tướng, còn Tào Tháo đã từ quan lại bị triều đình truy nã.

À suýt nữa quên mất, ba anh em cây khế Lưu Quan Trương đi du lịch ở đâu rồi, vì sao còn chưa tới Toan Tảo nữa? Sẽ không phải thật sự không xuất hiện chứ?

Tính ra vào lúc này đại doanh Toan Tảo chỉ có Khổng Trụ, Lưu Đại, Trương Mạc và đám chư hầu lâu la, Lưu Bị không đến, Công Tôn Toản không đến, Đào Khiêm không đến, mà ngay cả nhân vật chính là hai anh em nhà họ Viên là Viên Thuật cùng Viên Thiệu cũng đều không có tới.

Viên Thiệu đang bận rộn ở Nghiệp Huyện lập tế đàn nhận chế, Viên Thuật hình như đang xua quân đánh Uyển Thành…

Khoan đã, chẳng lẽ thái thú Quảng Lăng Trương Siêu là đại biểu của Đào Khiêm?

Không thể nào…hắn chưa hề nghe Trương Siêu nhắc tới chuyện này, nếu thật sự là đại biểu, như vậy thời điểm cắt máu lập minh ước cũng phải cắm một lá cờ đại biểu cho Đào Khiêm chứ?

Giờ thì hay rồi, chẳng biết hiệu ứng cánh bướm sẽ đẩy lịch sử trôi về đâu, Quan Vũ không đến, Hoa Hùng có khi nào cày nát Toan Tảo không?

Lúc đầu Phỉ Tiềm còn muốn đi loanh quanh doanh trại để gặp gỡ Lưu Hoàng Thúc tiếng vang như sấm dội, dè đâu bây giờ Lưu Bị còn không đến, Bảo Tín cùng Tào Tháo lại vội vàng xuất quân đánh Đổng Trác!

Hiện tại hai người họ tụ tập một chỗ, quân số cũng khá đó chứ, lính dưới trướng Tế Bắc quận có hơn mười ngàn quân, bản thân quân Tào cũng có tầm năm ngàn người, ngoài ra còn một người thuộc phe ủng hộ Tào Tháo là Vệ Tư cũng dẫn theo hai ngàn người nữa, mặc khác Trương Mạc mặc dù không tham chiến nhưng đã điều động ba ngàn binh cho Tào Tháo mượn.

Như vậy tổng thể đội quân của hai người họ đã lên đến hai mươi ngàn nha…

Với tài năng quân sự của quý anh Tào Tháo, cộng thêm số quân gấp mấy lần so với lịch sử, liệu có khi nào Tào Tháo thành công không?

Phỉ Tiềm thấy suy nghĩ của mình còn nhiều kẽ hở nên dứt khoát không nghĩ nữa, hắn đành một mình trở về lều.

Hăn ngồi chiêm nghiệm một lát, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy có chút không ổn nên liền quyết định đi tìm Hoàng Trung.

Mặc dù Phỉ Tiềm có học [Lục Thao] nhưng cũng chỉ có thể nói bản thân đang bàn việc binh trên giấy, chưa qua kiểm chứng thực chiến, đối với khả năng chiến đấu của binh sĩ chẳng có chút kinh nghiệm nào, vậy thì nên học hỏi từ người từng trải.

Từ Tương Dương đến Toan Tảo, hắn tận mắt thấy Hoàng Trung chỉ huy đội ngũ ra sao, vô cùng thuận buồm xuôi gió, nói gì thì trình độ người ta cũng cao hơn hiểu biết gà mờ của mình.

Hoàng Trung cùng Hoàng Thành đang ngồi chuyện phiếm ở sát vách lều Phỉ Tiềm, thật ra mấy mấy ngày nay, Hoàng Trung bắt đầu đứng ngồi không yên, con trai mình đang bệnh ở quê, mỗi khi nhớ tới lại thấy đau xót, một ngày không được chữa trị là một ngày nặng lòng.

Hắn biết Phỉ Tiềm có lý do bất đắc dĩ mới phải đóng quân ở Toan Tảo, nhưng con mình mình thương chớ, bảo không sầu lo thế quái nào được?

Phỉ Tiềm gặp được Hoàng Trung cùng Hoàng Thành, câu nói đầu tiên không hỏi vấn đề của mình mà là yêu cầu Hoàng Thành làm việc:

“Thúc Nghiệp, ngươi đi kiểm tra lại vật tư trong quân, nhìn xem có thiếu thốn gì, nếu đồ dùng thông thường bị thiếu phải bổ sung nhanh chóng, món nào không bổ sung được thì lập danh sách cho ta.”

Hoàng Thành hỏi lại:

“Chính sứ, chúng ta chuẩn bị lên đường đúng không ạ?”

Phỉ Tiềm nhẹ gật đầu, mặc dù không có gặp nhóm Lưu Bị nên lòng có chút tiếc nuối, nhưng thời gian không đợi người, hắn cũng còn chuyện cần làm.

“Đã hiểu, ta lập tức đi ngay.”

Hoàng Thành chắp tay rồi ra ngoài kêu gọi binh sĩ.

Ban đầu Hoàng Trung cũng định đi, lại bị Phỉ Tiềm kéo xuống ghế:

“Hán Thăng, chuyện đó Thúc Nghiệp tự giải quyết được, chỗ này ta có một vài vấn đề, phiền Hán Thăng chỉ giáo cho.”

Hoàng Trung biết sứ đoàn sắp xuất phát, tâm tình cũng tốt hẳn lên, liền vừa cười vừa nói:

“Phỉ chính sứ chớ nên khách sáo, có chuyện gì hay nói với tại hạ.”

Từ khi Phỉ Tiềm xuất phát ở Tương Dương, hắn đã có một câu hỏi trong đầu, ở thời Hán khi hai quân bắt đầu giao tranh, đại tướng hai bên có xông ra tay đôi trước, kẻ nào ngã ngựa tức là thua, ai còn ngồi trên ngựa tức là thắng, sau đó toàn quân xông lên tiêu diệt đối phương không?

Hoàng Trung nghe vậy cười to rồi lắc đầu bảo:

“Chính sứ chưa từng cầm quân, nên nghe đồn như vậy cũng là chuyện bình thường. Thật ra đấu tướng hoàn toàn tồn tại, nhưng đó là tục lệ mấy trăm năm trước.”

“Mấy trăm năm? Ý Hán Thăng là đấu tướng chính là tục lệ thời chiến quốc?”

Hoàng Trung cân nhắc một chút rồi nói tiếp:

“Đúng đó, như lời chính sứ vừa mô tả, tướng lĩnh hai quân xông ra đấu một một, thể hiện khí khái anh hùng, nhưng tỉ lệ xuất hiện rất ít, mà đôi bên phải gửi thư ước hẹn qua lại mới có thể xuất hiện tình huống như lời ngài miêu tả.”

Hóa ra vì một số thành phố, doanh trại quân đội, thành trì quân sự hầu hết đều được xây dựng tương đối kiên cố, mà lúc hành quân không mang theo dụng cụ công thành, nếu muốn đánh hạ có khi phải đổi bằng biển máu, được không bù mất, bởi vậy phe tấn công mới nghĩ ra trò khiêu chiến, phái vài kẻ to mồm chạy đến trước cửa trại gửi thư thách đấu, dụ lính đang phòng thủ bên trong chui ra đánh nhau nhằm tránh những bất lợi khi công thành.

Ngược lại, phe thủ thành nếu cảm thấy tự tin vào sức mạnh của quân mình, họ sẽ gửi lại thư đáp ứng yêu cầu thách đấu, trong thư cũng sẽ ghi rõ thời gian, địa điểm, hai bên sẽ dựa theo quy tắc thời chiến quốc, đấu tướng đấu binh.

Tất nhiên điều cơ bản nhất khi làm võ tướng là phải có võ công cao cường, nếu chiến thắng đấu tướng sẽ tăng sĩ khí phe mình lên rất cao.

Tuy nhiên tình huống như vậy cực kì ít, mọi người nghĩ xem, nhà mình đang có vị trí ngon, lấy nhàn hạ thắng mệt mỏi, làm gì có ai nóng đầu đi chiều ý kẻ địch?

Huống hồ từ “hiệp”, ám chỉ trong một trận hai tướng có thể đánh được bao nhiêu vòng đấu, thực chất được xuất phát từ những cỗ xe ngựa thời Xuân Thu Chiến Quốc.

Nhắc đến thời kì này, chiến xa của các võ sĩ quý tộc cách vài mét ở vạch xuất phát, sau đó lao nhanh như tên bắn vụt qua nhau, thời điểm vũ khí đôi bên chạm vào nhau được gọi là “hiệp”.

Nếu chiến binh ngồi trên xe chưa gục ngã, chiến xa cũng không được phép dừng mà phải quay đầu lại, một lần nữa tăng tốc chạy đến sát đối phương để tiếp tục hiệp thứ hai.

Tới cuối thời kì Xuân Thu Chiến Quốc, kị binh nổi lên và hiệu quả hơn rất nhiều, dần dần thay thế chiến xa, cách đấu xe ngựa cũng vì thế mà lui vào trong hậu trường lịch sử, việc đấu tướng theo một định nghĩa nào đó cũng thuộc loại nghi thức cổ xưa nên rất hiếm gặp.

Phỉ Tiềm không khỏi có chút sững sờ, điều này làm tất cả quan niệm từ trước đến này về thời Tam Quốc trong lòng hắn sụp đổ, trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận được...

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.