Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi người một nơi

Phiên bản Dịch · 1765 chữ

Phỉ Tiềm đứng trước bờ bắc Hoàng Hà, nhìn nước sông chảy xiết, có phần hơi xúc động.

Chẳng biết liệu có phải ai đó đứng trước cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ đều tự cảm thấy bản thân mình bé nhỏ, từ đó bản năng sinh ra lòng kính sợ với thiên nhiên hay chăng.

Lúc này Hoàng Hà còn chưa thật sự “vàng”, bởi vì khí hậu trong lành, không hề bị ô nhiễm giống thời hiện đại, đến mùa mưa bầu trời đục ngầu, còn vào mùa đông mọi thứ xơ xác…

Dòng sông hiện giờ rất thanh tịnh nha.

Đây cũng là một lợi thế, hoặc có thể coi là may mắn khi xuyên tới thời Hán.

Lãnh thổ toàn bộ Đại Hán, thậm chí đến tận thời Bắc Tống, trung tâm chính trị đều xoay quanh dòng sông này, nói cách khác, từng dòng nước trong xanh kia đã hình thành nên nền văn minh Trung Hoa, một mục nuôi nấng con cháu Viêm Hoàng, mãi cho đến khi cách mạng công nghiệp diễn ra, sự thanh tịnh ngọt ngào phong hoa tuyệt đại dần thay thế bằng màu đục mờ như cánh hoa vương chút tàn phai phố thị.

Từ Toan Tảo đi thẳng hướng bắc sẽ tới Diên Tân, khu vực sông Hoàng Hà ở đây vì địa hình nên nước chảy có phần chậm hơn, người ta có thể băng qua sông.

Về phần bến Bạch Mã nổi tiếng trong chiến dịch Quan Độ, muốn đến phải đi dọc theo sông về phía đông, cách Diên Tân tầm khoảng 50km.

Cuối cùng Phỉ Tiềm vẫn từ bỏ qua sông từ chỗ đó, chưa tính đến hành trình phải kéo dài thêm khoảng hai đến ba ngày, mà đội ngũ còn phải chạy đường vòng rất bất tiện.

Trong lịch sử, khi chiến dịch Quan Độ diễn ra, ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục phương bắc Trung Hoa, Phỉ Tiềm không biết dòng thời gian này có tiếp diễn sự kiện đó không, hay sẽ vì hiệu ứng cánh bướm mà mọi thứ thay đổi.

Chợt Hoàng Thành đi tới bẩm báo, nói toàn bộ đội ngũ đã vượt qua sông thành công.

Phỉ Tiềm nhẹ gật đầu, chỉ đạo vài câu rồi ngồi chờ Y Tịch.

Theo kế hoạch, Phỉ Tiềm sẽ qua sông trước, Y Tịch đi chuyến thứ hai, bây giờ nhóm Y Tịch mới bắt đầu qua sông.

Một lát sau, Y Tịch xuất hiện, xoay đầu ngắm nhìn bốn phía rồi cười bảo:

“Ta nói này, Tử Uyên chọn chỗ thiệt khéo nha, phong cảnh nơi đây rất nên thơ.”

Gì vậy ba, khẩu vị cao thế, chỗ này mà chỉ nên thơ thôi hả?

Phỉ Tiềm cười lớn đáp lời:

“Thật lòng đi Cơ Bá, huynh cảm thấy chỗ này chỉ khá thôi sao? Giờ mọi người đang rỗi, chi bằng cùng uống vài chén trà nhé?”

Y Tịch đột nhiên sững người, chợt quay sang nói:

“Nếu Tử Uyên có nhã ý, ta sẵn lòng bồi tiếp. Sẵn tiện ta cũng muốn thử xem dùng nước sông Hoàng Hà nấu trà sẽ có vị ra sao.”

Phỉ Tiềm sai người lấy một băng ghế dài kiểu người Hồ, đặt trước bờ sông rồi mời Y Tịch ngồi, cả hai thả hồn theo dòng nước lượn lờ…

Ghế người Hồ rất được ưa chuộng trong quân đội, vì phần lớn thời gian của họ đều tiêu xài ở nơi dã ngoại, trải chiếu ngồi quỳ theo lễ nghi cũng được, nhưng chẳng ai thích tê bì hai chân cả, chưa kể mưa ào xuống lại phiền phức…

Phỉ Tiềm một bên vừa nhìn nước sông chảy, một bên nheo khóe mắt liếc sang chỗ Y Tịch.

Ở đời sau có một câu châm ngôn, theo hầu lãnh đạo làm một trăm chuyện tốt, cũng không bằng giúp lãnh đạo làm một chuyện xấu.

Làm nhiều chuyện tốt, giỏi lắm lãnh đạo cũng chỉ coi ngươi là một chân chạy giỏi, chưa chắc sẽ trọng dụng ngươi, quan hệ đôi bên chỉ dừng lại ở mức trên bảo sao dưới nghe vậy.

Thế nhưng nếu như ngươi cùng lãnh đạo làm qua một chuyện xấu, như vậy sẽ mang ý nghĩa quan hệ hai bên vượt hơn mức cấp trên với cấp dưới, trở thành thân tín của lãnh đạo, sẽ được lãnh đạo đối xử khác với những kẻ còn lại.

Trong lòng Phỉ Tiềm liên tục xoay chuyển, thằng cha Y Tịch có ngoại hình đẹp trai phong độ, dáng vẻ lịch sự, lại là thân tín Lưu Biểu, chỉ là không biết hai người liệu có từng làm chuyện gì xấu xa cùng nhau hay không…

Ha ha ha…

Lần này Y Tịch mang theo nhiệm vụ bí mật do Lưu Biểu giao phó, bằng không Viên Thuật cũng sẽ chẳng viết riêng một phong thư rồi dấm dúi vào tay hắn.

Hừm, không biết lần này Lưu Biểu muốn cùng Viên Thiệu giao dịch chuyện gì nhỉ?

Lưu Biểu, hậu duệ Lỗ cung vương, Lưu Đại, hậu duệ Điệu Huệ Vương, đều là dòng dõi hoàng tộc, hạt giống đỏ của triều Hán.

Nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Phỉ Tiềm thật không thể nào tưởng tượng nổi những người trong hoàng gia lại đi thông đồng với chư hầu, tranh quyền đoạt lợi, lấn yếu sợ mạnh...

Đáng tiếc lần này đến Toan Tảo không gặp được con ghẻ của hoàng gia là Lưu Bị, làm Phỉ Tiềm tiếc nuối vô cùng, chỉ mong lần sau có cơ hội tay bắt mặt mừng.

Phỉ Tiềm khẽ lắc đầu rồi nói với Y Tịch:

“E hèm, Cơ Bá này, tiếp theo ta và huynh sẽ phải chia tay, mỗi người đi một ngả…”

Phỉ Tiềm không có ý định tiến về phương bắc gặp Viên Thiệu.

Ban đầu hắn cho rằng ít nhất Viên Thiệu bận cỡ nào cũng tranh thủ ghé qua Toan Tảo làm tí trà nóng, kết quả không nghĩ tới Viên Thiệu lại cắm đầu ở huyện Nghiệp nhận chế.

Ha ha, Phỉ Tiềm nghĩ đến đây cũng có chút bất đắc dĩ, nói gì thì lần này đi Toan Tảo, hắn cũng được chứng kiến một màn kịch đặc sắc trong việc tranh nhau miếng ăn của các chư hầu.

Mà cái gọi là minh chủ liên minh Quan Đông Viên Thiệu, lại nhất quyết ngồi lỳ ở huyện Nghiệp để lập đàn nhận chế?

Hừ, lập đàn nhận chế có yêu cầu nhất định phải tại huyện Nghiệp không? Chẳng lẽ đất Toan Tảo bị gì nên không lập đàn được?

Theo Phỉ Tiềm tính toán, nguyên nhân quan trọng nhất có lẽ nằm ở chỗ Ký Châu Mục.

Viên Thiệu dù gì cũng là một gã khôn Ngoan, hắn lợi dụng chiến dịch chống Đổng Trác để chèn ép Ký Châu mục Hàn Phức, tranh thủ bòn rút chút lợi ích ở Hà Bắc, cho nên Phỉ Tiềm đoán một khi Viên Thiệu chưa cướp được lợi ích lớn nhất, hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi Ký Châu.

Muốn gặp Viên Thiệu, nhất định phải bắc tiến đến huyện Nghiệp.

Y Tịch có chút giật mình:

“Tử Uyên nói vậy là ý gì?”

“Haha, có gì đâu, Lưu công ắt hẳn cũng đã nói qua với Cơ Bá, lần này ta chủ yếu đi cùng sứ đoàn để tiện đường đến Lạc Dương một chuyến. Hồi đầu ghé Toan Tảo vì cho rằng sẽ gặp được Kháng Hương hầu Viên Bản Sơ, nhưng với tình huống trước mắt, Viên Bản Sơ sẽ ở lại huyện Nghiệp một thời gian dài, thế nên ta đành ủy khuất Cơ Bá một phen.”

Phỉ Tiềm cười lớn làm Y Tịch giật nảy mình, kịch bản gì thế nào, ở đâu ra thằng cha nhận đi sứ xong mới nửa đường đã tuột xích, cơ mà xét theo một khía cạnh khác, nếu như Phỉ Tiềm rời đi, như vậy mình cũng sẽ không cần lén lút giống như khi gặp Viên Thuật vừa rồi, chỉ có điều…

Y Tịch khuyên nhủ:

“Hầy, Tử Uyên bỏ dở nửa chừng, ta sợ có chút không ổn…”

“Không ổn chỗ nào?”

“Hiện giờ Kháng Hương hầu Viên Bản Sơ đã gần trong gang tấc, kể cả ở huyện Nghiệp đi theo hướng nam chạy ngược về đây, bất quá cũng chỉ mất khoảng 150km, Tử Uyên đến huyện Nghiệp cũng chẳng mất bao thời gian cả…”

Phỉ Tiềm nhìn ra được tâm tư của Y Tịch, hắn không phải lo cho an nguy của mình, mà lo binh sĩ sẽ bỏ hắn chạy theo mình, dù sao hiện tại hổ phù cũng đang nằm trong tay Phỉ Tiềm, tính ra tiếng nói Y Tịch chẳng có bao nhiêu trọng lượng cả.

“Ha ha, Cơ Bá, huynh cất thứ này cho kỹ nhé…”

Phỉ Tiềm lôi hổ phù ra, miệng thì bảo đưa cho Y Tịch, nhưng tay lại không hề vươn tới trước.

Y Tịch hiểu ý, liền bảo:

“Ừ, nếu Tử Uyên muốn làm tròn nghĩa thầy trò, ta cũng chỉ đành giúp hoàn thành ước nguyện, quãng đường này Tử Uyên cứ đi về phía Tây cho nhàn hạ.”

Lúc này Phỉ Tiềm mới nhét hổ phù vào túi Y Tịch, đứng nhìn Y Tịch loay hoay cất thật kỹ.

Xem ra Y Tịch cư xử rất biết điều, Phỉ Tiềm cũng muốn tiễn phật tiễn tới tây thiên, tốt bụng nhắc Y Tịch một câu:

“Đoạn đường sắp tới Cơ Bá nên thận trọng, nhớ phải treo cờ hiệu của Lưu công lên hàng tiên phong, hoặc bây giờ tăng tốc đi đến huyện Nghiệp càng sớm càng tốt.”

Y Tịch có chút không hiểu:

“Vì sao Tử Uyên lại nói thế? Chẳng lẽ trên đường sẽ xảy ra vấn đề?”

“Đêm dài lắm mộng, chậm thì sinh biến hóa, Cơ Bá hiểu mà.”

Phỉ Tiềm cảm thấy cả hai cùng đi một đường dài, ít nhiều cũng nhắc nhở một chút, về phần Y Tịch có nghe hiểu hay không, hoặc có chịu tiếp thu hay không là do bản thân hắn.

Tính toán thời gian một chút, có lẽ bây giờ đoàn sứ giả Toan Tảo đã bắt đầu xuất phát…

Y Tịch cũng là người thông minh, tròng mắt đảo vài vòng, đột nhiên biến sắc, chắp tay hành lễ với Phỉ Tiềm rồi hô to một tiếng, ra lệnh tám trăm binh sĩ tiếp tục tiến lên...

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.