Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Nho bực bội

Phiên bản Dịch · 1680 chữ

Trong khoảng thời gian này, cái thân già của Lý Nho có một cảm giác buồn bực khó tả như những xúc tu quấn chặt tâm can.

Mọi chuyện đang tiến triển rất tốt, các chiến lược đều mang lại hiệu quả rõ rệt, tuy nhiên không hiểu vì sao hắn vẫn cảm thấy tâm thần bất an.

Hiện nay anh Trưởng sử Thừa Tướng kiêm Lang Trung Lệnh Lý Nho gầy gò hơn anh thư sinh Tây Lương Lý Nho nhiều lắm, nói gì thì bây giờ không riêng việc triều chính, thậm chí bao gồm sinh hoạt cho quân Tây Lương cũng cần hắn nhúng tay vào.

Chưa kể ván cờ với sĩ tộc Quan Đông đang bước vào giai đoạn căng thẳng, thêm vào đó tính tình Đổng Trác thay đổi lớn cũng làm Lý Nho có chút ăn không tiêu…

Xưa giờ hắn chưa bao giờ gặp loại tình huống này, cũng không còn thấy hình bóng ngơ ngác ngày lên kinh trên người Đổng Trác, chẳng biết hiện giờ Đổng Trác được xem như tốt hay không tốt nữa.

Trước kia Lý Nho lo lắng Đổng Trác đạp phải bẫy mỹ nhân không gượng dậy được, có điều những gì đang thể hiện đã nói cho hắn biết, thật ra Đổng Trác chẳng có mấy tình cảm đối với gái đẹp hết, giỏi lắm Đổng Trác cũng chỉ coi trọng hơn bình thường có tí xíu, giống như mặt hàng cao cấp làm người ta thích hơn tầm trung, vậy thôi.

Đàn ông mà, nếu dùng tư duy coi người phụ nữ như một món đồ chơi, thế thì chơi sẽ có ngày chán.

Nhưng bây giờ Lý Nho lại đau đầu thêm chuyện khác, Đổng Trác qua ải mỹ nhân, đột nhiên lại biến thành vô cùng nhạy cảm, sự quyết đoán vượt xa mức bình thường.

Hắn thật không biết phải dùng từ nào để miêu tả tình trạng lúc này của Đổng Trác, vô tư để mà nói, gần đây Đổng Trác giải quyết vấn đề gần như chỉ phán đoán dựa theo bản năng mà thôi.

Sự quyết đoán của Đổng Trác ngày hôm nay có khi sẽ khiến Lý Nho giật mình, tư duy của chúa công nhà hắn cũng mười phần nhạy cảm, thậm chí có đôi lúc không cần Lý Nho lắm mồm giải thích mưu kế, Đổng Trác đã tự mình hiểu được nguyên nhân và hệ quả, đồng thời còn có thể đưa ra rất nhiều quyết sách chính xác đến ngạc nhiên.

Ví dụ kế hoạch dời đô lần này, kỳ thật cũng là Đổng Trác tự mình ăn ý với hắn.

Chuyện dời đô giống như một bức tranh toàn cảnh, vừa được phác họa trong đầu Lý Nho, nhưng dù sao độ khó rất lớn, ban đầu Lý Nho đã chuẩn bị sẵn một mớ lý do để thuyết phục Đổng Trác ủng hộ mình, cũng viết ra tất cả phương án phân tích để Đổng Trác dễ hiểu, ai dè đâu Đổng Trác chỉ trầm ngâm một hồi, vậy mà không thèm hỏi tới nữa, trực tiếp ủy quyền cho hắn…

Điều này không khỏi làm Lý Nho nhớ tới vị quan thấp cổ bé họng Đổng Trọng Dĩnh năm xưa, đứng đầu một nhóm Vũ Lâm lang vài trăm người, tuy nhiên năng lực quyết đoán cực mạnh cộng với dã tâm bừng bừng khiến rất nhiều người theo về dưới trướng.

Đáng lẽ chúa công như thế thuộc hạ phải thấy vui mới đúng, nhưng Lý Nho vẫn nhức đầu, tính Đổng Trác càng lúc càng nóng nảy, thường xuyên đập phá đồ đạc, người hầu liên tục bị xử chém vì mấy lý do trời ơi đất hỡi…

Có lẽ là bây giờ cây cao đón gió, ngồi ở cái ghế thái sư nên áp lực nặng tựa ngàn cân.

Bản thân Lý Nho cũng chẳng khá hơn, thỉnh thoảng sẽ cảm giác hoa mắt váng đầu suýt ngất đi, thể lực có vẻ không kham nổi, dù sao hiện tại kế hoạch vận hành trơn tru, nhưng tình huống quân phiệt Tây Lương vẫn không lạc quan cho lắm.

Mà người lãnh đạo của hắn chỉ đang yên lặng tiếp nhận áp lực, liên tục nổi giận vô cớ, cũng không để Lý Nho khuyên can, phất tay bảo hắn tập trung xử lý, muốn quyền gì cũng có, cái này để Lý Nho cảm giác Đổng Trác tin mình hơn cả con đẻ.

Lại nói về tình hình đế quốc, dạo gần đây các vùng ven thành Lạc Dương có biến, những gia đình giàu ở nông thôn bắt đầu nghe được mùi bất ổn, không hẹn mà cùng nhau vơ vét lương thực khắp nơi, đồng thời nhất quyết không chịu mở kho bán thóc.

Hiện tại thành Lạc Dương không chỉ nuôi sống người dân trong và ngoài thành, mà còn cung cấp hậu cần cho mấy miệng ăn Tây Lương và binh lính Tịnh Châu.

Người ăn mà ngựa cũng ăn, chỉ vỏn vẹn vài tháng đã tiêu hao đến kinh người.

Bây giờ kho công Lạc Dương gần như trống rỗng, mà hầu hết lương thực đều do các gia đình giàu và có thế lực ở vùng ven thành tích trữ, thậm chí là những kho thóc của thế gia sĩ tộc.

Nhóm người giàu này nhân lúc mùa vụ xuân chuẩn bị cày bừa, lập tức bắt tay nhau tăng giá, đồng thời cắt giảm lượng sản phẩm đưa ra thị trường.

Trước mắt giá lương thực có xu thế tăng lên không ngừng, ngoài những lý do trên, có thể thấy nhóm thế gia hạng ba và các gia đình giàu ở nông thôn dần dà bắt đầu không coi trọng Đổng Trác…

Lý Nho từng có ý nghĩ bắt vài kẻ không biết điều để giết gà dọa khỉ, nhưng vẫn cảm thấy như thế cũng không thể triệt để giải quyết vấn đề, cho nên dứt khoát hạ lệnh cho quân đội xuất phát đến dãy Mạch Kim thuộc núi Bắc Mang.

Từ trước đến giờ, núi Bắc Mang vãn được cho là vùng đất phong thủy, chất đất rất tốt, khoảng cách từ đây đến Lạc Dương cũng không quá xa, sau lưng là núi còn phía trước là kênh nước, trải qua thời gian dài, nơi này đều được giới nhà giàu chọn làm mộ phần âm trạch.

Ở thời Hán, người ta bắt đầu tin vào kiếp sau và phúc đức cho con cháu, mộ phần được xem trọng lắm, thậm chí bán ruộng bán đất cũng phải đặt mua một ngôi mộ ra dáng, bởi vậy vàng lẫn trong đất cực nhiều.

Kỳ thật Lý Nho phải dùng chiêu thất đức này, không quan trọng đào được bao nhiêu vàng, mà là để gửi đến đám nhà giàu thế gia một tín hiệu cảnh cáo…

Dù sao hầu hết những người ở xung quanh Lạc Dương đều lựa chọn chôn cất ở núi Bắc Mang, nếu bọn họ không để cho người sống ăn no, như vậy cũng đừng hòng người cao tuổi trong gia tộc có thể ra đi bình an.

Ngươi muốn tăng giá lương thực đúng không, được thôi, ta dùng tiền chôn của nhà ngươi để mua gạo của chính người, chịu không?

Hiệu quả tất nhiên vô cùng rõ rang, hai ngày nay có rất nhiều “đại diện” thế gia chạy đến cầu kiến phủ Trưởng Sử, đều bị Lý Nho lấy cớ đi vắng để đuổi về…

Vì sự kiện đấu đá nội bộ lần trước, Hà Tiến và nhà họ Viên đã náo loạn Lạc Dương vài phen, một số văn thư bị cháy mất, thế là Lý Nho bám riết vào chuyện này, kẻ nào đưa ra giấy chứng nhận đất cũng bị câu “văn thư cháy sạch, không còn đối chứng” làm nghẹn họng.

Ai thông minh một chút, lại biết thức thời, Lý Nho sẽ giơ cao đánh khẽ, chỉ qua loa có lệ, còn các phần tử quyết liệt chống đối đều bị tính sổ.

Bây giờ điều Lý Nho lo lắng nhất chính là thời điểm mình tiến hành dời đô lại bị liên quân Quan Đông chặn đường, một khi bị quân địch dây dưa, phe Tây Lương sẽ buộc phải đánh nhau ở một vị trí không thuận lợi.

Lý Nho không hề muốn chuyện này xảy ra, trước mắt mọi thứ có vẻ như vẫn trong tầm kiểm soát, hắn đã phái nhóm sứ giả được chọn lọc kĩ càng đến Toan Tảo, tiếp đó họ sẽ chia ra tìm Viên Thiệu cùng Viên Thuật…

Chỉ cần nhóm sứ giả này kéo dài thời gian khoảng chừng ba tháng, đủ cho Lý Nho chuẩn bị đầy đủ, như vậy liên quân Quan Đông chỉ nhận được một tòa thành Lạc Dương rỗng tuếch!

Khi ấy thứ chờ đợi bọn phản nghịch này chính là một dải đất trắng xóa không có bóng người, không có lương thảo, kéo dài từ Hổ Lao Quan đến Đồng Quan, phải biết quân Quan Đông lặn lội đường xa đến cần vương, đường hậu cần bị kéo giãn, đã thế còn biến thành trò cười lớn, chắc chắn nội bộ sẽ lục đục với nhau.

Mặc dù làm như thế, hẳn sẽ có rất nhiều người vô tội phải mất mạng, nhưng Lý Nho cũng bất đắc dĩ mà thôi, có lẽ đây chính là nguyên nhân dạo gần đây hắn trở nên phiền não bực bội, vì chỉ vài câu nói mà ảnh hưởng đến sống chết hàng trăm ngàn người.

Nhưng đây cũng là cách làm nhanh nhất, đau dài không bằng đau ngắn, nếu cứ suốt ngày dây dưa không kết quả, chẳng thà gom đám phản loạn Quan Đông lại một chỗ rồi dùng kế chơi chết chúng!

Ánh mắt Lý Nho nhòe đi, bây giờ hắn đã hạ cờ, để xem đối thủ sẽ ứng phó ra sao…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.