Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát kiếp chi Kỳ

Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Thái Phó Viên Ngỗi nhàn nhã ngồi một mình trong sảnh, trước mắt lão có một bàn cờ đã đánh được hơn phân nửa, đây là ván cờ lão chơi trong thời gian dài, từ ngày Viên Thiệu treo tiết trượng rời khỏi Lạc Dương, lão đã bắt đầu đi nước đầu tiên, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa đánh xong…

Lão chậc lưỡi, mùa thu luôn là mùa đẹp nhất trong năm, gợi trong lòng người những cảm xúc khó tả, hình như năm này thu có vẻ gấp gáp cất bước nhường sân khấu cho mùa đông thì phải.

Thời tiết cũng kì lạ, cũng biến đổi tựa như lòng người, mới đầu đông mà trời đế quốc đặc biệt rét lạnh,Viên Ngỗi ngồi trong sảnh, mặc dù đã gọi người hầu đem chậu than đặc trong phòng, nhưng lão chỉ cảm thấy cơn rét buốt từ bốn phía tràn về, lòng bàn chân đã lạnh đến mất cả cảm giác…

Ài, đã đến lúc mình chuẩn bị trăn trở với nỗi khổ tuổi xế chiều, lão thầm nghĩ.

Nhà họ Viên không ngại chơi cứng với sĩ tộc thiên hạ, các đại thần trong triều hoặc thậm chí cả hoàng đế, thế nhưng có một thứ họ chơi không nổi, đó chính là thời gian, trước mặt nó, bốn đời tam công hay bốn mươi đời cũng thế thôi.

Kinh Thi có câu:

Lưng già đã trổ đồi mồi

Nhớ ơn dìu dắt vẫn ngồi giúp nhau

Để sống được tốt lành lâu mãi

Để cùng nhau hưởng lấy phúc to

(Dịch giả chú thích: bài thơ thuộc chương IV, mục hành vi số 252, tập thơ Đại Nhã thuộc Kinh Thi)

Đương nhiên Viên Ngỗi cũng mong mỏi mình sống được đến lúc hưởng lấy phúc lắm chứ, có điều bây giờ tuổi già sức yếu, lòng mang hùng tâm tráng chi thì lại thế nào?

Nếu như lão có thể trẻ lại mười tuổi, không, chỉ cần trẻ lại năm tuổi thôi, khi phát động chiến dịch cũng không cần ở lỳ trong Lạc Dương.

Nhắc tới chuyện này, Viên Ngồi thầm mỉm cười, thân già này chưa từng sợ đánh bạc, tất nhiên ở lại Lạc Dương vẫn có chút nguy hiểm, thói đời mà, nhưng lão không tin thằng thô kệch Tây Lương Đổng Trác dám đụng vào một sợi tóc của mình, nên nhớ năm xưa chính mình một tay đề bạt Đổng Trác đấy.

Huống hồ nếu nhà họ Viên không tạo ra cục diện đại tướng quân Hà Tiến và đám Thập Thường Thị chém giết nhau, lần này Đổng Trác có thể tiến vào Lạc Dương, khuynh đảo triều đình hả?

Lại nói Đổng Trác muốn tiếp tục ổn định triều đình, hắn có thể mặc kệ nhà họ Viên được chăng?

Bọn ta là gia tộc bốn đời tam công, là gia tộc đứng trên đỉnh của sĩ tộc thiên hạ đó!

Viên Ngỗi lại chậm rãi bóc một quân cờ và đặt trên bàn…

Vào cái ngày Viên Thiệu quyết đoán treo tiết trượng rời khỏi Lạc Dương, Viên Ngỗi vẫn đang suy tư về tình hình triều chính, sau đó lão bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn gan xuất hiện, tựa như cỏ dại mùa xuân, nảy mầm bén rễ trong trái tim già cỗi của lão.

Chao ôi, đế quốc đại Hán bao nhiêu thế hệ, vậy mà một thằng mãn phu kệch cỡm cũng ngồi lên ghế thái sư? Chỉ vì trong tay hắn có chút binh mã?

Ha ha ha, a ha ha ha!

Thật bi hài, nghe mà cười ra nước mắt!

Quả nhiên Đại Hán đến lúc trở trời rồi, chủ nhà hoàng tộc toàn một đám hèn nhát vô dụng, còn chư hầu phụ thuộc lại dã tâm bừng bừng…

Thằng nhóc Lưu Yên ban đầu định chạy tới Giao Châu làm Châu làm Châu Mục, kết quả thấy Ích Châu như một miếng mồi ngon, lập tức năn nỉ đổi mình đến đó tiếp quản, hai năm nay nghe đồn đã âm thầm qua lại với Ngũ Đấu Mễ giáo, còn tuyên bố bọn chúng làm loạn Hán Trung khiến giao thông trở ngại…

(Dịch giả chú thích: Ngũ Đấu Mễ giáo hay Thiên Sư đạo, hoặc đạo năm đấu gạo, bắt nguồn từ Vu giáo thời chiến quốc, các tín đồ gia nhập phải nộp lên 5 đấu gạo)

Ngoài ra còn hậu duệ của Lỗ Cung Vương, Lưu Biểu cũng một chín một mười với Lưu Yên, dùng chức quân hầu để đổi lấy cái ghế Thứ Sử Kinh Châu…

Nhìn mà xem, hoàng gia đó, bỏ mặc triều đình chìm trong khủng hoảng, bản thân lại chạy tới địa phương để nắm giữ quyền lực nhằm tìm kiếm lợi ích.

Lỗ Cung Vương văn võ song toàn lại đẻ ra nòi giống như vậy, Viên Ngỗi không biết mình nên cao hứng hay nên thương tiếc cho nhà họ Lưu nữa.

Chẳng lẽ những người này đều cho rằng thiên hạ ngàn năm sau vẫn là của họ Lưu sao?

Viên Ngỗi thừ người ra nhìn bàn cờ, quân trắng đã chiếm hơn nửa địa bàn, còn quân đen dần co cụm lại, trong lòng không khỏi mỉm cười, kể cả hai người thuộc hoàng tộc nắm giữ hay châu lớn trong đế quốc thì sao? Cuối cùng chỉ có thể an phận ở một chỗ mà thôi…

Hiện tại Viên Ngỗi dồn hết sự chú ý vào hai đứa cháu trong nhà và làm mọi thứ tốt nhất có thể.

Một nam một bắc, một văn một võ, đây là Viên Ngỗi âm thầm chỉ đạo cho Viên Thiệu cùng Viên Thuật.

Nhắc đến cậu cả mới nhớ, thật ra Viên Thiệu lúc nhỏ vì tính thông minh lanh lợi nên rất được Viên Ngỗi yêu thích mặc kệ xuất thân, chỉ là về sau Viên Thiệu bắt đầu tiếp xúc đám lãng tử hiệp sĩ, không them nghe Viên ngỗi khuyên can, lão mới bắt đầu chậm rãi chán ghét Viên Thiệu.

Nhưng chán ghét thì lão vẫn coi Thiệu là người một nhà, vẫn là con cháu nhà họ Viên, thế nên lần này lão cố ý phái Viên Di đến phụ tá Viên Thiệu, cũng tỏ rõ thái độ của mình, ruột thịt chính là ruột thịt, chuyện tương lai để tương lai hãy tính.

Viên Ngỗi yêu cầu Viên Thiệu thu được danh sĩ Ký Châu, Dự Châu, Duyện Châu, chuẩn bị kỹ mọi thứ, ngày sau còn phất cờ khởi nghĩa.

Tất nhiên Viên Ngỗi vẫn thiên vị Viên Thuật một chút, đó cũng là lý do Viên Thuật được phong làm hậu tướng quân, còn Viên Thiệu chỉ được phong thái thú kiêm Kháng Hương Hầu.

Từ cục diện bây giờ có thể thấy, sĩ tộc văn nhã không phải không quan trọng, mà do loạn khăn vàng vừa lắng xuống lại lòi ra một tên mập Tây Lương đã dạy Viên Ngỗi một bài học, ở thời đại nào thì binh quyền vẫn đứng hàng đầu.

Chỉ đạo của Viên Ngồi dành cho Viên Thuật chính là tìm cách thu càng nhiều binh quyền càng tốt, cố gắng chiêu mộ binh sĩ.

Nhưng xem ra, trước mắt mặc kệ là Viên Thiệu hay Viên Thuật, tiến triển vẫn vô cùng chậm chạp.

Viên Ngỗi già rồi, lão không quan tâm đến an nguy bản thân nữa, chẳng qua lão cảm thấy đã bố trí mọi thứ xong xuôi, như vậy tốc độ càng nhanh, hiệu quả sẽ càng cao, tránh để đêm dài lắm mộng, lỡ đâu một thằng cha giống Lưu Tú xuất hiện, một phen tâm huyết của mình khác nào đi may áo cưới cho người?

Về phần Đổng Trác, Viên Ngỗi cho rằng thằng vũ phu này muốn học theo Vương Mãng, đáng tiếc học không tới nơi tới chốn.

Những năm này Đổng Trác làm gì ở Tây Lương, Viên Ngỗi biết hết, hắn muốn tạo dựng căn cơ cho bản thân, và làm thật sự khá tốt, dù dân sinh hay việc quân đều xử lý ổn thỏa.

Nhưng làm tốt hơn nữa thì đã sao?

Coi như Đổng Trác lèo lái Tây Lương tốt đẹp, cũng chỉ chứng tỏ hắn đủ sức quản lý một châu mà thôi, lấy tư cách gì so sánh với nhà họ Viên cùng những học sinh trải khắp đế quốc?

Trong khoảng thời gian này Lý Nho phái người đi núi Bắc Mang, đào tiền người chết để mua lương thực, cố gắng giảm chi phí sinh hoạt, chuyện này trong mắt Viên Ngỗi chẳng khác gì năm đó Vương Mãng bày trò cứu tế dân nghèo cả.

Tuy nhiên làm vậy có giải quyết được tận gốc vấn đề hay không?

Huống hồ Đổng Trác có được toàn bộ dân chúng Lạc Dương khen ngợi đi chăng nữa thì sao?

Năm đó Vương Mãng không chỉ được dân chúng khen ngợi, mà còn lập cả miếu thờ, nhưng khen ngợi này có chống lại đao kiếm chăng?

Nói cho cùng đây vẫn là thiên hạ của sĩ tộc, người lãnh đạo chỉ có thể là sĩ tộc.

Nhà họ Lưu tự làm đế quốc suy đồi đến dạng này, vậy đừng trách người khác vì sao bất trung.

Hiện nay, Viên Thiệu ở phía bắc quan hệ văn nhân, dựng lên cơ cấu về sĩ tộc; Viên Thuật ở phương nam chiêu mộ binh sĩ, xây dựng quân đội chỉ trung thành với nhà họ Viên; Viên Cơ ở lại Lạc Dương để kết nối cùng các quan lại; bản thân lão nấp sau ba người, cân đối các mối lợi ích, phát huy ưu điểm của nhà họ Viên đến cực hạn…

Bây giờ chỉ thiếu chút xíu nữa thôi!

Trong lịch sử, họ Viên xuất phát từ thời Hiên Viên Hoàng đế. Nhà Hiên Viên, còn được gọi là Huyền Viên, thuộc chi nhỏ của nhà Thiếu Điển, vì giỏi việc chế tạo trục xe ngựa, lại lái xe chu du khắp nơi nên được gọi với danh hiệu Hiên Viên, đất tổ cũng được đổi thành đồi Hiên Viên theo tên của Hoàng Đế.

Năm đó nhà Hiên Viên dấy binh chống lại Viêm Đế, dùng xe ngựa do chính dòng họ phát minh kết thành doanh trại phòng thủ, nên người đời gọi là hành dinh, nơi diễn ra trận chiến cũng được đổi tên thành Viên ấp.

Về sau nhà Hiên Viên tiêu diệt được Viêm Đế, trở thành thiên tử, phong hào Hoàng Đế, hậu duệ nhà Hiên Viên dùng tên của vùng đất đó làm họ, đời đời xưng tụng thành họ Viên.

Do đó xét về mặt huyết thống, nhà họ Viên cũng cao quý chẳng kém gì nhà họ Lưu!

Viên Ngỗi tiếp tục đặt một quân cờ nữa, lập tức tạo thành cục diện chém giết ngút trời, chỉ cần qua được một kiếp này, đầm rồng hang hổ cũng sẽ tan thành mảnh nhỏ, vạn kiếp bất phục...

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.