Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩn Côn

Phiên bản Dịch · 1530 chữ

Không chỉ thời Hán, mãi cho đến khi Benjamin Frankin phát minh ra điện vào những năm 1700, trời đêm đều là lãnh thổ riêng của thiên nhiên.

Vì thiếu thốn ánh sáng, màn đêm trở thành thiên đường của giới tội phạm và các nhân tố không xác định, bởi vậy việc đi lại ban đêm bị cấm trong rất nhiều thời kì cổ đại, cụm từ “Thần Chung Cổ Mộ” không chỉ để ám chỉ thời gian, mà còn là một hình thức nhắc nhở.

Nếu như không có việc gì cần làm, bình dân bá tánh vui lòng ở yên trong nhà ôm vợ con, hễ lang thang ngoài đường, bị binh sĩ tuần tra tóm được, tất phải chịu trừng phạt.

Ví dụ năm xưa Tào Tháo đảm nhiệm chức Bắc Môn Hiệu Úy thành Lạc Dương, gã đã cho đặt roi ngũ sắc trước cổng, hễ ai phạm tội đều trị thẳng tay, chú của Kiển Thạc vác dao đi đêm cũng bị bắt vào phủ đánh cho sưng người.

Thế nên trong thời kì nhà Hán, hầu hết dân chung đều tuân thủ quy định như vậy, cũng quen thuộc sinh hoạt kiểu mặt trời mọc thì làm, đến hoàng hôn lập tức chạy về nhà đóng kín cửa, không chỉ ở các thành trấn mà vùng ngoại ô đều là như thế.

Do đó mặt trời vừa mới lặn chưa lâu, đột nhiên xuất hiện ba trinh sát mang vũ khí, khó tránh khỏi sẽ để người ta nghi ngờ có phải kẻ xấu hay không.

Khi Phỉ Tiềm bước vào trong doanh trướng, ba kẻ lạ đã bị trói chặt trên cọc gỗ.

Hoàng Thành đứng bên cạnh siết chặt nắm đấm, vừa nhíu mày vừa bảo:

“Bẩm đại nhân, ba tên khốn này cứng miệng lắm, làm gì cũng không chịu nói.”

Thật ra Hoàng Thành lo lắng cũng phải, chỗ này rất gần với núi Ngũ Hành, sau kiếp nạn khăn vàng, rất nhiều tàn quân chạy trốn tới vùng núi, không biết làm gì nên quyết định làm cướp, mặc dù những kẻ này có sức chiến đấu khá thấp, nhưng thắng ở số lượng đông đúc, phe mình chỉ có hơn trăm, muốn đánh một trận cũng cảm thấy không đủ lực.

Ban đầu Hoàng Thành định từ trong miệng ba người thu được chút tin tức, lại không nghĩ rằng ba người này cực kì cứng rắn, bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng không lộ ra nửa câu.

Người có ý chí kiên định thường rất giỏi chịu đau, vì thế Phỉ Tiềm cũng có chúc nể phục ba kẻ này.

Ngay từ thời cổ đại, loài người đã phát minh ra rất nhiều cách tra tấn cực kì tàn bạo, như là lột da, phân thây, treo cổ, cắm châm, cưa chân, chặt gót, rót chì, rút ruột… Chỉ mới nghe qua đã nổi hết da gà.

Nhưng hầu hết các loại tra tấn đều cần dụng cụ, Hoàng Thành cũng không chuyên mấy món này, nên ngoại trừ đánh đập ra, hắn chẳng thể làm nổi mấy trò Phỉ Tiềm nghĩ tới, cũng không có kinh nghiệm để làm.

Mà thôi, theo như tình hình bây giờ, có lẽ Phỉ Tiềm không nên làm to chuyện.

Hắn nương theo ánh lửa, quan sát tỉ mỉ ba người, lại nhặt ba thanh đao rớt dưới đất của họ lên, chém thử vài nhát, hừm, chất thép được đó chứ, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện.

Phỉ Tiềm đi quanh ba người vài vòng, vuốt cằm cười nhạt vài tiếng, ngay cả Hoàng Trung cùng Hoàng Thành cũng tò mò nhìn sang, chứ đừng nói ba người kia, vì cơ thể bị trói nên đầu chuyển động không tiện, cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn bóng dáng Phỉ Tiềm càng lúc càng mờ dần…

“Ai là thủ lĩnh?”

Bất chợt Phỉ Tiềm hỏi lớn, hắn âm thầm quan sát, thấy có hai người vô thức liếc sang nhìn người còn lại, hóa ra là ngươi.

Phỉ Tiềm vội kéo Hoàng Thành qua một bên, hạ giọng dặn dò vài câu.

Hoàng Thành với gương mặt lạnh tanh gật đầu, sau đó kéo kẻ kia ra bên ngoài khe núi, chợt một tiếng hét thảm vang lên được phân nửa rồi đột ngột im lặng, làm hai kẻ bị trói còn lại run rẩy.

Lát sau, Hoàng Thành quay về, đao trong tay dính đầy máu, lưỡi đao còn vài giọt nhiễu xuống đất.

Hai người còn lại nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ đầy bối rối.

Phỉ Tiềm bỗng nhiên mở miệng, vừa cười vừa nói, bất quá nụ cười này lấp lóe dưới ánh lửa mang đầy vẻ quái dị:

“Hừ, các ngươi khỏi nói ta cũng biết. Thật ra các ngươi không phải giặc khăn vàng, mà là lính tư nhân, thậm chí chủ nhân các ngươi đang phạm tội đúng không?”

Nhìn hai kẻ bị trói đang nhìn mình với ánh mắt khó tin, Phỉ Tiềm lại thở dài, nói bằng giọng hững hờ:

“Lại nói, chúng ta cũng không phải quan quân, càng chẳng có chút hứng thú nào với chủ nhân của các ngươi, vậy nên các ngươi có khai hay không, ta cũng không quan tâm.

Ban đầu ta nghe được chuyện này, cho rằng thả các ngươi đi cũng chẳng sao, nhưng nhìn thấy các ngươi lì lợm không biết điều như vậy, ta cảm thấy rất khó chịu.

Mà thôi, rừng núi hoang vắng cũng tìm không thấy thịt ăn, do đó ta xin thay mặt binh lính toàn doanh đa tạ các ngươi…

Bây đâu, nhớ kĩ lúc cắt thịt phải để bọn chúng còn sống, thịt cắt mỏng một tí ăn mới ngon…”

Phỉ Tiềm phất tay, Hoàng Thành hiểu ý, bước tới nhéo thử hông cả hai rồi bảo:

“Bẩm đại nhân, chất thịt rất mềm, có lẽ mùi vị rất khá!”

Nói xong định tóm lại một kẻ trong đó, kéo ra ngoài khe núi.

Cả hai chưa từng gặp phải chuyện nào kinh khủng như vậy, hoàn toàn khác với những gì họ trải qua khi luyện tập, nên bị dọa tới mức tiểu cả trong quần, kẻ đang bị Hoàng Thành lôi ra điên cuồng gào thét, bảo sẽ khai hết tất cả.

“Ồ, vậy trước hết khoan làm thịt, để nghe xem ngươi định nói gì."

Hoàng Thành ném hắn xuống đất, sau đó quay sang người còn lại.

“Ngươi thì sao? Nếu không có gì khác thì chuẩn bị lên đường nhé.”

Kẻ đó cũng hét to:

“Có! Tiểu nhân cũng có chuyện cần nói!”

Nghe hai tên trinh sát tranh nhau kể, kết quả Phỉ Tiềm dự đoán không sai, hai thằng khỉ này chẳng phải giặc khăn vàng gì hết, mà là lính tư nhân của gia tộc họ Thường ở Ôn Huyện thuộc Hà Nội.

Nhà họ Thường bị Thái Thú Vương Khuông phán tội, nên bất đắc dĩ phải chuyển nhà đi chỗ khác sống, không ngờ trên đường di chuyển lại đụng trúng nhóm Phỉ Tiềm, cho nên muốn sai người tới thăm dò một phen.

Đã mọi người đều là sĩ tộc, vậy cũng chẳng cần diễn kịch làm gì, Phỉ Tiềm ra lệnh Hoàng Thành lôi tên thủ lĩnh trở về, sau đó chắp tay với ba người:

“Thật ngại quá, đang trong thời kì nhạy cảm, nên tại hạ đành phải ra hạ sách, nếu có thất lễ, mong các vị tha thứ!

Xin tự giới thiệu, tại hạ là người nhà họ Phỉ ở Hà Lạc, Phỉ Tiềm tự Tử Uyên, không biết huynh đệ xưng hô ra sao?”

Hóa ra nhóm Phỉ Tiềm không hề giết chết thủ lĩnh, ngay cả tiếng hét ngoài hẻm núi cũng do Hoàng Thành tự cấu mình rồi kêu lên, về phần máu dính trên đao, là do hắn tình cờ phát hiện con thỏ hoang gần đó…

Tên thủ lĩnh lắc đầu cười khổ, cũng chắp tay hành lễ:

“Lang quân khách khí quá, do tiểu nhân tài nghệ không bằng người thôi, bội phục, bội phục! Tại hạ là Thường Hoài tự Tử Thuận, người ở Ôn Huyện, xin ra mặt lang quân.”

Nếu Phỉ Tiềm không phải người của Thái Thú Hà Nội Vương Khuông phái đến truy bắt, đồng thời hai thuộc hạ cũng đều khai sạch, vậy mình không cần che giấu làm gì nữa.

Thường Hoài phái một người đi báo tin, còn mình ngồi nói chuyện phiếm đôi câu với Phỉ Tiềm.

Thường Hoài lẩm bẩm tên Phỉ Tiềm vài lần, bỗng nhiên mặt đỏ lên, vội đứng dậy hành lễ:

“Ôi trời, Phỉ Tử Uyên của nhà họ Phỉ ở Hà Lạc, không ngờ lang quân chính là học trò của đại nho Thái lão gia, sau lại đến Kinh Tương học tập Bàng Đức Công, được người đời xưng là Ẩn Côn Phỉ Tử Uyên chăng?”

Cha mẹ ơi, Ẩn Côn?

Phỉ Tiềm ngơ ngác nghĩ, Ẩn Côn là cái gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.