Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý nghĩa của danh hiệu

Phiên bản Dịch · 1776 chữ

Trong lúc nhất thời, Phỉ Tiềm không kịp phản ứng, nói vậy là ý gì?

Ừ thì Hi Bình Thạch Kinh Thái lão gia với Kinh Tương Bàng Đức Công là sư phụ mình, nhưng đột nhiên mình mang danh hiệu Ẩn Côn là thế quái nào?

Thật ra từ “Côn” được dùng để chỉ cá voi, và người cổ đại chưa thấy qua cá voi, nên quy nó vào hàng sinh vật thần thoại, như vậy Ẩn Côn có nghĩ là con cá voi bị giấu đi…

Khụ khụ, Phỉ Tiềm suýt nữa bị nước bọt mình sặc chết… thằng chết bầm nào đặt danh hiệu này cho mình thế? Hắn vội bảo:

“Không giấu gì Thường huynh, tại hạ đúng thật là Phỉ Tử Uyên ở Hà Lạc, sư phụ gồm Thái công và Bàng công, nhưng danh hiệu Ẩn Côn này, tại hạ chưa từng tự phong hay nghe ai gọi qua, chẳng hay…”

Thường Hoài mỉm cười:

“Đây là tại hạ nghe từ miệng huynh trưởng đề cập thôi.”

“Ồ, vậy cho hỏi lệnh huynh là…”

“Huynh trưởng tại hạ là Thường Lâm tự Bá Hòe.”

“Haha, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu…”

Phỉ Tiềm ồ một tiếng, luôn miệng bảo nghe danh từ lâu rồi, nhưng trong lòng lại nghĩ, đồng chí này lại là con của đồng chí nào, trong lịch sử làm gì có ai tên Thường Lâm?

Hừm, chẳng có ấn tượng, lại là một người vô danh rồi.

Ủa khoan, chẳng lẽ danh hiệu của mình do Thường Lâm đặt?

Mắc mớ gì Thường Lâm lại bảo mình là cá voi?

Hai người trò chuyện hồi lâu, tên lính đi truyền tin cũng quay lại, dẫn theo một đoàn người.

Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, nom dáng rất văn nhã, thân hình cao lớn, khoác một lớp áo xanh đen, chậm rãi bước tới ánh đuốc lập lòe.

Phỉ Tiềm đứng dậy nghênh đón, chờ người đàn ông hành lễ chào hỏi, mới biết hắn chính là huynh trưởng Thường Lâm của Thường Hoài.

Thường Lâm không chỉ cao mà gương mặt nghiêm nghị, trên miệng có ba sợi râu dài phất phơ giữa gió đêm, trông rất ra dáng cao nhân nha.

Thường Lâm mời anh ngồi xuống, đầu tiên lên tiếng xin lỗi Phỉ Tiềm lần nữa, sau đó kể lại câu chuyện và cười giễu mình:

“Gia tộc gặp họa, thân Hoài như chim sợ cành cong, làm ra hành vi đắc tội, cũng mong lang quân tha thứ!”

Phỉ Tiềm xua tay bảo mình thấy sắc trời chập tối nên lo lắng an nguy cả đoàn, mới phải dùng chút thủ đoạn, ảnh hưởng thân thể Thường Hoài, mong hai anh em họ Thường có thể thông cảm.

Sau đó Phỉ Tiềm lại sai người chuẩn bị chút mứt và trái cây ăn tối, đồng thời căn dặn nấu một nồi trà lớn, thả vào chút gừng để chiêu đãi đoàn Thường Lâm, sẵn tiện cho binh sĩ mình uống một chén nhằm giảm bớt cái lạnh buổi đêm.

Con thỏ xấu số bị Hoàng Thành làm thịt cũng được mang lên, Phỉ Tiềm mời Thường Lâm ở lại dùng cơm, xem như thành ý tạ lỗi.

Cả hai đối đáp vui vẻ, bầu không khí trở nên hòa hợp hơn nhiều.

Thường Lâm rất tò mò về việc Phỉ Tiềm đột nhiên xuất hiện giữa rừng hoang núi vắng, không khỏi buột miệng hỏi thăm.

Phỉ Tiềm cũng giải thích rằng mình muốn đến Lạc Dương để thăm sư phụ, nhưng toàn bộ bờ Nam đều bị quân đội hai phe chắn lại đề phòng chiến trận, cho nên hắn đành đi vòng về hướng bắc…

Thường Lâm khẽ vuốt râu tán thưởng:

“Tử Uyên không e ngại nguy nan, tôn sư trọng đạo, thật là hành vi quân tử, Lâm thẹn không bằng vậy.”

Người bình thường gặp phải chiến tranh, còn ước mình mọc thêm chân để chạy cho nhanh, còn Phỉ Tiềm lại vì nghĩa thầy trò mà bất chấp nguy hiểm quay về, đúng là đáng để người đời kính nể.

Ban đầu Thường Lâm có hơi bất mãn vì em trai mình bị đánh, nhưng nghe Phỉ Tiềm nói lí do, lập tức cảm thấy không còn bực tức nữa, hắn tự hỏi bản thân mình cũng không thể làm được đến mức như vậy, quả nhiên là Ẩn Côn có khác.

Về phía mình, Phỉ Tiềm không khỏi thắc mắc Thường Lâm rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà phải chạy đến tận vùng núi.

Thường Lâm khẽ thở dài một tiếng rồi chậm rãi nhớ lại quá khứ.

Vốn dĩ nhà họ Thường cũng thuộc dạng sĩ tộc có tiếng tăm trong đất Ôn Huyện ở Hà Nội, sống lâu lên lão làng, mặc dù gia tộc chưa từng xuất hiện người tài làm quan lớn, nhưng sách vở nhiều, được xem là gia tộc văn nhân có tiếng.

Tuy nhiên nói gì thì họ vẫn là sĩ tộc hạng hai, nên chỉ vì một chuyện nhỏ mà suýt nữa bị thái thú Hà Nội Vương Khuông làm cho tang gia bại sản…

Số là bài hịch chống Đổng Trác truyền khắp Quan Đông, thái thú Hà Nội Vương Khuông cũng giơ cao lá cờ chống Đổng Trác, bảo vệ uy nghiêm triều đình, nhưng tiếc thay tiền tài trong quận không đủ, chẳng cách nào chiêu mộ quân đội.

Thế là Vương Khuông liền sai đám cấp dưới đi soi mói khuyết điểm của quan viên cùng dân chúng trong huyện, một khi phát hiện liền lập tức giam giữ, sau đó tuyên bố có tội, muốn tự do phải đem tiền hoặc lương thực tới chuộc, kẻ nào chậm trễ sẽ bị diệt cả tộc, lấy đó làm răn.

Chú của Thường Lâm đánh gia nhân vài bạt tay, bị cấp dưới Vương Khuông biết được bẩm lên, Vương Khuông liền hạ lệnh bắt chú của Thường Lâm nhốt vào tù.

Toàn bộ nhà họ Thường đều thấp thỏm lo âu, không biết phải giao ra bao nhiêu tài sản mới có thể thỏa mãn yêu cầu của Vương Khuông, về sau Thường Lâm chủ động gặp một đồng hương của Vương Khuông là Hồ Mẫu Bưu, nhờ hắn dùng quan hệ đi cửa sau, Vương Khuông mới đồng ý thả chú của Thường Lâm.

Mặc dù lần này Vương Khuông bỏ qua cho nhà họ Thường, nhưng cả gia tộc sợ hãi một ngày nào đó Vương Khuông lên cơn, tiếp tục kiếm chuyện đòi tiền, nếu quận Hà Nội chẳng còn an toàn, chi bằng dời nhà đi chỗ khác, vừa hay chỗ này có một suối nước nóng, có thể để cả gia tộc tắm rửa thư giãn một phen.

Không nghĩ rằng trinh sát của gia tộc lại đụng trúng nhóm Phỉ Tiềm, trông có vẻ giống quan binh cho nên lo lắng nhóm của hắn là do Vương Khuông phái tới chặn đường, mới dặn Thường Hoài lén tới thăm dò…

Vương Khuông tự Công Tiết trong lịch sử lại là kẻ như vậy sao?

“Ôi chao, xưa nay tại hạ nghe nói Vương Công Tiết ở Hà nội có phong phạm hiền giả, hành hiệp trượng nghĩa, rất có nhân đức, vì sao lại làm ra chuyện như vậy chứ?”

Phỉ Tiềm có chút không hiểu, hắn từng nghe qua tên của người này, lúc ấy hình như còn ấn tượng Vương Khuông rất chính trực, nhiều người cũng đồn rằng Vương Khuông trọng nghĩa khinh tài, làm người ngay thẳng, sao vừa ngồi lên ghế thái thú đã trở thành kẻ tham lam?

Thường Lâm cười khổ nói:

“Ngày ấy Vương Công Tiết vừa nhận chức ở Hà Nội, chúng ta còn vỗ tay mừng rỡ, mở tiệc cho hắn, không ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang… Tuy vậy, ta nghe bảo lần này Vương Công Tiết không phải vì bản thân, mà nhận lệnh từ một người khác…”

Lệnh của người khác?

Ai mạnh đến mức có thể ra lệnh cho thái thú Hà Nội?

Phỉ Tiềm dường như đã ngẫm ra nhiều điều.

Không ngờ rằng kẻ đó bên ngoài giơ cao lá cờ chính nghĩa, bên trong lại bí mật làm chuyện ăn trên xương máu nhân dân, thật sự chẳng khác nào nhân vật trùm cuối phản diện trong các bộ phim.

Mặc kệ Vương Khuông có phải nghe theo lệnh người khác thật hay không, nhưng có thể đối với dân chúng vùng mình thẳng tay vơ vét của cải đến mức này, chứng tỏ rằng hắn rất có vấn đề về nhân cách.

À mà khoan, quay lại chuyện chính, từ đầu mà mình có danh hiệu Ẩn Côn?

Trước mắt thằng cha Thường Lâm này nói chuyện ra đấy, tính cách rất nghiêm túc, không giống kẻ tùy tiện phong cho người khác một cái tên nha.

Huống chi đây là lần đầu tiên Thường Lâm gặp mình…

Phỉ Tiềm liền hỏi Thường Lâm:

“Tại hạ có chuyện muốn hỏi, ban nãy Tử Thuận có nói danh hiệu ta là Ẩn Côn, chẳng hay huynh nghe được từ đâu?”

“A, Tử Uyên cũng không hay biết? Đây là lời bình của Thủy Kính tiên sinh về huynh đó.”

Thường Lâm mang theo chút kinh ngạc cùng hâm mộ đáp lại, con hàng này số hưởng quá, được cả Thủy Kính tiên sinh cho lời bình, sau này tiền đồ vô hạn nha... Hắn tiếp tục bảo:

“Vài ngày trước tại hạ có may mắn tiếp chuyện Tư Mã công, đúng lúc gặp Thủy Kính tiên sinh ở đây nói chuyện về danh sĩ và bậc tài trí trong thiên hạ, tiên sinh bảo huynh có đôi mắt tinh tường, hiểu nghe tường tận, lại ham học hỏi, thông minh xuất chúng, bụng chứa đầy kinh thư, làm người nhân nghĩa, có kiến thức sâu rộng nhưng luôn tỏ ra khiêm tốn, tựa như cá ẩn mình dưới vực sâu Bắc Minh, cho nên xưng là Ẩn Côn vậy!”

Dù đã từng trải nhiều năm, nhưng nghe Thường Lâm kể lại lời bình của Thủy Kính tiên sinh về mình, Phỉ Tiềm vẫn cảm thấy hơi đỏ mặt, vội vàng bảo:

“Nào có, nào có, do Thủy Kính tiên sinh ưu ái mà thôi, tại hạ không đức không tài, lại được tiên sinh đề cao như vậy, thật ngại quá…”

Thủy Kính Tư Mã Huy vậy mà cho mình một cái đài cao như vậy, rốt cuộc lão có ý gì?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.