Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu người

Phiên bản Dịch · 1376 chữ

Chờ đến khi Phỉ Tiềm bình tĩnh lại, trên trán nóng hổi, hắn đưa tay sờ thử, hóa ra là chảy máu. Cũng may chỉ có chút đau rát chứ không có vấn đề gì, có thể là va đập làm trầy xước mà thôi. Hắn phát hiện Phúc thúc nằm đơ ra một bên, liền vội vàng tiến lên xem xét, may mắn Phúc thúc chỉ bị choáng một hồi mà thôi, cũng không bị thương nặng gì.

Phúc thúc lấy lại bình tĩnh, vừa quay đầu trông thấy Phỉ Tiềm mặt mày be bét máu, lập tức kinh hãi, vội vươn tay bắt lấy Phỉ Tiềm:

“Trời ơi thiếu lang quân, đầu của ngài….”

“Ta không sao, chỉ bị đụng trúng nên trầy xước một tí mà thôi.”

Phỉ Tiềm an ủi xong liền quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa kia, thấy bên trong gào lên một tiếng chói tai:

“Chết tiệt! Tiểu nương tử, tay của ngài! Người đâu mau tới đây!”

Mã phu điều khiển chiếc xe ngựa cũng bị đập đầu vào một chỗ nào đó nên trán cũng be bét máu, loạng choạng đứng dậy lảo đảo vào bước rồi gục xuống đất. Thôi bỏ, trước mắt cứ tập trung cứu người, truy cứu trách nhiệm để sau. Hắn bước tới toa xe bị ngã rồi hỏi người bên trong:

“Xin hỏi vị nào đang ở trong xe, tại hạ có thể trợ giúp một phen.”

“Hu hu, tiểu nương tử…tiểu nương tử mất tay rồi….”

Trong toa xe có người khóc thảm thiết làm Phỉ Tiềm giật nảy mình, lòng rối bời chẳng biết phải làm sao. Mất cả cánh tay cơ à? Con bà nó sao thương thế lại nghiêm trọng dữ vậy? hắn vội vàng bất chấp lễ nghi vén rèm lên để xem xét, bên trong có một hầu gái nhỏ khoảng chín tuổi đang ôm lấy một thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi khóc đến nước mũi chảy tùm lum.

Cái quái gì thế, không phải vừa nói rớt mất tay rồi sao? Cả hai đứa nhỏ này đều còn đầy đủ bốn cánh tay, chẳng lẽ con nhãi đang hôn mê có đến tận ba cánh tay? Hầu gái nhỏ đột nhiên nhìn thấy một cái đầu đầy máu thò vào trong toa xe nên sợ hãi hét toáng lên làm Phỉ Tiềm Tiềm không khỏi bưng kín lỗ tai lui về sau hai bước, âm thanh của mấy đứa nhỏ thật sự chói tai quá đi mà.

Hú hét một hồi cô hầu nhỏ chẳng thấy có gì xảy ra như mình tưởng tượng hết, mới dè dặt hé mắt ra nhìn cái đầu dính máu đã biến mất. Phỉ Tiềm bực bội ngó đứa nhỏ đang co ro trong xe:

“Nhóc con, ngươi làm trò gì vậy? Không phải vừa bảo tay bị rớt mất sao? Tay rớt mất đâu?”

“Ngươi…. Ngươi trù ẻo bọn ta hả? Cả nhà ngươi mới bị rớt tay! Tiểu nương tử nhà ta bị gãy tay…bị gãy….”

Cô hầu nhỏ phồng mang trợn má hét lên với Phỉ Tiềm, thế nhưng vừa nói được phân nửa lại nhìn thấy tiểu thư nhà mình hôn mê, cánh tay bị méo mó, nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên hai hàng mi xinh xắn.

Phỉ Tiềm nhìn kĩ một chút, hóa ra là bị gãy xương, cho nên cánh tay vặn vẹo rất khó coi, vì vậy mới làm con nha đầu bên cạnh sợ hãi khóc thét.

“Câm mồm ngay! Nếu ngươi còn khóc làm trễ nải ta cứu chữa, tay của tiểu nương tử nhà ngươi sẽ thật sự bị cắt bỏ đó!"

Phỉ Tiềm càng nghe tiếng khóc càng phiền, nên trực tiếp quát cô hầu, đã gãy xương phải mau chóng tìm y sư để chữa trị, nếu không bên trong cánh tay bị tụ máu sẽ càng khó lành hơn. Cô hầu gái nghe vậy lập tức thu nước mắt, đứng trơ ra đó nhìn Phỉ Tiềm. Phía bên này hắn định ôm con nhóc mười bốn tuổi ra ngoài, nhưng nghĩ một hồi lại dừng bước, kêu Phúc thúc đưa con bé lên xe ngựa của mình.

Cô hầu nhỏ cũng vui vẻ bò lên xe ngựa. Nhà Hán không quá khắt khe việc nam nữ ở chung chỗ, nhưng Phỉ Tiềm vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, dù sao hắn là một người đàn ông trẻ tuổi, đối phương lại là một cô nàng trong độ tuổi mới lớn. Phúc thúc thì khác, lão lớn tuổi rồi, nếu có ẵm bồng gì chăng nữa người khác cũng sẽ không chỉ trích ra vào.

Lúc này mã phu đang cắm đầu trên mặt đất mới loạng choạng đứng dậy, miễn cưỡng bò tới bên cạnh, Phỉ Tiềm lập tức hỏi:

“Ngươi biết y quán gần nhất nằm ở đâu không? Mau chỉ đường.”

“Biết ạ, ngài cứ đi thẳng về phía trước, đầu phố rẽ trái, y quán nằm ở hướng đó.”

Mặc dù đầu mã phu vẫn đang chảy máu nhưng hắn vẫn tỉnh táo trả lời. Phỉ Tiềm nhìn xe ngựa của mình, nếu tính thêm cả hắn và tên mã phu kia, tuyệt đối không đủ chỗ ngồi, nên nhờ Phúc thúc cho xe mau chóng tới đó trước, còn mình và mã phu đi bộ đến sau.

Cũng may y quán cách đó không xa, khi Phỉ Tiềm và mã phu chạy đến nơi, vị tiểu thư kia đã được đưa vào phòng trị liệu riêng, cô hầu nhỏ cũng chạy tất bật theo sau, chỉ để lại mình Phúc thúc ngồi trước sảnh bồn chồn lo lắng cho thiếu lang quân, lại lo mình bỏ đi sẽ không ai canh tài sản trên xe ngựa.

Phúc thúc trông thấy Phỉ Tiềm xuất hiện, vội vàng chạy tới đỡ hắn vào trong y quán. Bên trong sớm có học đồ bưng nước nóng đợi sẵn, vừa thấy họ đã lập tức dẫn vào để rửa sạch và kiểm tra vết thương. Gã học đồ nhìn thật kỹ rồi bảo:

“Lang quân chỉ bị đụng trúng đầu, ta sẽ bôi chút thuốc và cầm máu cho ngài, xin chớ lo lắng.”

Vừa nói xong đã thấy tên mã phu bên cạnh há miệng ra nôn mửa liên túc, cả người cũng lung lay sắp đổ rồi cắm đầu xuống đất lần hai. Học đồ vội vàng gọi thêm hai người chạy tới khiêng mã phu ra sau nhà. Đây là trường hợp di chứng sau khi bị ngoại thương ở phần não. Phỉ Tiềm nhìn mã phu đổ gục trên cáng, cảm thấy may mắn vì mình không bị thương nghiêm trọng, nếu không cũng đổ gục giống hệt như mã phu kia. Chứng tổn thương vùng ngoài não ở thời Hán vẫn chưa có cách trị liệu nào tốt.

Nhưng còn một chuyện quan trọng hơn nữa, người gây tai nạn đều bị khiêng đi điều trị, mình phải tìm ai để đòi bồi thường? Phỉ bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, những người này đều đi vào trị liệu, đừng bảo là ngay cả tiền thuốc cũng không trả nổi chứ?

Trong lòng hắn bất an, lân la dò hỏi học đồ thì có vẻ là đúng thế thật. Vậy là hắn tốt bụng ở lại chờ thêm chút nữa, nhưng trời càng ngày càng tối, việc cấp bách trước tiên là phải tìm một địa phương để nghỉ chân, nếu không ban đêm lang thang bên ngoài bị quân sĩ tóm được cũng không phải chuyện đùa. Năm xưa cũng chính Tào Tháo sư huynh đã đánh chú Kiển Thạc một trận vì điểm này.

Tuy hắn vừa tới Tương Dương, lại vô tình đụng trúng tai nạn giao thông, về tình có thể thông cảm được nhưng nếu lỡ có chuyện gì, mấy tên lính tuần tra hơi đâu rảnh rỗi nghe hắn trình bày vấn đề?

Cơn đau lại tới nữa rồi, thằng học đồ này quấn băng chặt quá. Thôi kệ vậy, coi như tiền tiêu tai giải nạn, ta là người bị hại còn phải trả tiền a. Phỉ Tiềm khóc không ra nước mắt...

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.