Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba kế sách định Kinh Châu

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Nếu tạo hóa bắt anh nhân viên Phỉ Tiềm chân ướt chân ráo đối mặt với chủ tịch Lưu Biểu, có lẽ Phỉ Tiềm sẽ tim đập chân run, nhưng anh nhân viên Phỉ Tiềm đã sống ở thời Hán một khoảng thời gian dài, dẫn đến việc hắn bị chai cảm xúc. Tính ra trong tương lai Lưu Biểu cai quản một vùng đất có diện tích khổng lồ, ngoại trừ Nam Dương và Giang Hạ, toàn bộ các nơi còn lại như Nam Quận, Linh Lăng, Quế Dương, Trường Sa… đều nằm trong lòng bàn tay. Bởi vậy hắn tự xưng có trăm ngàn giáp binh, thủy quân hùng hậu, ngay cả Viên Thiệu cùng Tào Tháo đều muốn kết giao.

Phỉ Tiềm cũng không rõ vì sao, có lẽ hắn đã biết trước lịch sử, Lưu Biểu mặc dù lợi hại nhưng lại kém Tào Tháo Lưu Bị Tôn Quyền một cấp bậc, cũng có lẽ Phỉ Tiềm không có ý nương nhờ Lưu Biểu. Hắn lấy trong tay áo ra bốn tờ giấy, đầu tiên mở tờ giấy có ghi chữ “lợi” và chỉ vào đó:

“Mời thứ sử xem, đất Kinh Châu có sản vật phong phú, khí hậu ôn hòa, giao thông thuận tiện, tụ tập kinh doanh cả hai bờ nam bắc, lại không phải chịu nạn khăn vàng nên giáo dục phát triển.”

Lưu Biểu một bên nghe, một bên không khỏi khẽ gật đầu, không sai, đây đều là lợi thế của Kinh Châu, nhưng biết những thứ này có thể giúp hắn nắm giữ Kinh Châu sao? Phỉ Tiềm không chút hoang mang, kể xong thế mạnh Kinh Châu lại tiếp tục lấy tờ giấy thứ hai viết chữ “tệ” ra và nói:

“Ngược lại, điểm yếu của Kinh Châu nằm ở chỗ có tông tặc làm loạn, quan hệ thế gia phức tạp, binh lính đông nhưng thiếu kinh nghiệm đánh trận, lương thảo đủ nhưng khó tồn kho, khiến cho Kinh Châu không bức phá được.”

Dù sao phân tích về một điều vĩ mô sẽ có rất nhiều thứ phải bàn luận, Phỉ Tiềm thấy mình càng nói Lưu Biểu càng nghiêm túc liền biết giờ lành đã đến. Thế là hắn lấy tờ giấy thứ ba có viết chữ “cơ” ra, Lưu Biểu vội vàng nhìn hắn ra chiều bảo nói tiếp.

“Nay triều đình tranh đấu không ngừng, việc quản lý địa phương dần trở nên lỏng lẻo, Kinh Châu vừa mới dẹp xong tông tặc nhưng bá tánh đã quen an nhàn, dù thế gia liên kết với nhau tuy nhiên mỗi khi làm việc đều quá tính toán lợi ích, các sĩ tử nhà nghèo muốn đầu quân lại không có cơ hội tiến thân.”

Lời này làm ánh mắt Lưu Biểu sáng lên, đúng rồi, nếu mình nắm được những điều này, việc chiếm lấy Kinh Châu chỉ như trở bàn tay! Lưu Biểu liên tiếp gật đầu, phảng phất đã nhìn thấy tương lai tươi đẹp đang chờ đón hắn. Phỉ Tiềm hài lòng nhìn biểu cảm của Lưu Biểu, sau đó lấy tờ giấy cuối cùng viết chữ “tranh” và đặt xuống bàn. Tờ giấy này còn viết thêm các chữ gồm Nam Dương, Giang Hạ, sĩ tộc. Phỉ Tiềm giải thích:

“Nam Dương thuộc Kinh Châu nhưng bây giờ đã bị nhà họ Viên chiếm cứ, phía bắc Nam Dương là đất Hà Lạc cũng có người giành lấy, sớm muộn họ cũng sẽ hướng mũi giáo về phía Tương Dương. Về phía Giang Hạ, thái thú Hoàng Tổ cố thủ nhiều năm nên gốc rễ sâu, binh mạnh lương đủ, chẳng thể vội vàng đoạt được.

Nếu nói về sĩ tộc, tin chắc không cầm Tiềm lắm lời, Lưu thứ sử cũng đã sớm tiếp xúc qua. Đó chính là ba mối họa của Kinh Châu. Nếu như tranh giành bất lợi…”

Phỉ Tiềm không nói hết và cũng không cần làm vậy, chỉ trải tờ giấy thứ tư ra và bước lùi về sau để Lưu Biểu có không gian cùng thời gian suy nghĩ. Chính xác Lưu Biểu cũng lờ mờ nhìn ra thế cục Kinh Châu, phía bắc bị Viên Thuật chặn đường, phía nam bị Hoàng Tổ nhìn chằm chằm, bên trong Kinh Châu lại bị sĩ tộc khống chế. Nếu một trong ba mối họa này bùng phát đều là vấn đề lớn, Lưu Biểu hắn cũng xong đời theo.

Đúng vậy, Phỉ Tiêm đang dùng phương pháp phân tích S.W.O.T gồm Strengths – điểm mạnh, Weaknesses – điểm yếu, Opportunities – cơ hội và Threats – thách thức thường được doanh nghiệp dùng để tạo ra chiến lược kinh doanh. Hồi ở hậu thế hắn làm thuần thục vô cùng, xem như lần này biểu diễn tài năng cho Lưu Biểu thấy.

Lưu Biểu nghe xong rơi vào trầm tư, những vấn đề này hắn không phải không biết, chỉ là từ xưa tới nay chưa từng có ai phân tích triệt để đến thế, làm hắn giật mình nhận ra sự nghiệp mình cứ như đang đi trên dao, nguy cơ đến từ bốn phương tám hướng.

Ánh mắt Lưu Biểu đảo quanh bốn tờ giấy, càng nhìn càng thấy rất có đạo lý nha, đồng thời hắn càng cảm thấy mình sắp bắt được thành công trong tay, chỉ cần cố chút sức liền có thể nắm chặt nó. Tuy nhiên thành công lại trơn như trạch, chẳng biết phải dồn sức vào mục tiêu nào.

Lưu Biểu ngẩng đầu lên mới phát hiện Phỉ Tiềm lại một mực cung kính đứng đấy, trong nháy mắt lửa giận đối với Phỉ Tiềm giảm đi hẳn tám phần. Trong lòng thầm nghĩ kẻ này tuy tuổi đời còn trẻ nhưng lại rất biết lễ nghi, lại có tài năng cái thế, với lại người trẻ tuổi mà, thiên tài ai không có chút tính cách quái gở.

Thế là Lưu Biểu vội vàng mời Phỉ Tiềm ngồi xuống, cũng ra lệnh cho người hầu bưng một ít trà và hoa quả lên chiêu đãi. Chờ đến khi người hầu đều lui xuống hết, Lưu Biểu mới cười nói:

“Tử Uyên quả nhiên là bụng chứa đầy kinh thư, vừa mở miệng đã đề tỉnh bến mê cho ta, chỉ thẳng vào điểm mấu chốt. Chỉ là theo ý Tử Uyên, Biểu phải ứng phó ra sao?”

Phỉ Tiềm vừa mới chuẩn bị đứng dậy trả lời, lại bị Lưu Biểu tủm tỉm cười ra hiệu cứ ngồi thoải mái. Thế là Phỉ Tiềm liền cám ơn Lưu Biểu và nói tiếp:

“Nếu thứ sử muốn làm nên nghiệp lớn, theo ý của Tiềm, trước hết ngài nên làm ba chuyện.”

“Tử Uyên mời nói, ta nguyện lắng nghe.”

“Tiềm gọi ba điều này là đánh bóng tên tuổi, nâng cao sức mạnh và tích lũy quyền lực.

Trước hết đặt ra mục tiêu ngắn hạn để đánh bóng tên tuổi, thứ sử ngài vừa mới đến Kinh Châu, từ Thế gia cho tới dân chúng chưa nghe về lai lịch và tài năng của ngài. Bởi vậy việc khẩn cấp bây giờ là cải tổ lại những vấn nạn cũ, thanh trừ đám quan lại sâu mọt, chỉnh đốn lại trật tự Tương Dương.”

Lưu Biểu liên tục gật đầu:

“Hay! Nhưng làm sao để nâng cao sức mạnh?”

“Kế sách thứ hai cũng đơn giản thôi, thứ sử có thể sử dụng sĩ tộc bản địa ở Kinh Châu nhưng chớ nên ỷ lại vào họ, ngài cần phải làm giống Thái Học, lập ra một thứ gì đó nâng cao học vấn, thu hút các đại nho và học sinh khắp nơi, những kẻ này về sau chính là nhân tài cho thế lực của ngài.”

Lưu Biểu vỗ tay bảo:

“Hay! Tuyệt lắm! Biểu nguyện nghe kế sách thứ ba của Tử Uyên!”

“Tiềm khuyên ngài nên liên minh với họ Khoái, kết thân với họ Thái, tôn kính họ Bàng, tạo quan hệ với họ Mã, đây là tích lũy từ thế gia. Từ đám tông tặc tuyển mộ ra tinh binh, xây dựng kho lương thảo, đào tạo tướng giỏi, đây là tích lũy từ quân đội và cũng là điều quan trọng nhất, ngài phải nắm thật chặt.

Ngoài việc cổ vũ nông dân, khai hoang ruộng đất, ngài cần phải bảo hộ những con đường có nhiều thương nhân di chuyển, khuyến khích họp chợ kinh doanh, như vậy sẽ nâng cao tích lũy về tài chính.”

Phỉ Tiềm nói xong lập tức đứng dậy ra hiệu với chủ tịch Lưu Biểu đang hưng phấn lắng nghe:

“Nếu như ba kế sách đã định, ngài mau chóng hạ lệnh sắp xếp binh lính đồn trú, người nào nghe theo thì tốt, ai không phục, chém!

Đến lúc này, thứ sử nhất định có thể danh trấn Trung Nguyên, lưu danh sử sách, nắm gọn Kinh Châu trong lòng bàn tay!”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.