Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh Châu biệt giá

Phiên bản Dịch · 1571 chữ

Lưu Biểu nghe Phỉ Tiềm nói xong, lập tức cảm thấy vô cùng mới mẻ. Từ xưa tới nay chưa từng có ai sắp xếp tình hình và phân tích trật tự rõ ràng giống Phỉ Tiềm như thế, cũng chưa từng có người nào đề ra mục tiêu chính xác đến vậy. Những kẻ hắn gặp trước đó hoặc ưa thích giả vờ hư ảo tỏ vẻ cao thâm, hoặc nói vòng vo không đi vào trọng điểm, mục tiêu cũng không thực tế, hoặc chỉ đưa ra một đống kế sách rồi mời hắn chọn đại một cái.

Phỉ Tiềm là kẻ đầu tiên nói năng ngắn gọn súc tích, giải thích từng bước một, kế hoạch đan xen từng tầng mà vẫn hỗ trợ lẫn nhau. Mới cách đây không lâu Lưu Biểu từng gặp gỡ anh em nhà họ Khoái, ban đầu còn đánh giá bọn họ rất cao, nhưng không ngờ rằng Phỉ Tiềm lại làm hắn cảm thấy người này tốt hơn hai anh em họ rất nhiều!

Ngoài ra Lưu Biểu cũng vui mừng vì những suy nghĩ hỗn loạn của mình đã được Phỉ Tiềm trau chuốt lại, chiến lược bình định Kinh Châu dần trở nên thông suốt làm hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác dễ chịu này. Những điều Phỉ Tiềm vừa nói thật sự có thể làm được, lại chia thành các giai đoạn ngắn hạn, trung hạn và dài hạn, khiến Lưu Biểu có thể lập ra mục tiêu trong từng thời kì.

Mặc dù những điều này hắn đã nghe từ chỗ Khoái Lương và Khoái Việt, nhưng tính thực tế của Phỉ Tiềm cao hơn rất nhiều. Huống hồ câu cuối cùng Phỉ Tiềm bảo hắn có thể danh chấn Trung Nguyên, lưu danh sử sách thực sự đã làm nhiệt huyết Lưu Biểu dâng trào.

Lưu Biểu vội vàng đứng dậy nắm tay Phỉ Tiềm, kích động bảo:

“Ôi quả nhiên Tử Uyên đúng là danh bất hư truyền nha! Biểu nghe mà như mây tan trăng sáng, nước cạn hiện minh châu! Hiện giờ Biểu chẳng có gì bày tỏ lòng thành, chỉ mong có thể mời Tử Uyên làm Thứ sử chủ bạ, chẳng hay ý Tử Uyên ra sao?”

Hừm, lại là chủ bạ à, chức vị này là một chức vô cùng quan trọng. Mặc dù phẩm cấp không lớn nhưng thuộc về những kẻ phụ tá đắc lực đảm nhiệm, có quyền tham dự hội nghị quan trọng, can thiệp vào chính sách của lãnh đạo, đồng thời nắm thuế ruộng trong tay.

Nếu như Lưu Biểu là Tổng giám đốc công ty, vậy chủ bạ chính là thư ký kiêm giám đốc, mặc dù chức nhỏ hơn tổng giám đốc nhưng quyền hạn vô biên. Hành động của Lưu Biểu vượt khỏi dự kiến của Phỉ Tiềm làm hắn rất bất ngờ. Từ đầu Phỉ Tiềm cho rằng Lưu Biểu chỉ cho mình đảm nhận chức thư lại hoặc công tào, trông coi sổ sách hoặc giám sát xã hội mà thôi. Ai dè đâu Lưu Biểu lần này chơi lớn cho hắn hẳn cái ghế chủ bạ!

Tất nhiên đây cũng là một hành động thăm dò của Lưu Biểu. Nếu Phỉ Tiềm tiếp nhận, chẳng khác nào chơi game đánh quái vượt cấp, trực tiếp đốt cháy giai đoạn bước thẳng vào tầng lớp cao cấp, cũng giống như ngày xưa Trần Lâm đảm nhiệm chủ bạ cho Hà Tiến, hoặc Lữ Bố làm chủ bạ cho Đinh Nguyên.

Trong đầu Phỉ Tiềm nhảy số thật nhanh, mặc dù chức vị này rất mê người nhưng hắn vẫn cắn căng từ chối khéo:

“Tiềm bất tài, sợ là khó đảm nhiệm được chức vụ cao.”

Lưu Biểu còn tưởng Phỉ Tiềm đang khiêm tốn, định giả lả khuyên vài câu thì phát hiện Phỉ Tiềm thật sự không muốn làm nên vội hỏi:

“Tử Uyên chẳng lẽ có điều gì khó xử? Hay ngại Biểu đây quê mùa thô kệch không xứng được Tử Uyên góp tài?”

Câu hỏi này cũng gài bẫy nhau quá rồi, Phỉ Tiềm trong lòng thầm than, Lưu Biểu quả nhiên giống hệt lịch sử miêu tả, bên ngoài có vẻ tốt lắm nhưng trên thực tế lại thiếu hụt nhiều phẩm chất. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Phỉ Tiềm từ chối làm chủ bạ cho Lưu Biểu.

Chức vị này rất nhạy cảm, trên cơ bản chỉ có những kẻ tâm phúc mới được phong, vậy nên lãnh đạo giỏi thì chủ bạ có tương lai tươi sáng, nước lên thì thuyền lên, nhưng nếu là dạng như Lưu Biểu thì…. Phỉ Tiềm không muốn sau này mình chết oan ức, do đó cung kính chắp tay bảo:

“Tiềm không phải không muốn mà là không thể! Thứ sử đãi ngộ lớn đến vậy thực sự làm Tiềm cảm động, nhưng lần này ta đến Kinh Châu là để cầu học theo lệnh ân sư, sức người có hạn nên khó có thể một mình đảm đương hai việc cùng lúc, sợ sẽ làm lỡ đại sự của ngài.

Chưa kể tuổi của Tiềm còn quá trẻ, đột nhiên leo lên chức cao sẽ rất khó thu phục kẻ dưới, huống hồ thứ sử phong chức chủ bạ cho ta, tương lai nếu có đại nho xuất hiện, ngài đây phải làm thế nào?”

“Ặc, cái này….”

Lưu Biểu đang nghe Phỉ Tiềm nói đến hưng phấn mà quên mất trong thư Thái Ung có bảo gửi Phỉ Tiềm đến du học. Mặc dù hắn vừa học vừa làm quan thì cũng được thôi, nhưng nếu hắn kiên trí muốn tập trung nghiên cứu học vấn, phong chức cao sẽ ảnh hưởng đến hắn. Hừm, Phỉ Tiềm này nói cũng có vài phần đạo lý nha, hắn tài năng thì tài năng thật đấy, nhưng tuổi còn quá trẻ, với lại nếu thật sự có đại nho nghe lời hiệu triệu đến góp sức, vậy Lưu Biểu phải cho hắn chức gì? Chẳng lẽ thu hồi chức chủ bạ của Phỉ Tiềm để cấp cho người khác? Làm vậy có vẻ vô ơn quá.

Nghĩ đến đây, Lưu Biểu không còn hoài nghi nữa, cảm thấy người này suy nghĩ vô cùng thấu đáo, nhìn trước cả tương lai, không hổ là đệ tử do Thái Ung đích thân thu nhận. Lúc mới gặp cũng hơi láu cá thật, nhưng cách hành xử vẫn đậm chất Thái Ung.

Cơ mà bằng mọi giá Lưu Biểu phải để Phỉ Tiềm làm quan, hiếm lắm mới có người tài như vậy xuất hiện, làm sao hắn để Phỉ Tiềm chạy mất được? Chắc chắn Lưu Biểu phải tìm cách cột chặt người này lên chiến xa của mình. Thế là Lưu Biểu đảo tròng mắt suy nghĩ một hồi rồi bảo:

“Được rồi, ta đã hiểu, vậy ta mời Tử Uyên làm Kinh Châu biệt giá nhé!”

Con mẹ nó! Phỉ Tiềm tưởng lỗ tai mình có vấn đề, vì sao càng từ chối càng bị phong chức cao hơn? Biệt giá là chức quan cao nhất một châu, chỉ dưới thứ sử, địa vị khỏi cần phải nói, vì chức này có ý nghĩa là lúc đi ra ngoài không cần ngồi xe thứ sử. Mặc dù biệt giá không ghê gớm như thời Ngụy Tấn, chia sẽ quyền lực với thứ sử nhưng hiện tại biệt giá vẫn có quyền giám sát tất cả quan viên trong châu.

Lưu Biểu thấy Phỉ Tiềm ngạc nhiên cùng nghi hoặc, liền mỉm cười đắc ý vì kế sách mình vừa nghĩ ra:

“Tử Uyên cũng bất ngờ đúng không? Biệt giá của Biểu được đặc cách không cần làm gì khác, chỉ cần bày mưu tính kế là được, vừa có thế phóng tay trợ giúp cho Biểu, vừa không làm chậm trễ việc học của Tử Uyên, hahaha…”

Phỉ Tiềm rốt cục đã hiểu, giờ thì hay rồi, từ thư ký kiêm giám đốc trực tiếp đổi thành cố vấn đặc biệt của chủ tịch, nghe có vẻ không khác biệt nhưng từ thực quyền lại biến thành có tiếng mà không có miếng. Lưu Biểu lại cường điệu nói tuyệt đối không thể từ chối nữa, đành vậy, hắn đã làm tới mức này, nếu còn ráng từ chối sẽ làm hắn ghi hận. Biệt giá thì biệt giá vậy.

Thế là Phỉ Tiềm lùi lại một bước và hành đại lễ, Lưu Biểu cười to đợi Phỉ Tiềm vái xong mới dìu hắn đứng lên, gọi người hầu chuẩn bị tiệc rượu, sau đó vui vẻ trêu ghẹo:

“Biểu muốn cùng Tử Uyên không say không nghỉ, chẳng hay tửu lượng của Tử Uyên thế nào?”

Được thôi, uống rượu là chuyện nhỏ, cũng nhờ mấy bữa chè chén với Lữ Bố làm tửu lượng tăng cao, vì vậy Phỉ Tiềm nói:

“Tiềm sớm được nghe Lưu Công có niềm yêu thích đặc biệt với rượu, hôm nay xin được diện kiến.”

Ma men gặp nghiện rượu, chỉ cần rượu đủ uống là có thể vui vẻ cả ngày. Hiện tại Lưu Biểu đúng là như thế, một bên lôi kéo Phỉ Tiềm vào trong, một bên cao giọng cười to:

“Ha ha, tốt tốt tốt, người đâu, mau mang rượu tam nhã của ta đến đây.”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.