Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỷ cửu lang ở Bắc Trấn phủ ti (1)

Phiên bản Dịch · 1354 chữ

Cảnh triều, đại thống năm 64.

Đêm đã khuya, thành Thiên kinh đèn đuốc ảm đạm.

Sấm đùng đùng nổ vang không dứt, tiếng sấm từ xa truyền đến, nghiền nát bầu trời.

Ánh chớp trắng xóa đột nhiên xé toạc màn đêm, chiếu sáng một trạch viện cũ nát trong ngõ hẻm ở cửa Nam.

Cùng lúc đó, Kỷ Uyên mở mắt.

Hắn như bị yểm bùa, đột nhiên ngồi thẳng dậy khỏi chiếc giường lạnh lẽo nơi chính phòng.

Đôi mắt hắn trống rỗng, không hề có chút tinh thần nào.

Sau một lúc, như mới tỉnh khỏi giấc mộng dài, Kỷ Uyên thầm nghĩ trong lòng.

“Cảnh triều… Thiên kinh… lưu dân Liêu Đông… Kỷ cửu lang… Hắc Long đài!?”

Hắn vô thức giơ tay sờ lồng ngực. Không có vết đạn nào.

Mình chết rồi, nhưng lại không chết?

“Không ngờ kiếp sống nằm vùng nhiều năm như vậy của mình cuối cùng lại kết thúc bằng cách đấy…”

Lòng Kỷ Uyên ngũ vị tạp trần, quá khứ lướt qua trước mắt như một bộ phim, tốt nghiệp trường cảnh sát, nằm vùng, biên giới, côn đồ, giao dịch, thu lưới, bị giết…

“Thôi cũng tốt, những tháng ngày nhảy múa trên lưỡi dao quá mệt mỏi…”

Hắn cúi đầu cười cười, nhanh chóng tiếp nhận sự thực. Dù sao hắn là người cô độc, không còn cha mẹ để phụng dưỡng.

Nuối tiếc duy nhất của hắn là chưa kịp sống để nhận huy hiệu.

- Shhh!

Khi đang suy tư thì Kỷ Uyên bỗng nhiên ôm đầu, hắn hít một hơi thật sâu.

Đầu hắn như thể bị khoan bằng một cái khoan sắt đang được nung đỏ.

Nóng quá!

Đau quá!

Ôi!

Đầu hắn như bị nhét vào rất nhiều cảnh tượng rải rác, vô cùng lộn xộn!

“Hóa ra cơ thể này cũng tên là Kỷ Uyên? Xem ra trùng tên trùng họ là truyền thống của xuyên việt.”

Kỷ Uyên khẽ cử động khóe miệng, hình như hắn cảm thấy khá buồn cười.

Thân thể hắn khẽ rung, Kỷ Uyên cố nén cảm giác gân xanh hai bên thái dương đang đau đớn nhảy thình thịch mà chìm đắm trong những mảnh vỡ ký ức đang lướt qua.

Cái tay Kỷ cửu lang này là dân gốc Liêu Đông, sinh ra tại trấn Cửu biên quân, có phụ thân là một quan viên nhỏ ở Bắc Trấn phủ ti thuộc Hắc Long đài ở Cảnh triều.

Cha hắn bị quan trên phái đi Liêu Đông, làm nằm vùng trong thương hội Đức Long để điều tra án buôn lậu diêm thiết (muối và sắt) ở phủ Tây Sơn.

Ông ta nằm vùng mấy năm, thu thập được rất nhiều bằng chứng, nhưng không ngờ rằng lúc báo tin thì bại lộ tung tích.

Một nhà từ lớn tới bé đều bị diệt khẩu, chỉ còn lại Kỷ Uyên may mắn được cứu nên còn sống sót.

Hắn được nhị thúc Kỷ Thành Tông ở Nam Trấn phủ ti đưa đến Thiên kinh nuôi dưỡng. Giờ hắn đang lúc vấn tóc, vừa nhận nghề đề kỵ.

Từng cảnh tượng ngắn lộn xộn đan vào nhau thành quá khứ. Chúng như thể được tăng tốc gấp tám lần, nhanh chóng vụt qua trước mắt Kỷ Uyên.

Liêu Đông, tám năm có hạn hán lớn, rồi lại tuyết lớn thêm tám năm nữa.

Mỗi năm đều có thiên tai khiến bách tính sinh hoạt gian nan, đến độ phải bất đắc dĩ mà bán con bán cái, nhất là các thông trang quanh trấn quanh thành, nơi nơi hung hiểm.

Trong nước có binh lính giết dân để giả mạo công lao, ngoài nước có người Man cắt cỏ đốt lương, chưa nói tới cường hào địa chủ, sĩ thân tông tộc.

Từng lớp từng lớp lưới quan hệ khiến người ta không chỗ né tránh.

Nếu hộ dân nhà lành muốn sống trung thực, không làm trộm cướp thì rất khó tìm con đường sống. Họ chỉ có thể bán mình làm nô, hoặc kêu gọi nhau lên rừng núi.

“Người không ra người, quỷ không ra quỷ… Cảnh triều mới bình định thiên hạ được 60 năm, đang lúc thịnh thế dầu thiêu lửa cháy, dệt hoa bằng gấm cơ mà! Sao lại ra nông nỗi như này?”

Những ký ức này chân thực quá, giống như thể chính hắn được chứng kiến tận mắt hết thảy, như thể tự mình trải qua, mặt mày Kỷ Uyên trở nên nặng nề, mắt đong đầy bi phẫn và nghi hoặc.

Hắn còn chưa kịp nghĩ xong thì ngực đã truyền đến một cơn co rút đau đớn kịch liệt, giống như bị lửa thiêu, nhưng lại có mấy phần âm u lạnh lẽo.

Hai luồng nóng lạnh đan xen, khiến người ta dục tiên dục tử.

“Ơ… ‘Mình’ bị thương khi nào nhỉ?”

Kỷ Uyên cởi áo trong ra, cúi đầu xem xét. Hóa ra lồng ngực hắn có một vết chưởng màu đen nhánh, da thâm lại, giống như bị trúng độc vậy.

“Mình vừa mới xuyên qua mà, chẳng lẽ lại sắp không sống lâu lần nữa?”

Kỷ Uyên thầm suy nghĩ, hắn cố tìm kiếm manh mối trong biển thức hải mênh mông.

Hồi lâu sau, hắn mới nhớ được tiền căn hậu quả, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Nguồn cơn của sự việc bắt đầu từ chức quan trống mà hắn được thừa hưởng từ người cha già tận trung vì nước.

Dựa theo luật pháp của Cảnh triều, quan viên triều đình có ba loại ân điển.

Một là thế thưởng, quan văn thất phẩm trở lên có thể để con cái thụ hưởng bổng lộc của triều đình.

Nếu con cháu lập công thì còn có thể trực tiếp tiến vào Quốc Tử Giám, làm giám sinh.

Hai là thế tập (cha truyền con nối), phụ chết tử kế, rất nhiều thế gia võ tướng ở trấn Cửu biên quân đều do vậy mà sinh ra.

Ba là ấm tử, nếu như bậc cha chú là đại quan nhất phẩm, không cần khổ sở chờ đợi, người ta có thể trực tiếp dâng tấu xin quan chức ngũ phẩm cho con cái mình.

Cứ thế suy ra, cho dù là con cái tiểu quan tòng thất phẩm cũng có thể làm một điển sứ, dịch thừa bất nhập lưu.

Kỷ Uyên có cha là quan tiểu kỳ ở Bắc Trấn phủ ti, vừa vặn là tòng thất phẩm.

Sau này cha hắn hiệp trợ phá được đại án buôn lậu diêm thiết phủ Tây Sơn. Tuy rằng ông đã bỏ mình nhưng vẫn được Hắc Long đài gia phong. Ông được đề bạt lên làm Bách hộ chính lục phẩm, đặc biệt ban thưởng Phi ngư phục và Tú xuân đao, lấy đó ngợi khen.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, theo luật lệ bình thường thì Kỷ Uyên sẽ trực tiếp vào chỗ trống của cha hắn, trở thành Bách hộ đại nhân trẻ tuổi nhất của Bắc Trấn phủ ti.

Nhưng mà hiện tại khác xa quá khứ, Cảnh triều không còn là Cảnh triều lúc mới lập quốc nữa.

Luật pháp là một chuyện nhưng thực hiện lại là một chuyện khác.

Hắc Long đài quyền cao chức trọng, giám sát bách quan, tuần sát thiên hạ.

Một tay Bách hộ có lương tháng 34 lượng bạc, thân mặc Phi ngư phục, hông đeo Tú xuân đao, tay nắm Vô thường bộ.

Bách hộ chấp chưởng 120 tay Đề kỵ, những nơi đi qua ai mà chẳng nể ba phần?

Chức quan béo bở bực này, rất nhiều người muốn xài bạc để leo lên, làm sao mà đến lượt tên dân quê không tiền không thế như Kỷ Uyên.

“Trước đây Lâm Bách hộ của Bắc Trấn phủ ti đã từ chối mình, bảo mình niên kỷ còn nhỏ, võ công lại thấp, khó làm cho kẻ dưới phục tùng, cho nên chỉ cho mình chức đề kỵ…”

Kỷ Uyên nheo mắt, giương lông mày.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.