Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỷ cửu lang ở Bắc Trấn phủ ti (2)

Phiên bản Dịch · 1469 chữ

Quan chức của Bắc Trấn phủ ti từ cao tới thấp gồm có các chức như sau: Chỉ huy sứ, Thiên hộ, phó Thiên hộ, Bách hộ, thứ Bách hộ, Tổng kỳ, Tiểu kỳ.

Cái gọi là “Đề kỵ” không có phẩm không có cấp, chỉ có thể coi là vệ binh, thuộc về tiểu lại, không có quan vị.

“Cái tay Lâm Bách hộ kia rõ là ỷ vào việc Kỷ Uyên mình không cha không mẹ, không có chỗ dựa cường đại nên phải mặc gã bày bố.”

Kỷ Uyên tĩnh tâm, tạm thời nén lại ngọn lửa đang hừng hực cháy trong lồng ngực.

Kiếp trước hắn cũng gặp qua mấy vụ bắt chẹt, cướp quan cướp chức như này rồi.

Những thứ vốn nên là của mình lại bị người ta vô duyên vô cớ cướp đoạt.

Không chỉ mỗi vậy mà đôi khi người ta cướp xong còn dẫm mình một chân, không hề để lại cho mình tí thể diện nào.

Kỷ Uyên biết rằng nếu như nhất thời nhẫn nhịn thì sẽ trở thành quả hồng mềm ai cũng có thể bắt chẹt, sau này còn nhiều cay đắng đau khổ nữa.

Hai chữ ‘Đạo lý’ không phải ai trong thiên hạ cũng tuân thủ.

Từ những ký ức của cơ thể này, có thể thấy tay Lâm Bách hộ mập mạp kia chính là một tên tiểu nhân không có lợi thì không dậy sớm.

Dù là nhiệm vụ hay vụ án gì qua tay gã, thì ít nhất gã cũng phải nhận được từng lớp từng lớp lợi ích béo bở.

“Mình tranh chấp với Lâm Bách hộ không được, sau đó không chỉ bị chuyển xuống làm Đề kỵ, mỗi ngày đi tuần, khó có cơ hội lập công, mà còn bị đồng liêu bài xích…

Hai ngày trước ‘mình’ tới thanh tra hàng hóa ở bến tàu, Tào bang đến rồi nảy sinh xung đột, kết quả là mình bị người ta đánh trọng thương…”

Kỷ Uyên chăm chú gỡ rối, suy nghĩ sự tình này từ đầu tới đuôi một cách tỉ mỉ.

Vụ việc này có nhiều điều kỳ quặc, mờ ám.

Công việc mỗi ngày của Kỷ Uyên khá nhàn hạ, tới nha môn điểm danh rồi đi tuần, phạm vi chủ yếu ở ba phường cửa bắc.

Bến tàu sông Vĩnh Định nằm ở phường Bình An cửa tây, vốn dĩ nằm ngoài sự quản lý của hắn.

Sao mà hắn lại qua thanh tra hàng hóa rồi đụng độ Tào bang chứ?

“Tay lợn béo kia muốn tính kế ‘mình’? Vì cái gì cơ? Vì để mình giao ra vị trí Bách hộ mà phụ thân lưu lại? Vì để hắn mua quan bán chức?”

Kỷ Uyên lòng sáng như gương, hắn ngay lập tức suy đoán ra tám chín phần sự thực.

Dù sao kiếp trước hắn cũng lăn lộn ở biên cảnh, đủ hạng người, có cái gì mà hắn chưa gặp qua.

Cơ thể này quá trẻ tuổi, biết thói đời hiểm ác nhưng lại không rõ lòng người rắn rết như ma quỷ.

“Nói không chừng Tào bang với cả tay đầu sỏ đã ra tay xuất thủ đả thương ‘mình’ là cùng một duộc… Theo luật pháp Cảnh triều, mưu hại mệnh quan triều đình sẽ bị chém đầu cả nhà! Nhưng giải quyết một tay đề kỵ thì lại nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Kỷ Uyên hít một hơi sâu.

Hắn cũng không lo lắng lắm, trái lại còn nở một nụ cười nghiền ngẫm.

Tính hắn cũng khá bướng bỉnh cương quyết, không sợ phiền phức. Tuy không gây sự nhưng cũng sẽ không nhẫn nhịn tránh né hay chịu thua ai.

Nếu không thì kiếp trước hắn cũng sẽ không tốn công tốn sức trà trộn làm nằm vùng giữa đám dân buôn lậu cùng hưng cực ác kia.

Hắn làm nội ứng được mấy năm, đến cuối cùng thu lưới mới bị lộ thân phận.

Đạp đạp đạp!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Có ai đó đầu đội mưa to, chân dẫm lên nước đọng đi tới phòng chính bên này.

Kỷ Uyên khép áo lại, nhắm mắt.

Hắn nằm xuống. Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền vào tai.

- Thật có lỗi với Chu lão tiên tinh, hơn nửa đêm rồi còn làm phiền ngài… - Một giọng nam hồn hậu xuyên qua cánh cửa.

- Không sao, cứu người quan trọng.

Đây là giọng một ông lão.

Két!

Cánh cửa gỗ cũ kĩ phát ra âm thanh chói tai.

Hai bóng người một trước một sau đi vào phòng chính, thắp sáng ngọn đèn.

Lão già đi trước ấy có râu tóc bạc trắng, lưng lão cõng một hòm thuốc.

Người đàn ông trung niên theo phía sau chính là nhị thúc của Kỷ Uyên - Kỷ Thành Tông.

Ông ta mặc Đấu ngưu phục, hông đeo một thanh Yêu đao, mặt mày ngập tràn lo lắng.

- Chu lão tiên sinh xem, cháu trai của tôi bị người ta đả thương, hôn mê hai ngày không tỉnh lại… Tôi mời tới mấy vị đại phu của Thiên Kim đường xem bệnh mà họ chỉ bảo là cháu tôi tổn thương nội phủ, thuốc thang bình thường không chữa được, nên lúc này tôi mới nghĩ đến việc mời ngài tới cửa.

Lão già kia đặt hòm thuốc xuống, bước nhanh tới bên cạnh giường.

Đầu tiên lão liếc mắt nhìn ‘Kỷ Uyên’ đang hôn mê, sau đó mới dùng hai ngón tay cởi áo xem bệnh.

Khi nhìn thấy chưởng ấn đen kịt kia, lão nhướng mày, lạnh lùng hỏi:

- Là người của Tào bang? ‘Thiết Sa Chưởng’ La Liệt?

Kỷ Thành Tông gật đầu, giọng rõ là thù hận.

- Chính là tên ác tặc này! Gã ỷ vào việc mình có chút quan hệ với Ngũ thành Binh mã ti mà làm làm việc vô pháp vô thiên, dám liều lĩnh đụng tới cả Bắc Trấn phủ ti!

Chu lão tiên sinh đó ấn nhẹ ngực Kỷ Uyên một cái, sau đó bắt mạch cổ tay. Bỗng nhiên mắt lão mở to, lão ngạc nhiên nói:

- Ồ! Kỷ Tổng kỳ, Cửu lang có thể cứu! Ban đầu ngực hắn trúng một Thiết Sa Chưởng của La Liệt. Môn võ công này vô cùng âm độc, trong chưởng lực có lạnh nóng đan xen, hai luồng khí này hao mòn tinh khí, tàn phá huyết nhục.

- Theo lý thuyết thì Cửu lang đã bị thương hai ngày, đáng lẽ ra đã đèn cạn dầu tắt. Nhưng lão phu vừa bắt mạch thì thấy tuy thương thế của Cửu lang chưa chuyển biến tốt đẹp, mạch tượng phù phiếm, nhưng trong cơ thể có một cỗ sinh cơ đang thức tỉnh.

- Tốt tốt tốt, cửa ải khó khăn nhất hắn đã gắng gượng qua được rồi! Lão phu khai cho hắn mấy loại dược vật bổ khí cường huyết, để hắn dưỡng thương mấy tháng thì sẽ không có gì đáng ngại nữa. Nhưng mà sẽ lưu lại mầm bệnh, mỗi khi thu tới đông sang, hắn sẽ dễ bị nhiễm phong hàn!

Chu lão tiên sinh tỉ mỉ quan sát thiếu niên lang đang nằm trên giường, lòng thấy quái lạ.

Với thương thế như này, cho dù là võ giả Nhất cảnh đại thành cũng rất khó chữa khỏi.

Nhưng cậu Kỷ cửu lang này vẫn giữ được một hơi, bảo vệ sinh cơ trong cơ thể.

- Có thể cứu mạng là tốt rồi! - Kỷ Thành Tông thở phào đáp.

Còn mầm bệnh thì về sau lại tìm cách.

- Cửu lang nhà ông là người hiền tự có thiên tướng đấy.

Chu lão tiên sinh bùi ngùi nói một câu, sau đó quay người đi ra viết đơn thuốc.

Kỷ Thành Tông vội vàng cảm ơn, sau đó cũng theo sau mà đi ra ngoài.

Lúc này vẫn chưa tới giờ cấm đi lại ban đêm, ông ta phải nhanh chóng mua đủ tài liệu thuốc.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng trở về vẻ yên tĩnh như lúc đầu.

“May quá chưa chết được.”

Kỷ Uyên mở hai mắt ra, hắn nhẹ nhõm thở một hơi dài.

Hắn vừa mới thả lỏng tâm trạng thì đột nhiên có một cơn choáng kịch liệt xông lên trán. Nó tới vừa nhanh vừa vội, vô cùng đột ngột!

Thức hải của hắn cuồn cuộn quay cuồng, ‘xoẹt’ một cái, từng đoạn từng đoạn tin túc lưu động như nước.

Những đường vân huyền diệu như thể cất chứa năng lực kì lạ ấy không ngừng đan xen, diễn hóa.

Cuối cùng, chúng hình thành một bức tranh với phong cách cổ xưa huy hoàng xán lạn như mặt trời!

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.