Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường phố Miếu Thành Hoàng, hiệu cầm đồ Hòe Ấm (2)

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Lạc Dữ Trinh sợ bị mất dấu bèn tăng tốc bước chân, y khẩn trương nói:

- Tôi tới Miếu Thành Hoàng này không nhiều.

- Đường phía Tây chiếm đa số là tiệm cầm đồ, đồ vật được đưa đến không quá sạch sẽ, dễ dàng gặp phiền phức, Kỷ huynh có thể chú ý một chút.

Càng đi đi vào trong xưởng Lưu Ly, sắc trời càng tối.

Bốn phía không thấy một bóng người, chỉ có từng hiệu cầm đồ mở ra.

Kì lạ là bọn chúng có vài cánh cửa là màu đen, có vài cánh cửa lại là màu đỏ, dường như đại diện cho các ý nghĩa khác nhau.

- Lạc huynh biết đây có ý gì không?

Kỷ Uyên hiếu kì hỏi.

Hắn nhớ được ông chủ sạp trà kia từng dặn dò, chớ vào cửa hàng đỏ, hãy vào cửa hàng đen.

- Tôi nghe nhị ca có nói qua, cửa hàng đỏ là mua châu báu ngọc khí, đa số là do những tên cướp hung bạo, hải tặc cướp bóc đoạt được, nóng lòng muốn thủ tiêu. Cho nên mấy ông chủ dám mở cửa tiệm có cửa đỏ không hề sợ phiền phức, hậu trường rất mạnh.

Lạc Dữ Trinh lòng thấy sợ hãi, y tỉ mỉ giải thích:

- Cửa hàng đen thu đồ vật có nguồn gốc không rõ, triều đình không cho phép công khai mua bán cấm vật.

- Những tên trộm mộ của bốn môn đó sau khi đào mộ thì sẽ vào nơi này.

- Kỷ huynh muốn mua đồ vật mai táng, đồ bồi táng theo quan tài thì hãy chọn cửa hàng này.

Khó trách con đường này quạnh quẽ cực kì.

Khách hàng của các hiệu cầm đồ không phải là mấy tên cướp thì chính là tranh tranh giành tiền bạc, không có người nào đứng đắn.

Ánh mắt Kỷ Uyên lấp lóe, lại hỏi:

- Cậu có biết cửa hàng nào đáng tin không? Đến cũng đến rồi, chắc chắn phải mở mang kiến thức một chút.

Lạc Dữ Trinh quay đầu nhìn con đường họ vừa đi qua, chỉ thấy một đoàn sương mù dày đặc tràn ngập âm khí âm u, bèn bất đắc dĩ nói:

- Nhị ca tôi nói, hiệu cầm đồ trên đường miếu Thành Hoàng, mặc kệ đỏ đen đều thuộc về Phật gia cai quản.

- Cửa hàng đen thứ mười chín ở đầu phố gọi là Hòe m các, lấy danh nghĩa của nhị ca tôi, là một nơi có danh tiếng lâu năm nên không có vấn đề gì.

- Chẳng qua là… Kỷ huynh mặc bào phục đề kỵ Bắc trấn phủ ty thật sự phù hợp sao?

Kỷ Uyên đè yêu đao, nhếch miệng cười, nói:

- Nghe nói Tống chỉ huy sứ Nam trấn phủ ty thường đến đây, một cái đề kỵ nho nhỏ như tôi thì tính là gì?

- Có quan lại quyền quý gì mà người ta chưa từng tiếp đãi chứ? Chắc hẳn không đến mức trông thấy tôi sẽ từ chối ở ngoài cửa.

Nhìn thấy Kỷ cửu lang hào hứng như thế, Lạc Dữ Trinh chỉ đành đi theo.

Hôn sự của vị tỷ tỷ kia của hắn có thất bại hay không thì phải xem đối phương có đồng ý giúp mình hay không.

- Kỷ huynh, minh khí có đắt có rẻ, cậu có mang đủ bạc không đấy?

Lạc Dữ Trinh chỉ thiếu điều đem bốn chữ lớn "Nhà ta có tiền" dán trên trán.

- Tôi chỉ nhìn xem, chưa chắc sẽ tìm thấy món đồ hợp ý.

Kỷ Uyên không nói tiếp.

Đánh bại Dương Hưu không có gì ghê gớm, nhưng lôi đài Cửu Châu ở vòng thi cuối thì thật sự không dễ đâu.

Con cháu nhà tướng đâu phải ăn chay, sao mà cam tâm tình nguyện để một tên dân quê Liêu Đông đoạt danh tiếng chứ.

Sau một lúc, Kỷ Uyên tìm được cửa hàng thứ mười chín.

Hai bên cánh cửa dùng mực nước bôi lên, đen thui, lộ ra vẻ âm trầm, trên đầu tấm biển có ba chữ to "Hòe m các", bên trong đốt một ngọn đèn dầu, tia sáng có phần tối.

Người bình thường thật đúng là không dám tiến vào.

Kỷ Uyên nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng, hắn bước lên bậc thang, đi qua ngưỡng cửa.

Có một người đàn ông trung niên đội mũ chỏm đang vùi đầu đối chiếu sổ sách ở sau quầy làm bằng gỗ cao hơn nửa người.

Cảm nhận được luồng gió khiến ngọn đèn lung lay, ông ta vội ngẩng đầu xem xét, ánh mắt co lại, mở miệng hỏi:

- Quan gia tới mua đồ, hay xem đồ? Hay tra án?

Kỷ Uyên quét mắt nhìn bốn phía, trên mặt lộ ra ý cười, hắn thản nhiên nói:

- Ông là chưởng quỹ của cửa hàng? Tôi muốn thu thập một số đồ cổ có niên đại lâu năm lấy ra từ trong đất.

Người đàn ông đội mũ chỏm nhẹ gật đầu, có chút cung kính nói:

- Tiểu nhân tên Trương Đông. Dám hỏi xưng hô của quan gia là gì?

Kỷ Uyên giơ cánh tay lên tựa trên quầy, hắn tự giới thiệu:

- Bắc trấn phủ ty Kỷ cửu lang. Yên tâm, án trộm mộ không thuộc phạm vi tra án của tôi, hôm nay là muốn tìm kiếm mấy món đồ chơi hay.

Nghe thấy Kỷ Uyên nói vậy, trong lòng người đàn ông đội mũ chỏm thở dài một hơi, ý cười nhiều hơn mấy phần, nói:

- Hóa ra là Kỷ cửu gia, vậy chúng ta hãy vào trong.

Một người đàn ông trung niên lại gọi Kỷ Uyên mới chỉ mười lăm tuổi một tiếng "Gia", nhưng ông ta không hề lộ vẻ xấu hổ, vô cùng tự nhiên, chẳng trách có thể lên làm chưởng quỹ.

Kỷ Uyên nhìn người đàn ông mũ chỏm vượt qua quầy hàng, ông ta bưng chén đèn dầu, nhấc tấm rèm dày ngăn cách tầm mắt lên, rồi quay đầu lại hỏi:

- Không biết Cửu gia ưa thích những món đồ nhỏ như ngọc khí, bình khí, lò khí, hay là vừa ý những đồ lớn như đỉnh, quan tài?

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.