Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngọn đèn, bình hồn phách (1)

Phiên bản Dịch · 999 chữ

- Tôi là người ngoài nghề, nếu chưởng quầy không ngại có thể nói cho tôi nghe mỗi thứ một chút, cho tôi mở mang thêm kiến thức.

Kỉ Uyên cũng không hiểu được vì sao một gian hiệu cầm đồ lớn như vậy lại chỉ dùng một ngọn đèn dầu để chiếu sáng.

Để tạo ra bầu không khí u ám hả?

Hắn cũng không quan tâm, đi theo người đàn ông đội mũ chỏm vào phòng trong.

Gió lạnh thổi qua làm bóng người lay động phản chiếu ở trên vách tường như thể đang giương nanh múa vuốt.

- Sao chủ tiệm không thắp thêm vài ngọn đèn, ở đây tối đen như mực, làm sao có thể kiểm tra chất lượng?

Lạc Dữ Trinh không nhịn được, y mở miệng hỏi.

Cứ như thể có một luồng khí lạnh chui vào cổ y, nếu không phải y có vài phần luyện nội công phu, cộng thêm tính tình cũng không quá nhát gan thì chỉ sợ bây giờ y đã quay đầu bỏ chạy.

- Khách nhân có điều không biết, đây là quy tắc nghề nghiệp.

- Ban đêm, cửa hàng chỉ thắp một ngọn đèn, hễ có vật gì không sạch sẽ vào cửa thì đèn sẽ không gió tự tắt. Nếu thế thì ta cứ nói với bên ngoài rằng “Đóng cửa nghỉ bán, sớm mai sẽ có”.

- Nếu đèn sáng lại thì coi như bình an vô sự, nếu không thì phải dâng ba nén hương và vài đĩa cống phẩm rồi thầm niệm danh hiệu Thành Hoàng lão gia thì bọn chúng sẽ tự rời đi.

Người đàn ông đội mũ chỏm tên là Trương Đông cười giải thích:

- Nếu thắp quá nhiều đèn, một sẽ thu hút quá nhiều tà ma tai họa, hai là... Bất kể là tiệm đỏ hay tiệm đen, đều chưa gọi là kinh doanh chính đáng, nên đương nhiên phải khiêm tốn một tí.

Lạc Dữ Trinh nghe xong bèn vội vàng đi tới sát bên người Kỷ Uyên.

Y cảm thấy mấy dãy giá đỡ đang đứng thẳng khiến gian phòng giống như một nhà kho bỗng nhiên âm u hơn hẳn.

Nhưng trong lòng y vẫn cứ tò mò, y không quản được miệng, tiếp tục hỏi:

- Thực sự có tà ma tới cửa sao?

Trương Đông cúi xuống lấy năm sáu cái hộp trên kệ, một số làm bằng gỗ và một số bằng sắt, đặt lên một chiếc bàn nhỏ.

Trên khuôn mặt nếp nhăn chen chúc của ông ta lộ ra vẻ quái dị, ông ta nói khẽ:

- Nghề khác chưa chắc có, nhưng tiểu nhân mở hiệu cầm đồ thu đồ vật không hỏi lai lịch, rơi vào trên tay hơn phân nửa đều là đồ châu báu, tiền vàng, hàng lậu.

- Nói trắng ra là nhuộm máu, bám vào oan hồn, dính âm khí người chết không phải số ít.

- Cái này giống như đi đêm lắm có ngày gặp ma, cho nên cần đặc biệt chú ý một chút.

- Trước kia trên đường miếu Thành Hoàng này, mỗi khi trời tối hiệu cầm đồ đều đóng cửa, nhưng sau này liên tục có người chết nên Phật gia ra mệnh lệnh ban đêm tiếp tục mở cửa làm ăn, chuẩn bị tốt ngọn đèn, hương nến là chính, về sau yên bình trở lại, không còn xuất hiện những chuyện kì quái nữa.

Kỉ Uyên nhớ tới lần hắn mở [Bạch Cốt Bồ Tát cực dạ yến đồ] ra rồi bỗng nhiên có cảm giác mình bị theo dõi một cách ác ý.

Xem ra trên thế giới này không chỉ có khí huyết võ đạo, còn có một số dạng quỷ dị tà ma không thể nhận dạng.

- Cửu gia cậu nhìn đi, đây là những minh khí nhỏ.

Đầu tiên Trương Đông mở ra hai cái hộp gỗ.

Một là món đồ gốm có màu nâu đỏ sẫm, hoa văn mặt trên là bức tranh thủy mặc.

Cái thứ hai là chiếc bình màu ngọc bích có hình bảo tháp, mơ hồ có thể nhìn thấy những hoa văn tinh xảo như rồng, hổ và những đám mây.

- Kỷ huynh, hai cái này gọi là 'bình hồn phách', có thể ngược dòng về tám ngàn năm trước đại thế Long Hán, người thường khi chết đi nhất định phải lấy vật này chôn cùng, mang ý nghĩa chứa đựng ba hồn bảy phách, bảo vệ m linh, thuận lợi bước vào Minh phủ.

- Nếu muốn xem giá trị của mấy đồ vàng mã này một là nhìn xem ở triều đại nào, hai là nhìn đường vân trên mặt, nếu là vương hầu tướng lĩnh thì đồ chôn theo bọn họ chắc chắn là vô cùng giá trị.

- Nhất là bình hồn phách, càng tinh xảo càng nói lên thân phận của họ.

Cuối cùng Lạc Dữ Trinh cũng có cơ hội phát huy sở trường, hai tay y đan đan vào nhau, y khom lưng ngắm nghía rồi nói:

- Chắc chắn món đồ gốm này là đồ của bình dân, nó chỉ dùng hoa văn phong cảnh, hơn nữa nó lại rất thô ráp, niên đại cũng không phải là lâu năm, ước chừng là vào triều đại Đại Ngu sáu trăm năm trước, giá trị của nó rất bình thường.

- Cái bình này thì khá hơn một chút, chắc hẳn chủ nhân của mộ phần là một vị đạo sĩ, địa vị không cao. Nếu chủ mộ cấp độ Chu thụ áo tím thì ít nhất cũng phải trang trí hoa văn Kỳ lân và khắc ấn đan thư.

- Nói chung, hai món này đều là những mặt hàng rất bình thường.

Y nói nhiều không dứt, lời lẽ đặc sắc rõ ràng đến độ chủ tiệm cầm đồ Trương Đông cũng phải phục và khen ngợi:

- Khách quan quả là người trong nghề, nói chính xác đến từng chi tiết, một chữ cũng không sai.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.