Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổng vòm Lưu Ly, hoành thánh chợ âm phủ (1)

Phiên bản Dịch · 1311 chữ

Trên đường miếu Thành Hoàng, sương mù dần dần dày đặc.

Đèn đuốc phía xa mơ hồ, khiến cảnh tượng trước mắt như thể bị ngăn cách bởi một lớp vải dày, phố xá vặn vẹo uốn khúc thành hình thù quái dị.

Trên đường đá xanh, hai bóng người một dài một ngắn yên lặng mà bước đi giống như du hồn.

Dường như cảm thấy bầu không khí lặng im đến độ hơi kinh khủng, Lạc Dữ Trinh nuốt yết hầu hai lần, nhỏ giọng hỏi:

- Kỷ huynh, huynh có thể kêu “chít” một tiếng không? Huynh không cảm thấy kì lạ hả? Lúc này mới đến giờ hợi, sao lại giống như đến giờ giới nghiêm rồi vậy? Ở ngoại thành nhà nào cũng nghỉ ngơi sớm như vậy sao?

Kỷ Uyên không trả lời, chỉ kêu “chít” một tiếng rồi lại tiếp tục im lặng.

Vù vù! Vù vù vù!

Gió rét kêu thảm thiết, tựa như tiếng khóc thút thít.

Lạc Dữ Trinh rụt cổ, y có võ công trình độ nội luyện, lẽ ra không nên nhát gan như vậy. Nhưng sương mù càng dày, cơn rét càng đậm, gân cốt da thịt đã luyện ngoại luyện tới độ đại thành cũng cảm thấy hơi buốt giá.

Giống như trên người chỉ mặc một lớp áo mà đi bộ trong tuyết vậy, ngay cả tâm trạng cũng bị ảnh hưởng, y liên tục bị những cảm giác kinh hãi, lo lắng, sợ sệt, buồn rầu,... vây quanh.

- Kỷ huynh, huynh nói gì đó đi chứ!

Cuối cùng Lạc Dư Trinh không kiềm chế được lửa giận trong lòng nữa, y bỗng nhiên quát lên.

Giọng y vang vọng ở trên con đường dài vắng vẻ, nó đột ngột tới mức chính y cũng giật nảy mình.

- Tốt nhất là cậu nên yên lặng một chút đi Lạc huynh. Tiếng động quá lớn có thể sẽ gọi… mấy thứ không tốt đến.

Kỷ Uyên dừng bước chân, giữa hai đầu lông mày lộ ra sự lạnh lùng.

Hắn đặt tay trái trên cây đao ngay thắt lưng, sát khí sắc bén hiển lộ.

- Huynh đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ huynh thật sự tin vào chuyện ma quỷ của chưởng quỹ Hòe m các, cho rằng sau khi đêm xuống thành Thiên Kinh có ma quỷ du đãng sao?

Lạc Dữ Trinh hừ một tiếng, toàn thân rơi vào trạng thái cáu kỉnh khó giải thích mà không hề hay biết.

Kỷ Uyên cũng không thèm để ý, khẽ thở dài:

- Lẽ nào Lạc huynh vẫn chưa phát hiện ra chỗ kì lạ sao? Chúng ta đã đi được một khắc đồng hồ rồi, nhưng vẫn chưa ra khỏi con đường miếu Thành Hoàng này.

- Cậu nhìn tiệm cầm đồ Vĩnh Yên bên trái, từ đầu đường đi vào là cửa hàng thứ mười hai. Còn Hòe m các là cửa hàng thứ mười chín, theo lý mà nói thì phải đi qua lâu rồi, vậy vì sao vẫn còn xuất hiện?

Lạc Dữ Trinh hơi ngớ ra, quay đầu nhìn tấm biển “Tiệm cầm đồ Vĩnh Yên”. Bên trên có bốn chữ lớn, đỏ tươi không gì sánh được, tựa như nhỏ ra máu.

Giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới, cơn ớn lạnh thấm vào toàn thân, y tỉnh táo ngay lập tức, âm thanh hơi run rẩy:

- Đây là quỷ đả tường sao? Gặp quỷ rồi! Chúng ta bị nhốt trong đường miếu Thành Hoàng, cứ đi vòng vòng không thể ra ngoài!

Khuôn mặt anh tuấn của Lạc Dư Trinh tràn đầy vẻ sợ hãi, y bị dọa tới độ mặt mày tái mét.

Y nhìn xung quanh, con đường dài lặng yên như tờ, tựa như có những bóng ma dài ngắn khác nhau bay phất phới, phóng tới những ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sự ác ý.

Xung quanh mờ mịt như có màn sương mù dày đặc, dường như biến thành yêu quái hung ác cắn nuốt máu thịt con người.

- Tạm thời vẫn chưa tìm ra lý do, lúc bước ra khỏi Hòe m các, đi chừng một trăm bước thì ta bắt đầu nhận ra có điều không ổn.

Vẻ mặt Kỷ Uyên bình tĩnh, có chút quá mức bình tĩnh, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình.

Hắn vẫn cứ đếm nhịp tim đập, mỗi lần đến ba trăm sáu mươi, xấp xỉ chừng bốn phút, bản thân hắn và Lạc Dữ Trinh sẽ quay trở lại đây một cách khó hiểu.

- Kỷ huynh, huynh không sợ chút nào sao?

Nhìn thấy vẻ mặt ung dung bình tĩnh của Kỷ Uyên, cơn hoảng loạn trong lòng Lạc Dư Trinh lập tức lắng xuống mấy phần.

- Người xưa có câu, quỷ sợ người ác, cậu sợ những yêu ma quỷ quái này làm gì? Mất đi sự trấn định dũng cảm, huyết khí sẽ liền yếu xuống. Những linh hồn ma quỷ nhìn không ra, sờ không thấy đó nói không chừng sẽ lũ lượt tràn đến.

Ánh mắt Kỷ Uyên chợt lóe, hắn phát hiện sương mù càng ngày càng dày.

Nếu thật sự đến giờ Tý là giờ giới nghiêm thì sợ rằng sẽ đụng phải cảnh tượng kinh hoàng là bách quỷ dạ hành mất.

- Cái này tôi hiểu, nhưng… lạnh quá. Màn sương mù này vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, dính lên người lạnh giống như mấy cục đá vậy!

Lúc Lạc Dữ Trinh hít thở, miệng y phả ra hơi khí lạnh trắng muốt, như thể rơi vào hố băng.

- Kỷ huynh, chúng ta theo đường cũ trở lại, đến Hòe m các tránh tạm đi.

Kỷ Uyên có mệnh số [long tinh hổ mãnh] và [cương cân thiên cốt], khí huyết mạnh mẽ nhờ ngoại luyện đại viên mãn nên còn chịu đựng được.

Hắn lắc đầu nói:

- Tôi nghe thế hệ đi trước nói, đêm khuya chớ quay trở lại con đường cũ, dễ bị ma quỷ bám vào người. Chưởng quỹ đó từng nói vào miếu Thành Hoàng có thể đảm bảo an toàn… chúng ta đến Miếu Thành Hoàng đi!

Hai người đã đi quanh con đường này mấy vòng, dường như có thế lực kì lạ cản đường, giữ bọn họ lại không cho rời đi.

Bước chân của Kỷ Uyên như gió, Lạc Dữ Trinh không dám bị tụt lại phía sau.

Cả hai đồng thời rẽ vào con hẻm, chạy về hướng có miếu Thành Hoàng.

Bất thình lình!

Sương mù cuồn cuộn mãnh liệt, như sóng biển trào tới.

Cộp cộp cộp! Hệt như có vô số cái bóng trắng xám giẫm trên con đường đá xanh, dẫn đến một loạt tiếng bước chân dồn dập đuổi theo hai người.

Luồng khí lạnh ẩm ướt và sền sệt tràn đến mọi ngóc ngách, giống như những xúc tu trơn nhẵn nhanh chóng vươn ra.

- Thật là quái dị!

Kỷ Uyên không quay đầu, chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh sau lưng càng ngày càng nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt lấy bởi những cái bóng xám trắng trốn trong sương mù.

Trong lúc hô hấp hắn vô tình huy động nội khí di động toàn thân.

Khí huyết dương cương liên tục trào ra, giống như một bó đuốc bốc cháy hừng hực.

Xì xì xì!

Những xúc tu trơn nhẵn giống như chạm lên tấm sắt nung đỏ, phát ra tiếng cháy khét, âm thanh nghe như bị nướng lên.

- Phù! Kỷ huynh, chúng ta đến miếu Thành Hoàng rồi!

Một lát sau, Lạc Dữ Trinh thở ra một hơi dài, đột nhiên dừng bước.

Ngay khoảnh khắc bước chân vào khu đất của miếu Thành Hoàng, sương mù tản đi, cơn ớn lạnh biến mất.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.