Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỏa Hiệp (P2)

Phiên bản Dịch · 3430 chữ

“Cô sẽ gọi tôi là kẻ bất nhân khi đã máu lạnh ra tay với những đứa con vô dụng của mình, biến chúng thành vật chứa chỉ vì mong muốn ích kỷ là được đoàn tụ với Sensei?”

Từng câu từng chữ mà anh nói ra như găm vào trái tim Beatrice.

Nhưng cái ánh mắt điềm tĩnh của Roswaal khi nhìn cô cho cảm giác rằng anh ta đang chờ được nghe những lời mắng nhiếc từ cô.

Vậy là Roswaal cũng muốn đối mặt với sự phán xét? Cũng giống như cô khi cô thông báo với anh ta rằng cô đã từ bỏ giao ước với Echidna?

Roswaal hẳn muốn hỏi Beatrice, người thân thiết với Echidna, rằng những việc làm của anh có phải quá tàn nhẫn hay không. Bởi vì anh tự hiểu, chính tình yêu đơn phương không biết mệt mỏi, ám ảnh anh trong suốt bốn trăm năm đằng đẵng đã gây ra không biết bao nhiêu khổ đau cho những người xung quanh.

“… Thực ra thì Betty không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi đó. Ta biết nói ra điều này sẽ không hay chút nào, nhưng mối quan hệ giữa Betty và con cháu của ngươi rất mơ hồ, ta cho là vậy. Mà giờ nghĩ lại thì thực sự tất cả bọn họ cũng đều là ngươi cả. Vì vậy, không còn gì ghê tởm hơn việc biết rằng ngươi đã biến con cháu của mình thành công cụ cho chính bản thân ngươi, ta cho là vậy. Mà, có lẽ suy nghĩ của ta có phần hơi phấn khích quá.”

“Phấn khích, hờ. Thật sự quá chua ~ chát mà.”

“Nhưng đó là tất cả những gì ta nghĩ đó, ta đoán vậy. Thực sự ta rất vui mừng khi một người quen từ bốn trăm năm trước tới giờ vẫn còn sống đó.”

“… Tôi hiểu rồi.”

Roswaal nhắm mắt lại. Đó có thể không phải là câu trả lời mà Roswaal đang tìm kiếm, nhưng Beatrice không bận tâm.

Beatrice chỉ đang truyền tải cảm xúc của mình một cách trung thực nhất. Đó chính là cách cô ấy quyết tâm khi rời khỏi Thư Viện Cấm. Và bây giờ,

“Roswaal. Ngươi ngồi gập chân xuống đi.”

“Ngồi gập chân? Ngay chỗ này?”

Roswaal nghiêng đầu thắc mắc khi Beatrice chỉ xuống nền đất bên cạnh cô. Beatrice gật đầu. Roswaal ngoan ngoãn ngồi xuống với đôi mắt tròn xoe.

Beatrice cởi chiếc giày bên chân phải của cô ra trong lúc nhìn anh ta. Cô nắm chắc nó trong bàn tay phải.

“Hãy cắn răng chịu trận đi.”

“—Ui cha !?”

Khuôn mặt của Roswaal giờ đã ở độ cao hoàn hảo để lĩnh trọn sức mạnh tối thượng từ một chiếc giày.

Cái tát êm tai này vang vọng khắp căn phòng, còn mặt của Roswaal thì bị lệch sang một bên. Anh đưa tay lên gò má sưng đỏ, mắt lảo đảo.

Trong khi anh ta đang bối rối, Beatrice xỏ lại chiếc giày.

“Vì ta rất rộng lượng, nên từng này là đủ để ngươi được nhận sự tha thứ từ ta, ta cho là vậy. …Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, Subaru cũng sẽ tha thứ cho ngươi, nên ta sẽ buông tha ngươi, ta đoán vậy.”

“…Còn tôi thì nghĩ đó chỉ là định kiến của cô mà thôi, sau khi không có thương vong nào xảy ra.”

“Thật sự thì đúng là vậy. Thêm nữa là, Subaru thật tuyệt vời vì đã lăn xả hết mình để bảo vệ tính mạng của mọi người, ta cho là vậy. Thật sự thì ngươi nên học tập cậu ta đi.”

“-Ha, hahaha! Đúng vậy ha! Tôi phải học tập cậu ta! Ahaha! Chuyện này thật là … à, nghiêm túc đấy à? Thật là hài hước ha?”

Roswaal cười như được mùa, như thể Beatrice-tay-đang-chống-nạnh kia vừa kể cho anh nghe một câu chuyện hài xuất sắc. Anh ta không thể ngừng cười và chúi đầu vào tường. Sau đó, anh vỗ bôm bốp vào gáy thêm mấy lần nữa, rồi thở một tràng dài.

“Xin lỗi. –Nhưng tôi không nghĩ mình đã làm gì sai. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi.”

“Sao cũng được, ta đoán vậy. Thực sự nếu ngươi muốn xin lỗi, thì tự đi mà xin lỗi những người khác đi.”

Roswaal gật gù trước lời đáp trả cộc lốc của Beatrice.

Vẫn ngồi trên mặt đất, anh hướng mắt lên quan tài.

Và,

“Beatrice, từ giờ sẽ là cuộc thảo luận nghiêm túc giữa cô và tôi.”

“------”

Giọng Roswaal trầm xuống khiến Beatrice cau mày.

Cô khoanh tay và hất cằm lên kiểu: “chà, ta sẽ xem xem ngươi định thảo luận về cái gì”. Roswaal đứng dậy, đặt tay lên quan tài và nhìn chằm chằm vào Echidna bên trong.

Đôi mắt với màu sắc khác lạ của anh ta dường như chứa đựng một niềm đam mê cuồng nhiệt,

“- Nếu có thể thực sự gặp lại Sensei, thì cô có giúp tôi không?”

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

“Trời đất, họ thực sự không ra luôn. Mình biết hai người họ có rất nhiều chuyện để nói, nhưng điều này có quá đáng quá không?”

Subaru bĩu môi trong lúc đứng đợi ở bãi đất trống, có vẻ như cậu đang có chút thiếu kiên nhẫn.

Cậu ta đã làm được thêm mười hình nhân tuyết nữa. Hiện giờ có ba mươi tác phẩm lấy hình ảnh của Puck với nhiều biểu cảm khác nhau, khiến Emilia và những cư dân Thánh Địa phải kinh ngạc.

Và Ram, người đáng ghen tỵ khi được mượn cặp đùi của Emilia từ lúc nãy, đã hồi phục đáng kể và bây giờ có thể dễ dàng tựa vào các bậc đá.

Nhưng vì ánh mắt của cô liên tục hướng về phía lăng mộ, nên rõ ràng là cô đang lo lắng về những gì đang xảy ra bên trong.

Beatrice đã hoàn toàn thông suốt, còn Roswaal thì đã tạm bình tâm lại.

Subaru không dám chắc rằng liệu có ẩu đả xảy ra hay không, nhưng cậu cũng hiểu cho những nỗi lo của Ram. Họ vẫn chưa được trực tiếp xác nhận về tình trạng hiện tại của Roswaal.

Nhưng mọi người đều cho rằng anh ta sẽ ổn.

“Chà, chúng ta sẽ để Beako tự giải quyết.”

Beatrice đã quen biết Roswaal còn lâu hơn cả Ram, và Beatrice là người nói với họ rằng thi hài người phụ nữ trong lăng mộ là của Echidna.

Tốt nhất là để cả hai nói chuyện một mình nếu họ dự định tâm sự gì đó trước thi hài của cô ta.

Và đến khi họ thảo luận về việc xử lý cái thi hài đó thì cậu ta có thể can dự vào sau, không thành vấn đề.

“Còn về những dự tính trong tương lai thì cứ đợi nhóm Garfiel quay về đã, thế sẽ dễ dàng hơn.”

Nếu họ thoát được khỏi dinh thự một cách an toàn, thì họ sẽ nhắm thẳng đến Thánh Địa.

Subaru cũng yêu cầu nhóm thanh niên đánh xe trở về làng Arlam, chậm nhất là tối mai họ sẽ gặp lại nhau.

Tuyết đã phủ kín Thánh Địa, họ cần phải dọn dẹp lại và đánh giá thiệt hại. Việc này cũng sẽ giúp họ có thêm thời gian nghỉ ngơi và bình tĩnh lại.

Nhờ tập trung vào việc đắp người tuyết, Subaru đã bình tâm lại một chút, cậu ta sẽ có thể tổ chức một cuộc trò chuyện thiện chí với Roswaal.

Cậu ta có thể. Vâng, cậu ta có thể làm được. Cậu ta cho rằng mình có thể làm được.

“Subaru, anh đã vất vả rồi… Sao anh lại vung tay thế?”

“À, không, anh có làm gì đâu? Không phải là anh đang tập cơ tay để đấm vào mặt tên khốn đó đâu nhé! Mà có khi chính hắn mới là kẻ tiên hạ thủ vi cường ấy chứ!”

“Thật vậy sao?”

Emilia ở cạnh cậu ta, cô nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.

Cô ấy vui vẻ nhìn những hàng dài tác phẩm tạo hình từ tuyết.

“Có cả một núi Puck ở đây luôn. Em biết là ông ấy sẽ rất vui khi thấy chúng.”

“Ông ấy sẽ nghĩ vậy ư? Anh có thể tưởng tượng ra được cảnh ông ấy phàn nàn kiểu như ‘ta nghĩ mình phải đẹp hơn thế này chứ’.”

“Ah, nghe có vẻ giống ông ấy đó. Puck đang… à, ông ấy đang ngủ.”

Emilia nói nhỏ khi cô lấy từ cái túi trên ngực mình một viên pha lê màu xanh.

Nó đã chuyển sang màu xanh đậm, phản chiếu ánh nắng mặt trời khi Emilia cầm nó trên tay.

Puck, người không còn bất kỳ giao ước nào với Emilia, bị phong ấn bên trong viên pha lê này.

“Vậy là giờ em không thể triệu hồi ông ấy như trước đây nữa.”

“Đúng vậy, em không thể làm được nữa. Viên đá này không đủ tinh khiết để phong ấn một tinh linh mạnh mẽ như Puck. Ông ấy đang giữ bản thân bất động để tránh việc nó bị vỡ, nhưng… em không nghĩ mình có thể chạm vào hay trò chuyện với ông bằng cách này…”

“Phải kiếm một viên đá tốt hơn mới được. Một viên nào đó có màu tựa như màu xanh sẫm cũng được đấy.”

Mặt dây chuyền pha lê trên cổ Emilia đã vỡ thành nhiều mảnh sau khi Puck chấm dứt giao ước, nó rõ ràng là một viên đá khá quý hiếm. Puck chắc chắn đã mang theo nó bên mình khi lập giao ước với Emilia lần đầu, vì vậy ngay cả cô ấy cũng không biết nơi nào có thể kiếm được một viên như vậy.

“Nhưng em chắc chắn sẽ kiếm được một viên đá thật tốt và đưa Puck trở lại vào một ngày nào đó. Rồi sau đó… có rất nhiều điều em muốn nói với ông. Kể cả những điều mà ông ấy giữ bí mật, và cả những điều mà em đã phát hiện ra nhờ việc đó nữa.”

Emilia âu yếm vuốt ve viên đá, với quyết tâm mạnh mẽ có thể nhìn thấy được từ đôi mắt màu thạch anh tím kia.

Cô trông thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến Subaru phải nín thở. Emilia nhận ra điều đó và ngước lên nhìn cậu với vẻ thắc mắc. Cậu ta xoa mũi.

“A, không, chuyện đó… Emilia-tan, em đã thay đổi thật rồi. Ý anh là trước đây em luôn dễ thương, nhưng mà giờ có lẽ em cũng đã mạnh mẽ hơn rồi nhỉ?”

“Nếu có là vậy, thì cũng là nhờ có anh và mọi người đã ở bên em. Em đã được nhận nhiều sự giúp đỡ từ người khác, vì vậy em muốn sớm được trả ơn mọi người.”

“Cũng giống em, anh cũng đã nhận được rất nhiều thứ từ những người xung quanh.”

Subaru và Emilia đều cảm thấy vô cùng bất lực.

Nhưng không có nghĩa là họ sẽ chạm đến vết thương lòng của nhau. Subaru có được ấn tượng đó từ Emilia, điều mà cậu thấy vừa phấn khởi, nhưng cũng vừa cô quạnh.

Cuối cùng cậu cũng có được chút tự tin và sức mạnh để sánh bước cùng cô, nhưng rồi một ngày nào đó, cô sẽ vô tình vượt qua cậu và tiến về phía trước, tới một nơi rất rất xa.

Cảm giác như cậu có thể chạy theo cô mãi mãi, nhưng rồi đến một ngày, cậu sẽ nhận ra rằng mình chẳng bao giờ có thể bắt kịp được.

“Nhân tiện, Subaru… vậy, ừmm.”

“Ừmm?”

“Họ đã ở trong lăng mộ rất lâu… Ừmm, chắc là vẫn còn lâu nhỉ.”

Trong lúc Subaru đang chìm đắm trong dòng cảm xúc, Emilia lúng túng gọi tên cậu. Cô nhìn sang lăng mộ, nó vẫn nằm đó như mọi khi.

Nhưng gương mặt của Emilia đang dần đổi màu, hai má cô ửng hồng. Chứng kiến làn da cô đỏ ửng lên đến tận chóp tai, Subaru hơi hoảng.

“E-Emilia-tan!? Mặt em đang đỏ bừng lên kìa, ý anh là em vẫn ổn chứ!?”

“K-Không sao, em hoàn toàn ổn. Hơn nữa, em có chuyện cần phải bàn với anh.”

“Anh, à, anh hiểu rồi.”

Vì lý do nào đó, việc Emilia sử dụng kính ngữ khiến Subaru cũng bất giác làm theo.

Emilia dáo dác nhìn quanh, và khi đã xác nhận rằng không có ai ở gần đó, cô ngượng nghịu nhìn Subaru. Cô ấy đặc biệt để ý đến đôi môi của cậu.

“Vậy, ừm…Subaru, về chuyện đó, anh đã nói rằng anh yêu… yêu em, phải không?”

“À, ừm, đúng vậy. Anh đã nói vậy đấy. Anh yêu em.”

“--. À thì, chuyện đó, ừm, nó khiến em, rất, rất hạnh phúc, nhưng…”

Cái cách mà Emilia ngập ngừng khiến Subaru cảm thấy có cái gì đó sai sai ở đây.

Cô ấy vừa nói rằng “Điều đó khiến em hạnh phúc, nhưng…”. Subaru chỉ có thể nghĩ về một cái kết duy nhất cho chuyện này.

Chúng mình sẽ mãi là bạn tốt của nhau nhé! -- Nó sẽ kết thúc như vậy.

“Anh đã đề cập đến điều này trước đây, rằng anh vẫn chờ cái ngày em để ý đến anh, và anh sẽ cố hết sức để làm được điều đó.”

“Em… điều đó, khiến em rất hạnh phúc. Nhưng, ngay cả khi anh nói những lời này với em, thì em vẫn không hiểu cảm giác thích một người là như thế nào.”

“…………….”

“Lúc ở trên xe rồng cũng vậy, và bây giờ trong lăng mộ cũng vậy. Anh nói rằng anh yêu em, nhưng em lại không thể nói được điều gì cả. Em biết em thật tệ…”

Nghe những lời nói dần yếu ớt của của cô, Subaru đặt tay lên ngực một cách nhẹ nhõm.

Câu trả lời của Emilia vẫn còn đang bỏ ngỏ. Không có gì thay đổi so với trước đây, nhìn chung thì đó vẫn là điều tốt.

Miễn là những lời tỏ tình lặp đi lặp lại dai dẳng của Subaru không làm cô ấy phát bệnh, thì mọi chuyện vẫn là ổn.

Bất cứ lúc nào cô cảm thấy khó khăn và cần một bàn tay, Subaru sẽ không ngại ngần đưa tay ra che chở cho cô.

Đó là chút khác biệt nho nhỏ giữa Subaru và Emilia khi thừa nhận cảm xúc của người kia. Và đống suy luận đó sẽ hoàn toàn vô nghĩa với điều mà Emilia sẽ nói ngay sau đây.

“Nhưng! Em nghĩ rằng chúng ta thật sự cần nói về đứa con trong bụng em!”

Subaru: (rơi vào trầm tư)

_.

_______.

________________(; ・`д・´)_______________

“Xin lỗi nhưng em vừa nói gì vậy?”

“Em không biết nó là con trai hay con gái, nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải để đứa trẻ được sống trong tình yêu thương! Chỉ là em chưa bao giờ được dạy về điều đó, nên em vẫn chưa biết mình phải làm gì… Chúng ta phải nói chuyện với cha của đứa bé về việc này.”

“Không, không, không, không, không… đợi đã, đợi chút đã…”

Tâm trí của Subaru không thể theo kịp tốc độ (bắn rap) của Emilia.

Cô ấy nói nhanh đến mức tụt cả hơi, và Subaru có thể thấy rằng cô đang bị kích động.

Không có cách nào để hai người họ có thể sắp xếp một cuộc trò chuyện thích hợp như thế này.

“Emilia-tan, hít thở sâu và bình tĩnh lại một chút nào. Anh cũng đang làm điều đó đây, ngay lúc này, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh nào. Ồ, có tuyết ở đây.”

Subaru ngồi thụp xuống, lấy một nắm tuyết và đập vội lên mặt để giữ cho mình một cái đầu lạnh. Phải là một cái đầu đủ lạnh để có đủ bình tĩnh suy xét lại tình huống này – cậu ta nghĩ vậy trong khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô.

Đứa bé trong bụng Emilia. Điều đó có nghĩa là Emilia sẽ là mẹ, và Subaru là cha(?). Cậu không hiểu được. Hiểu làm sao được khi cậu vẫn chưa đến tuổi đủ lông đủ cánh chứ.

“Emilia-tan. Đứa bé mà em nói đến, ý em là một đứa trẻ sơ sinh, phải không?”

“Đ-Đúng vậy. Em biết việc đó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc Vương Tuyển, nhưng… đó không phải là lỗi của đứa bé, và chúng ta phải đảm bảo rằng nó được hạnh phúc! Em muốn đứa bé phải nhận được tình yêu thương mà nó cần từ những người có nghĩa vụ yêu thương nó.”

Quyết tâm của Emilia thật cao cả và đẹp đẽ.

Nhưng những gì cô ấy nói không hợp lý chút nào. Subaru chưa bao giờ làm điều gì như vậy với Emilia.

Điều có có nghĩa là Emilia và người nào đó khác – không, cậu ta không muốn nghĩ về việc đó.

“Emilia-tan… em biết rằng những đứa trẻ không phải do những con cò mang đến hay được vớt ra từ cánh đồng bắp cải, phải không?"

“Nhưng khi một chàng trai và một cô gái hôn nhau sẽ tạo ra một đứa bé.”

“---(ಠ_ಠ)---”

Cậu ta đờ người luôn.

Vậy ra, tất cả cũng chỉ vì sự thiếu hiểu biết của cô, và trông cô ấy thật đáng yêu khi nghĩ về điều này.

“Subaru? Anh sao vậy? Này, Subaru!”

Emilia gọi tên Subaru, trông như cô không hiểu gì cả.

Có vẻ như biểu hiện của cô đã trở nên mạnh mẽ hơn nhờ việc tự nhận thức về bản năng làm mẹ.

Có lẽ đó là lý do tại sao Emilia trông rất mạnh mẽ trong mắt cậu. Có lẽ cậu ta không nên sửa chữa hiểu lầm này.

--Không. Cậu phải làm việc đó. Đây không phải là lúc để cậu suy nghĩ về những chuyện như thế. Nếu Emilia tiếp tục cuộc hành trình này, mọi thứ vẫn sẽ tiếp diễn cùng với việc cô mang thai giả. Cô ấy sẽ tưởng tượng rằng bụng mình đang to ra từng ngày và trò chuyện với ‘đứa bé’ đó. Cái nào cũng dễ thương cả, nhưng chúng cũng tồn tại những vấn đề riêng.

“Subaru, lẽ nào, anh hối hận vì đã hôn tôi …?”

“Không hề, sao anh phải hối hận cơ chứ, anh còn muốn được hôn em bao nhiêu lần tùy ý nữa mà!?”

“V-Vậy ư…”

Giờ thì cậu ta hối hận rồi đây, chỉ vì cái phản ứng ngu si của cậu mà câu chuyện ngày càng lún sâu vào hiểu lầm.

Subaru chỉ đơn giản là nói với Emilia rằng cậu ta khao khát được sinh con với cô bao nhiêu lần tùy ý. Cậu ta đã nói vậy đấy, nhưng chuyện đó tính sau đã.

Emilia cần được chỉ bảo đúng cách ngay từ giai đoạn đầu tiên này. Nhưng tại sao Subaru phải là người làm việc đó?

“T-Ta hận ông, Puck!”

Subaru lẩm bẩm những ngôn từ đầy oán hận với vị tinh linh mèo không có mặt ở đây, mà đang ngủ sâu trong viên pha lê.

Trong tâm trí, cậu ta thấy con mèo bé nhỏ đó đưa chân lên đầu và thè lưỡi nói: “Tee-hee!”

--Sau tất cả những mâu thuẫn này, Subaru nhận ra rằng cậu nên để lại phần giải thích cho Ram hoặc Frederica cho đến khi Emilia bắt đầu quấy rầy cậu ta về việc chọn tên cho đứa trẻ.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.