Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhóm Emilia - Ma Pháp Sư - Tinh Linh - Tinh Linh Thuật Sư (P1)

Phiên bản Dịch · 3418 chữ

Ngay thời điểm xảy ra va chạm, có tiếng xương nứt răng rắc phát ra, cơ thể hắn ta quay cuồng trong không trung trước khi đập vào tường. Không dừng lại ở đó, cú va chạm còn xuyên qua bức tường gỗ mỏng manh, từng mảnh vỡ nham nhở của nó rơi xuống, còn hắn thì bị bắn văng ra ngoài. Cơ thể của hắn trượt dài trên nền tuyết rồi lộn nhào trong khi xới tung lớp tuyết phủ xung quanh.

“--------”

Gã đó nằm sấp dưới nền đất, không hề có một cử động nào cả, mọi thứ trở nên im ắng đến nỗi tưởng như hắn ta có thể đã thăng thiên rồi.

Subaru liếc nhìn gã vừa bị bắn văng ra ngoài, và không quên nhìn vào người ra đòn ở bên trong. Nhận thấy Subaru đang nhìn mình, người đó thở phào nhẹ nhõm.

“Ah… ta đã xử lí xong rồi, oi.”

Một thanh niên tóc vàng cất tiếng, nở nụ cười trong khi nhấp nhấp vào những chiếc răng nhọn hoắt của mình – Garfiel.

Subaru gãi đầu, nhìn Ram chạy đến chỗ tên Roswaal vừa bị đánh bầm dập,

“Ồ, quả thật cậu đã làm được.”

Subaru đáp lại ngắn gọn.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Garfiel và những người khác đã gặp nhóm của Subaru ở Thánh Địa chỉ nửa ngày sau khi Emilia thông báo về cái thai trong bụng, tức là vào buổi sáng sau cuộc chiến với Thỏ Khổng Lồ.

Sáu người, bao gồm cả Garfiel đã đến Thánh Địa trên chiếc xe rồng của Patrasche.

Subaru cảm thấy nhẹ nhõm khi được thông báo rằng những cô gái được giải cứu tại Dinh thự, gồm có Rem, Petra và Frederica đều không sao cả, và những người giải cứu là Garfiel và Otto cũng đều ổn hết.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, họ còn mang đến đây một ‘chiến lợi phẩm’ nữa,

“Trời đất, chúng ta lại gặp nhau rồi, anh giai.”

Cô gái để tóc bím vừa cất lời sau khi bị trói trong góc chiếc xe rồng – chính là Meili, Ngự Thú Sư đã tấn công Dinh thự cùng Elsa.

Cuộc hội ngộ bất ngờ khiến Subaru như chết lặng. Meili nói với cậu bằng một giọng điệu và thái độ thân thiện như cái lần họ gặp nhau trong Dinh thự.

“Làm ơn nghe tôi nói được không? Anh giai tóc vàng này thật sự chẳng ga lăng với phái nữ tẹo nào cả. Anh ta quấn chặt tôi bằng dây thừng rồi thẳng tay quẳng tôi vào một góc như thế này đây, thật quá mức kinhhh khủnggg. Anh giai cũng nghĩ vậy đúng không?”

“Ừm, cũng đúng, nhưng mà tôi chẳng thể tưởng tượng ra nổi những chuyện kinh khủng cô có thể làm với tôi lúc đó, nên nếu là tôi thì có khi tôi cũng chọn cách bịt miệng cô thôi. …Có nghĩa là cô giờ đã xác định bị bắt rồi, nhưng mà chuyện gì đã xảy ra với Elsa vậy?”

“Chịu, tôi cũng chẳng biết. Nhưng kể cả là Elsa cũng không có cách nào thoát khỏi đám cháy đó, phải chứ? Vì thế, tôi dám cá là cô ấy đã chết thật rồi. Đừng làm phiền tôi nữa.”

Meili tỏ ra không quan tâm đến cái chết của người đồng đội Elsa. Subaru cau mày trước câu trả lời đó.

“Nếu cô đang mong chờ được đối xử tử tế hơn thì cứ thả lỏng người đi. Bởi vì không có gì đảm bảo rằng cô sẽ được chăm sóc chu đáo trong thời gian này đâu. Cũng vì những điều tệ hại mà cô đã làm thôi.”

“Tôi biết. Nhưng vì tôi đã làm mọi thứ rối tung rối mù lên, nên chắc là cũng không thể tránh khỏi được, hầy… Mà nếu tôi có quay về, Mẹ cũng sẽ mắng tôi thôi.”

“Người mà cô gọi là ‘Mẹ’ đó. Tôi biết là cô đã nhắc đến người đó vài lần trong Dinh thự, cơ mà điều đó có nghĩa là cô cũng là người nắm vai trò chủ chốt nhỉ… Chà, muốn xử lý việc này, chắc chỉ còn cách nói chuyện với Roswaal thôi.”

“Cho tôi ăn một ngày ba bữa, và đừng cho ớt vào đồ ăn, được chứ?”

Meili vui vẻ quay lưng về phía Subaru, thông báo rằng cuộc trò chuyện đã chấm hết. Họ sẽ phải đối phó với việc giam giữ cô sau này. Nhưng dù thế nào thì cô ta cũng là một nhân chứng quan trọng trong vụ tấn công Dinh thự nhà Roswaal.

Subaru thật sự ngạc nhiên khi người như Garfiel lại có đủ thông minh để bắt được cô ta.

Tiếp theo là về sự an toàn của Thánh Địa và dân làng Arlam. Những người di tản khỏi Thánh Địa trước đó giờ đã an toàn ở một thị trấn gần bên, có thể xác nhận rằng sức khỏe của họ đã được đảm bảo.

Ngay khi Subaru đặt tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm, thì một đòn triệt hạ vừa được giáng xuống.

“Ta nghĩ bản thân mình đã quá tử tế khi chỉ dùng một đòn để hạ gục ngươi.”

Garfiel vung cánh tay mà anh ta dùng để đấm Roswaal trước đó trong lúc nhìn vào lỗ hổng trên tường. Mặc dù Subaru cũng có khá nhiều điều bất đồng với Roswaal, và tin rằng cơn giận dữ của Garfiel là chính đáng,

“Nếu cú đấm đó mạnh hơn mười cú đấm của tôi cộng lại, thì dùng từ ‘tử tế’ có vẻ không ổn cho lắm…”

“Đừng ngẩn người nữa, Đội trưởng. Nào, triển thôi.”

Garfiel khịt mũi và đưa thứ gì đó cho Subaru. Cậu nhìn vào tay Garfiel và thấy anh ta đang cầm một cành cây mà anh chắc đã lấy được trong rừng.

Trông nó khá tốt, cũng dài và dày dặn nữa, giống như một cây gậy đánh bóng chày bằng gỗ.

“…Chính xác thì tôi phải làm gì với thứ này?”

“Chúng ta sẽ trở thành những thằng tồi nếu tẩn hắn quá nhiều. Vậy nên anh sẽ chỉ được đấm một phát duy nhất, nhưng mà nếu anh sử dụng nó không tốt thì cũng chẳng ai có quyền phàn nàn đâu.”

“Sau những gì cậu đã làm với hắn thì tôi nghĩ nó cũng đủ tồi tệ rồi đấy!”

Rõ ràng là cậu ta đang cầm một món vũ khí trong tay. Subaru có thể bắt đầu tranh luận về ngữ nghĩa xem điều này có được coi là một ‘cú đấm’ hay không.

Nhưng Garfiel chỉ nghiêng đầu và hất cằm về phía cái lỗ.

“Có vẻ như không có ai đồng tình với anh cả, Đội trưởng ạ.”

“Hả?”

Nhận thấy biểu cảm có chút mỉa mai thương hại của Garfiel, Subaru hướng mắt nhìn ra ngoài và thấy Ram đã dìu Roswaal đứng dậy, đúng ngay cái nơi mà Frederice đang giơ nắm đấm lên quá đầu để đối mặt với hắn ta.

“Hãy vững vàng đi, Chủ nhân!”

Cánh tay mạnh mẽ của Frederica cắt ngang không khí và nắm đấm của cô nhắm thẳng vào má trái, đúng ngay cái chỗ mà Garfiel vừa ra đòn ban nãy. Roswaal lại bay trong không trung, lần này hắn tiếp đất ở một cái cây cách đó vài mét. Cú va chạm khiến tuyết rơi khỏi ngọn cây, chôn vùi Roswaal đang nằm dưới.

Sau khi chứng kiến tất cả, Frederica vỗ tay với một cái gật đầu hài lòng.

“Nghiêm túc đấy à!? Mọi người đều tán thành với sự trả đũa này hả?”

“Chúng ta phải dứt điểm vụ này, Đội trưởng ạ. Sau này sẽ rất khó xử nếu hắn không phải chịu hậu quả cho những gì hắn đã làm. Điều đó cũng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ mặc không chữa thương cho hắn ta, dù gì ta vẫn còn Emilia ở đây mà.”

Roswaal thò đầu ra khỏi đống tuyết, đầu óc hắn quay cuồng trong khi Petra và Otto đang đứng ngay cạnh để chờ đến lượt của họ. Ram kéo Roswaal ra ngoài, trong khi Emilia đứng gần đó để chữa trị cho hắn ta ngay lập tức.

“Ý tôi là Emilia ở đó với tư cách là người chữa trị phải không? Cô ấy sẽ không đợi đến lượt mình phải không? Mặc dù tôi đoán là cô ấy có quyền được thêm vào.”

“Eh, với tính cách của cô ấy thì khó có chuyện đó lắm. Dù sao thì anh cũng hiểu ra rồi chứ. Vậy nhé, cố lên Đội trưởng.”

Garfiel đẩy cây gậy gỗ về phía Subaru. Cậu ta rụt rè nhận lấy.

“Tóm lại là không đánh hắn thì không nói chuyện được phải không?”

“Tôi chưa tính đến chuyện đó đâu. Nhưng ngay cả Đội trưởng cũng muốn đánh vào cái bản mặt khốn nạn của cái tên tráo trở kia à?”

Một cú thúc vào lưng khiến Subaru chúi đầu lao ra khỏi ngôi nhà.

Từ phía bên kia của cái lỗ, Garfiel giơ ngón tay cái lên với cậu. Có vẻ như anh chàng này đang bắt chước mọi thứ từ Subaru. Được nhận lời chào ‘thân ái và quyết thắng’ của anh ta, Subaru tiến bước đến để đứng vào hàng ngũ những người muốn trút cơn giận lên đầu Roswaal.

Thật bất ngờ là Petra vừa tát vào mặt Roswaal bằng một cái khăn ướt.

Một tiếng va chạm ướt át, thỏa mãn vang vọng khắp Thánh Địa.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

“E hèm, được rồi. Bây giờ mọi người đã trút giận xong rồi, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta thảo luận về các sự kiện gần đây và xác định những việc cần phải làm trong tương lai.”

Sau khi hắng giọng, Subaru nắm quyền điều hành buổi thảo luận và nhìn lướt qua mọi người.

Tất cả những người quan trọng trong vòng lặp này đều ở cùng nhau trong Thánh Đường. Có khá nhiều người như vậy đang đứng ngay đây, điều đó khiến Subaru có chút cảm động vì sự gắn kết của tất cả mọi người.

Bên trong Thánh Đường là những thành viên cũ của Dinh thự nhà Roswaal – Subaru, Emilia, Beatrice, Roswaal và Ram – cùng những thành viên mới là Otto, Frederica và Petra. Tiếp đó là những nhân vật chính đến từ Thánh Địa, Garfiel và Lewes.

Rem hiện đang ngủ trong ngôi nhà của các Lewes, với sự chăm sóc của Pico và các bản sao Lewes khác.

“Subaru, em thấy đôi mắt anh đang nhìn xa xăm, anh vẫn ổn chứ? Anh đang không khỏe ư?”

“Không, anh ổn, chỉ là có chút cảm động thôi. Nhóm của Emilia đã tăng lên gấp đôi, tuy nhiên nếu thêm những cư dân của Thánh Địa và dân làng Arlam vào, số lượng người ủng hộ sẽ được tăng lên.”

“… Anh nói đúng.”

Emilia gật đầu, đôi mắt cô cũng nhìn xa xăm.

Sau khi cô thể hiện ý chí của mình bằng cách ở lại nơi này và bảo vệ các tuyến phòng thủ chống lại Thỏ Khổng Lồ, các cư dân của Thánh Địa và nhóm nam thanh niên của Arlam phải nhìn nhận cô ấy một cách tích cực hơn. Chỉ vì một ai đó tỏ ra đáng tin cậy trong thế khó, không có nghĩa rằng họ là Kẻ thống trị, nhưng đó cũng chỉ là sự khác biệt trong nhận thức nếu so với sự xa lánh của họ dành cho cô.

Nếu họ có thể tiếp xúc với cô ấy thường xuyên hơn, thì chắc chắn họ sẽ tìm hiểu về tính cách của Emilia. Hi vọng rằng theo thời gian, sự thấu hiểu giữa họ sẽ tiến triển và trở nên sâu sắc hơn – Subaru nghĩ vậy.

“À, tôi nghĩ mình vừa lạc đề. Được rồi, quay trở lại vấn đề chính nhé. Vậy là tất cả chúng ta đều biết những chuyện đã xảy ra ở Thánh Địa và Dinh thự? Bây giờ tôi muốn xác định chính xác một số trách nhiệm từ người đã gây ra tất cả chuyện này, hoặc hỏi về một số vấn đề chi tiết, nhưng…”

Mọi người trong phòng quay lại nhìn kẻ chủ mưu.

Roswaal nằm ủ rũ ở một góc tường, ngay trên đùi Ram. Đôi mắt hắn mở ra khi hắn nhận ra những ánh mắt đang nhìn mình.

“Ồ~? Sau khi đã giày vò chán chê thân xác của ta rồi, ta còn phải chịu đựng sự hành hạ thêm bao nhiêu lần nữa thì các người mới hài lòng?”

“Đó là những điều ông đáng phải nhận thôi. Emilia-tan thậm chí còn chữa lành cho ông đấy, vì vậy hãy ngừng nói ra những thứ rác rưởi vô liêm sỉ đó lại. Cơ mà dù sao thì tôi vẫn ngạc nhiên về Ram đấy.”

“… Vì cái gì?”

Subaru chìa lưỡi trước gã Roswaal lắm mồm kia rồi chuyển hướng cuộc trò chuyện sang Ram. Cô nắm tay Roswaal trong khi để hắn dựa đầu vào lòng mình, và buông một câu hỏi khiến Subaru phải cau mày.

“Không, ý tôi là…”

“Tôi biết là cô hiện tại không ở trong tình trạng tốt nhất, nhưng tôi vẫn bị ấn tượng về cách cô chọn im lặng và theo dõi Cuộc phán xử Roswaal. Tôi cứ đinh ninh là cô sẽ tham gia chứ.”

“Thật ngu ngốc, Barusu. …Ram không nghĩ rằng Roswaal-sama hoàn hảo đến mức không bao giờ mắc sai lầm. Nhưng ta thực sự muốn đứng về phía ngài ấy cho dù con đường đó có sai lầm đi chăng nữa. Tất nhiên, ta đã tự ngẫm ra như vậy đấy. Vậy mà ngay cả điều đó cậu cũng không nhìn ra? Thật sự ngu ngốc.”

“Đừng mở đầu và kết thúc câu chuyện bằng cách gọi người khác là kẻ ngốc, được chứ! Nhưng dù sao thì với cách lập luận đó, cô quả thật là…”

“Chính xác. Cậu có lý do chính đáng để tấn công Roswaal-sama. Vì thế, ta chấp nhận thực tế rằng ngài ấy đã bị tổn thương, và ta sẽ chăm lo cho ngài ấy bằng tất cả sự ân cần và bao dung mình, đó sẽ là điều có lợi cho ta.”

Cách thể hiện tình cảm của Ram vẫn mạnh mẽ và dứt khoát như mọi khi.

Không ai có thể phàn nàn về sự tận tâm của cô ấy dành cho Roswaal. Còn Garfiel thì trông có vẻ như đang rơi vào tình thế khó xử, nhưng anh ta vẫn im lặng, có lẽ cũng bởi vì anh luôn bị người khác cướp lời ngay khi định mở miệng nói cái gì đó.

“Cô có cái sở thích kỳ quặc thật đấy, ta đoán vậy. Khi cô bị bỏng nặng ở bụng… nếu không có Betty và cô gái tóc bạch kim ở bên thì có khi mấy vết thương đó giờ đã thành sẹo rồi, cô biết chứ.”

Người tiếp theo lên tiếng chính là Beatrice, cô gái đang ngồi lặng lẽ bên cạnh Subaru.

Đầu gối của cô gập lên trước ngực trong khi tựa đầu vào vai trái của Subaru. Cô ấy đã hỗ trợ Emilia trong quá trình điều trị cho Ram, xóa đi các vết thương, và nhờ đó Ram đã có thể phục hồi rất nhanh.

“Tôi thật sự rất biết ơn hai ngài, Beatrice-sama và Emilia-sama. Nhưng dù gì thì tôi cũng phải nói ra điều này – việc ngài cứu mạng tôi không phải là lý do để ngài can thiệp vào những vấn đề tình cảm của riêng tôi.”

“Betty không có thừa thời gian để làm mấy chuyện bao đồng đó, ta cho là vậy. Nếu cô vẫn quyết định dốc sức phục vụ cho người đàn ông đã làm những việc sai trái này, kể cả khi phải chịu những tổn thương từ việc đó, thì đó cũng hoàn toàn là quyền lựa chọn của cô thôi.”

“-Chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa.”

Beatrice và Ram đáp trả gay gắt, vừa lúc Roswaal nghe thấy và ngồi dậy.

Cả hai người họ thở gấp, Subaru cũng nuốt nước bọt.

Roswaal không trang điểm, để lộ khuôn mặt đã tẩy trang.

Không còn mang lớp trang điểm chú hề, người đàn ông thanh tú dùng tay che đi mắt trái, và nhìn những người tụ tập trong Thánh Đường bằng đôi mắt màu xanh. Hắn ta cúi đầu thấp xuống.

“Tôi sẽ không vì mục đích của bản thân mà cố chấp hy sinh tất cả nữa. -Tôi xin thề trước linh hồn của Sensei.”

“----”

“Và tôi cũng không muốn bị Beatrice đánh tới lần thứ ba đâu.”

Roswaal bông đùa trong lúc ngẩng đầu lên nhìn Beatrice. Cô đanh đá quay đi chỗ khác.

“Lần thứ hai là hình phạt cho ngươi vì tội phỉ báng, ta cho là vậy. Còn lần thứ ba thì ta không biết đâu đấy.”

“Đó là điều mà tôi muốn tránh… tôi muốn tránh nó để không phải chịu thêm bất cứ sự trả thù nào từ mọi người. Garfiel và Subaru-kun đã tàn nhẫn đến mức tôi cứ ngỡ như mình sắp chết tới nơi rồi.”

“Ông đang đem cú đấm cùi bắp của tôi đi so với Garfiel à? Nó làm gì mạnh đến mức đấy.”

Mà thật sự thì Subaru đã từng muốn cú đấm của mình cũng được uy lực như vậy.

Đòn đánh đó dí thẳng vào cằm Roswaal, và thật hả hê khi trông thấy cảnh tượng Roswaal choáng váng đến mức không thể đứng vững được.

Dù sao đi nữa thì tuyên bố của Roswaal vẫn có sự thành thật trong đó. Có nghĩa là Subaru sẽ không ngần ngại thử tin tưởng hắn ta. Có vẻ như có điều gì đó đã lay động trái tim Roswaal, khi hắn tận mắt chứng kiến Ram liều mạng để đốt cháy Phúc Âm của hắn, đóng góp một phần cho quyết định thay đổi bản thân của hắn ta.

“Tôi biết hẳn ông đã rất hụt hẫng khi nghiền ngẫm lại cách mà bọn tôi đã làm chệch hướng những lời tiên tri, thứ được viết ra từ cuốn Phúc Âm mà ông luôn ám ảnh đó. Tôi đã nghiêm túc nghĩ rằng việc chiến thắng trong lúc ông suy sụp sẽ là công việc cuối cùng cần phải làm ở Thánh Địa.”

“Cái mầm mống tai họa đó đã bị nhổ ngay trước khi nó kịp nảy mầm. Không gì có thể thay đổi được thực tế là tôi đã thua. Vào cái lúc mà tôi đánh mất đi bản ngã của mình, thì cậu đã thể hiện xuất sắc đến mức tôi phải bất chấp cả giao ước lẫn Phúc Âm để mang tuyết đến nơi này.”

“…Chà, đó là vì Garfiel và Emilia-tan đã làm hết sức mình.”

“Vào những thời điểm như thế này, cậu bộc lộ một thói quen xấu đó là luôn phủ nhận công lao của bản thân. Dù thế nào đi chăng nữa, kết quả vẫn là kết quả. Cậu đã vượt qua mọi Thử Thách mà có nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng được, và cuối cùng giải phóng Thánh Địa. …Tôi thật sự đã thua.”

“-À mà, Đội trưởng này.”

Roswaal nhún vai cam chịu. Subaru thấy mình quá bế tắc để nói bất cứ điều gì, sau đó Garfiel đưa tay lên và xen vào câu chuyện.

Ánh mắt của anh ta vẫn dán chặt vào Roswaal, trong khi những chiếc răng nanh thì kêu canh cách.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.