Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Trước Cuộc Bầu Cử (P4) - Kết thúc hậu truyện

Phiên bản Dịch · 3167 chữ

Lắng nghe câu trả lời Wilhelm, Crusch thở một hơi thật dài.

Đó là câu trả lời mà cô đã dự đoán từ trước, cũng là câu trả lời mà cô đã mong mỏi được nghe. Nhưng cô biết phải nói gì để đáp lại câu trả lời đó đây, thật khó khăn khi nghĩ về chuyện này.

Những gì Crusch sắp thảo luận không phải là một thông tin có thể dễ dàng để lộ, đặc biệt là đối với Wilhelm, một kẻ lưu vong từ Gia tộc Astrea.

Dù nghĩ vậy, cô vẫn chuẩn bị tinh thần và tiết lộ thông tin của mình trong một nhịp.

“Bệ hạ Randohal đã băng hà.”

“……..!”

Ngay lập tức, Wilhelm trợn tròn đôi mắt, và từ biểu hiện trên gương mặt của ông, có thể thấy rằng người Kỵ sĩ về hưu ấy đã vừa phải đón nhận một thông tin quá sức chịu đựng đối với mình.

Nhưng điều không ngờ đến vẫn chưa kết thúc.

“Không chỉ Bệ hạ, toàn bộ dòng dõi lâu đời của Hoàng tộc Lugnica đã hoàn toàn chấm dứt.”

“Phi lý! Chuyện như vậy không thể xảy ra được!”

Wilhelm đang quỳ gối bỗng đột ngột ngước đầu lên và cất tiếng. Rốt cuộc, cơn thịnh nộ của người đàn ông này đã không nằm ngoài dự đoán.

“Đó hẳn phải là một cú sốc đối với ông, người trước đây đã từng giữ vị trí lãnh đạo các Kỵ sĩ Hoàng gia của Lugnica, phải vậy không?”

“…….”

“Đây chính là sự thật của toàn bộ vấn đề. Bệ hạ và toàn bộ Hoàng thân của Người đã bị suy sụp bởi một căn bệnh dường như chỉ ảnh hưởng đến những người có huyết thống của Hoàng tộc. Mặc dù những lương y giỏi nhất Vương quốc đã được triệu tập, nhưng toàn bộ các thành viên Hoàng thất đã không qua khỏi.”

“Toàn… toàn bộ các thành viên Hoàng thất… huyết thống Hoàng tộc đã bị cắt đứt sao….? Một chuyện như vậy, làm sao có thể….?”

Wilhelm run rẩy ngã khuỵu xuống ngay khi Crusch kết thúc thông báo lạnh lùng đó.

Sự thật – giờ thì ông ấy đã hiểu.

Sự thay đổi đột ngột của Bordeaux và lý do tại sao không ai nghe thấy lời kêu gọi của ông ta. Vậy ra, đó chính là ‘sự thật’. Một thứ gì đó lớn lao, một thứ gì đó ảnh hưởng đến sự tồn vong của Vương quốc, một thứ đủ để biến Cá Voi Trắng thành một vấn đề tầm thường nhỏ bé.

Tất nhiên, cơn tức giận của Wilhelm không đến mức hời hợt để khiến ông có thể phớt lờ nó.

Thế nhưng, điều quan trọng ở đây là, ông ta đã giữ cơn tức giận này cho ai? Ông nên hướng thứ cảm xúc này về đâu? Và ông phải làm gì với nó? Ngay cả Wilhelm cũng không biết, vậy nên ông ta chỉ có thể vung một nắm đấm xuống sàn và cố gắng bóp nghẹt nó.

Nắm đấm trên sàn run lên, mặt sàn nứt ra từng mảng, máu của ông chảy ròng ròng.

Ông nhắm mắt và cắn chặt môi, cố gắng thu nhặt chút danh dự cuối cùng còn sót lại.

Nhưng điều này là không thể.

Điều này là không nên.

“Đây không phải là nơi mà ông nên hướng cơn tức giận của mình vào.”

“Cái… cái gì….”

“Tình thế của ông không thay đổi, ngoại trừ việc mây mù đã tan và ông đã tìm ra câu trả lời cho mình. Bây giờ ông đã biết tất cả rồi, vậy ông nghĩ thế nào?”

“Không cần phải làm nhục tôi thêm nữa. Một người như ngài… một người như ngài thì hiểu gì cơ chứ…!?”

“Chắc chắn là tôi không hiểu gì cả, và thậm chí tôi còn không đủ khả năng để cố gắng hiểu được điều đó. Ngay lúc này, tôi chỉ đang cố lồng ghép mình vào một câu chuyện với những nhân vật mà tôi ngưỡng mộ, những người đang đứng trước bờ vực từ bỏ và chấm dứt mọi thứ.”

Cơn giận dữ của Wilhelm vẫn còn đó, thế nhưng, ngọn lửa trong ông đã gần đến lúc tàn. Là bởi vì thứ cảm xúc đó giờ đây chỉ còn đơn thuần là một ngọn lửa thoáng qua, lay lắt, một ngọn lửa đã mất đi ý chí hướng về tương lai. Nó khác xa với ngọn lửa mãnh liệt mà Crusch muốn được nhìn thấy, nhưng dù sao nó vẫn là một ngọn lửa.

“Tôi đã nói với ông rồi, Wilhelm. Sau khi biết được sự thật, sẽ không thể quay đầu được nữa. Đây là một vấn đề liên quan đến tương lai của Vương quốc này, và ông là một trong những kiếm sĩ đầy kinh nghiệm mà đất nước đã từng sản sinh.”

“…Vậy cớ sao ngài lại muốn coi thường người kiếm sĩ đã kinh qua sương gió và đang đón chờ cái chết này?”

“Ông đã hiểu lầm tôi rồi. Điều tôi muốn ở ông chỉ là một câu trả lời, một câu trả lời giống như những gì mà tôi muốn trong hầm ngục nơi lần đầu chúng ta gặp gỡ.”

“……..”

“Wilhelm Trias. Ông có thực sự ổn khi nghĩ về những sự việc sẽ xảy đến chứ?”

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm được cất lên.

Đôi mắt của người đàn ông già cỗi, vốn đã chìm vào vực tối, bỗng nhiên được mở toang, và kế đến là một màu lam phản chiếu bầu trời trong đôi mắt ấy.

Crusch gật đầu.

“Trước mặt ông là một Nữ Công tước, hiện đang là một trong những người quan trọng nhất của Vương quốc này. Và nhìn lại quá khứ một chút, những quý tộc thượng cấp có khả năng giúp đỡ được ông đã thẳng thừng từ chối ông, còn những người đã sẵn sàng hỗ trợ lại không thể mang đến sức mạnh cần thiết để đánh bại con cá voi đó. Mặt khác, có những người đủ khả năng để hỗ trợ nhưng sẽ lựa chọn lợi dụng sự khuất phục của nó như một cái cớ cho lợi ích cá nhân.”

“Ngài… về điều này, chính xác là ngài đang muốn nói gì…?”

“Đó là câu hỏi tương tự như những gì tôi đã hỏi trước đây, và giờ tôi vẫn sẽ lặp lại nó. Ngoài câu hỏi đó ra, tôi không còn điều gì để bàn thêm với quý ông đây nữa.”

“………”

Wilhelm im lặng và cố gắng nhìn sâu vào trái tim của người phụ nữ trước mắt.

Nhưng, trái tim của cô không phải là thứ mà Wilhelm có thể nhìn thấu được. Ngay cả bản thân cô cũng gặp khó khăn trong việc bộc lộ những dòng cảm xúc của chính mình. Có lẽ, chỉ có Ferris là người duy nhất có thể hiểu thấu được tâm tư của cô lúc này.

Và người hầu cận mang tên Ferris đó, phớt lờ bầu không khí ngột ngạt giữa Crusch và Wilhelm, để cúi sát vào vị chủ nhân, với gương mặt không hề tỏ ra lo lắng hay ngần ngại. Bởi vì cậu biết rằng vai trò của mình - trên hết - là hỗ trợ Crusch. Và Crusch - có lẽ hơn ai hết mới là người có thể hiểu Ferris và ý nghĩa trong cử chỉ của cậu ta.

Vậy nên, Crusch Karsten tiếp tục chất vấn Wilhelm không ngừng nghỉ.

“Wilhelm. Nếu ông cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa, con đường của ông cũng sẽ chấm dứt. Và đi cùng với con đường đó, nhiệm vụ báo thù với con ma thú đó cũng không thể hoàn thành. Và những gì ông làm sẽ chỉ được xem như muối bỏ biển.”

“Vậy… liệu ngài có sẵn sàng cho tôi một cơ hội để được tiếp tục vung kiếm không?”

“Tôi sẽ nói lại lần nữa. Wilhelm, người đặt câu hỏi là tôi. Người phải trả lời là ông.”

“..…….”

Khoanh đôi tay của mình lại, Crusch ném những lời đó về phía ông.

Nghe vậy, Wilhelm chỉ biết thở ra thật sâu và nhắm mắt lại.

Sau đó, ông cố định tư thế của mình, tìm một vị trí thích hợp và mở đôi mắt ra.

Ngọn lửa xanh ngự trong đôi mắt ông khiến Crusch phải bất giác run lên.

“Với mong muốn được tiêu diệt Cá Voi Trắng, kẻ thù đã giết vợ tôi, tôi muốn ngài cho tôi mượn lấy sức mạnh của ngài.”

“… Có lẽ tôi cũng không khác gì những Đại Quý tộc đã từ chối ông. Vậy vì lý do gì mà ông lại gửi lời thỉnh cầu đó tới tôi vậy?”

“Thưa Nữ Công tước Karsten, liệu ngài có thể tha thứ cho Cá Voi Trắng và để mặc nó tiếp tục tàn phá Lugnica không?”

“Tôi sẽ không tha thứ cho nó. Chắc chắn là tôi không bao giờ có thể tha thứ cho sự tàn độc đó, sự man rợ đó, sự bạo lực đó, sự nhẫn tâm đó. Thế nhưng—”

Ngắt lời, Crusch nhìn về Wilhelm và nhắm mắt lại.

“Điều khiến tôi không thể tha thứ nhất chính là việc Cá Voi Trắng tồn tại đã khiến rất nhiều người thay đổi cách sống của họ. Không thể quay trở lại là chính họ và hành động như những gì trái tim họ mong muốn, điều đó khiến tâm hồn họ bị ô uế và trở nên mịt mù… đó là điều mà tôi cho rằng không thể tha thứ được. Vậy nên, Wilhelm. Điều mà tôi không thể tha thứ cho ngày hôm nay chính là thái độ của ông.”

“Tôi là một kẻ không xứng đáng, có phải vậy không?”

“Đúng, thật sự không hề có một chút gì gọi là xứng đáng. Tôi không thể chịu được khi nhìn vào ông. Sự nhục nhã đó không phải là điều đáng để cam chịu. Vì vậy, kẻ đã gây ra điều đó, quân man rợ ăn thịt người đó tôi không thể nào dung thứ được.”

“……..”

Wilhelm ngước mắt lên để đối diện với đôi mắt của cô.

Crusch không hề tỏ ra nao núng khi đối mặt với ánh mắt sắc bén, đâm thấu tâm can của ông.

Hai ánh mắt giao nhau, và cả hai đồng thời giãn cơ miệng ra, để rồi đồng thanh cất lên một tràng cười sảng khoái.

“Vậy ngài sẽ mong muốn điều gì từ kẻ kiếm sĩ già nua, bụi bặm này, thưa Phu nhân?”

“Tất nhiên rồi, tất cả những gì ta muốn được tận mắt nhìn thấy chính là linh hồn chói lọi và thuần khiết của vị Quỷ Kiếm, Wilhelm van Astrea. Ngoài chuyện đó ra, không còn gì khác cả.”

“Tôi đã tự tước bỏ danh hiệu ‘Quỷ Kiếm’ và cái tên từ dòng dõi ‘Astrea’ từ rất lâu rồi. Miễn là Cá Voi Trắng vẫn còn nhởn nhơ đâu đó ngoài kia, thì tôi không có ý định đoạt lại một trong hai danh hiệu đó.”

“Vậy thì, cho phép ta chuẩn bị Nghi thức khải hoàn cho ông. Một ngày nào đó chúng ta sẽ khôi phục lại danh hiệu của ông, Wilhelm.”

“Vâng mệnh.”

Vị kiếm sĩ già kính cẩn cúi đầu như để đáp lại và khắc ghi những lời nói đó. Nhìn thấy cử chỉ của ông, Crusch gật đầu tỏ rõ sự hài lòng, và rồi cô tiến lại gần Wilhelm, lấy ra thanh kiếm cô vẫn luôn đeo ở bên hông.

“Nhận lấy nó.”

Wilhelm nhẹ nhàng đón lấy thanh kiếm, ông rút lưỡi kiếm ra với một phong thái đầy uyển chuyển và thuần thục, và cuối cùng trao lại nó cô.

Giữ nó trên tay, Crusch chạm nhẹ mũi kiếm vào vai trái của Wilhelm, sau đó lặp lại động tác đó trên vai phải của ông.

“Ta chỉ có một kỳ vọng ở ông, Wilhelm. Miễn là ông còn sống để cầm nó, chỉ cần vậy là đủ.”

“Thanh kiếm của tôi sẽ thuộc về ngài. Tấm thân của tôi sẽ mang ơn ngài. Linh hồn của tôi sẽ phụng sự ngài.”

Crusch đưa cho Wilhelm thanh kiếm và vỏ bọc, và vị lão tướng nhận lấy cả hai một cách đầy tôn kính. Họ gật đầu như đã hiểu ý nhau.

“Hãy giữ lấy thanh kiếm này. Là một kiếm sĩ, đâu thể nào thiếu đi thanh kiếm bên mình, ta nói có phải không?”

“Nhưng…”

“Ta muốn thấy ông cầm lấy thanh kiếm này, với phong thái của một người kiếm sĩ.”

Trước sự kỳ vọng của Crusch, Wilhelm chớp mắt đứng dậy. Sau đó, vị lão tướng cúi đầu chào cô, gắn thanh kiếm mới bên hông rồi đứng thẳng dậy.

Trong khoảnh khắc đó, Crusch nhận ra cảm giác bối rối và lo lắng trước đây của cô đã hoàn toàn tan biến.

Ngay tại nơi đây, lời thề giữa một Nữ Công tước và một Kiếm sĩ đã được thực hiện.

Để hoàn thành mong muốn của Wilhelm và cũng là để hoàn thành ước mơ còn dang dở của Fourier. Nếu ông trời đã chọn Crusch Karsten cho sứ mạng này, cô xin hứa sẽ sống theo ý họ.

Tuân theo sự mách bảo của trái tim và hành động theo cách mình mong muốn.

Với lí tưởng đó, Crusch sẽ sẵn sàng đón nhận tất cả những gì cô có thể mang theo và sải bước hướng tới một tương lai xa xăm, yên bình và ấm áp.

Chính vào ngày này, Quỷ Kiếm đã tìm thấy đồng minh lớn nhất của mình trong nhiệm vụ khuất phục Cá Voi Trắng.

Đây chính thức là sự khởi đầu cho sự thống nhất của cuộc Bầu Cử Hoàng Gia dưới sự khởi xướng của Nữ Công tước Crusch Karsten.

※※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

“A—. Nhìn thấy hai người như vậy ai mà không ghen tị được cơ chứ, thật sự luôn á.”

Wilhelm, người đã tìm ra con đường để thực hiện tham vọng của mình, và Crusch, người đã thiết lập thành công sợi dây liên kết với người mà cô vô cùng ngưỡng mộ. Nhìn thấy cái cách mà cả hai đã trút bỏ được nỗi lo lắng trong lòng và hòa vào nhau trong niềm vui sướng, Ferris bật dậy theo gót chân của mình.

“Crusch-sama, thật tình em không nghĩ rằng ngài lại nhảy ngay vào chủ đề chính như vậy luôn đó.”

Ban đầu, Crusch có ý định kể lại câu chuyện về cái chết của nhà vua, trước khi tố cáo con cá voi trắng và rồi cuối cùng mới thuyết phục Wilhelm gia nhập phe của mình.

Vậy nhưng, một niềm đam mê cháy bỏng đã xuất hiện trong cô, và rồi cô đã nhảy thẳng vào việc chiêu mộ Wilhelm.

Mặc dù sự mù quáng của Wilhelm có lợi cho họ, nhưng trái tim của Ferris vẫn đập liên hồi như thể cậu vừa mới thành công thoát khỏi sự kiềm hãm của một sợi dây vô hình.

Cậu không hề muốn thấy một Crusch-sama chán nản khi phải đối diện với thất bại trong nhiệm vụ của mình, đặc biệt là với người đàn ông được mệnh danh là Quỷ Kiếm kia, người mà chủ nhân của cô vẫn hằng ngưỡng mộ.

“Mồ—. Crusch-sama thực sự đã khiến mọi người lo lắng đó… nhưng mà, đó cũng là một phẩm chất làm nên sự tuyệt vời của ngài ấy mà.”

Trở thành ứng cử viên cho ngôi vương và đặt mục tiêu thu hút sự ủng hộ bằng cách săn lùng Cá Voi Trắng. Quyết đoán đến mức bỏ qua quá trình lên nội dung cho cuộc nói chuyện và ngay lập tức đưa ra chủ đề chính, Crusch rõ ràng là rất muốn giải thoát cho Wilhelm, người đã bị nhấn chìm bởi nỗi thất vọng và mong muốn trả thù của bản thân ông.

Ferris cũng vậy, cậu quyết định sẽ sát cánh và hỗ trợ họ trong suốt cuộc săn này. Cậu ta cũng hiểu rõ về những gì Cá Voi Trắng đã gây ra cho rất nhiều gia đình, và cũng là một trong những Hồi phục sư giỏi nhất Vương quốc, Ferris tin tưởng vào việc loại bỏ nhiều điểm yếu nhất có thể đang tồn tại ngay trong Vương quốc này.

“Nhìn thấy sự quyến rũ của Crusch-sama, Ferri thực sự không muốn rời mắt khỏi ngài dù chỉ một giây.”

Lặng lẽ nheo đôi mắt vàng điềm tĩnh lại, Ferris nhìn vào người đàn ông lớn tuổi kia, người đã vừa trút được gánh nặng và nhận lấy một trọng trách mới, đúng như mong đợi của Crusch.

Một người mà Crusch đã để tâm đến. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ta phản bội lại ý muốn của ngài?

“Có một vài thứ mà mình không muốn nghĩ đến một chút nào.”

Từng câu chữ của cậu thiếu niên ấy quá mức yên lặng, đến nỗi tan biến trong làn gió trước khi có thể đến tai bất cứ ai.

Sáu tháng sau buổi tối hôm đó, khi Cuộc bầu cử Hoàng gia đang diễn ra suôn sẻ, giấc mơ khuất phục Cá Voi Trắng đã trở thành hiện thực.

----------------------------------------------------

Vậy là Phần hậu truyện (hay còn được biết đến là Arc 4.5) đã chính thức kết thúc. Có thể nói, dù không dài, nhưng đây là phần giải quyết được rất nhiều khúc mắc từ trước đến nay của cốt truyện chính. Tất nhiên, vẫn còn nhiều câu hỏi còn bỏ ngỏ, nhưng hãy dành điều đó lại cho phần tiếp theo các bạn nhé.

Arc 5 - 'Những Ngôi Sao Làm Nên Lịch Sử' sẽ được nổ phát súng đầu tiên trong thời gian sớm nhất!

Rất mong mọi người tiếp tục theo dõi bộ truyện và cùng mình đắm chìm trong thế giới Re:Zero đẹp đẽ này.

Xin cảm ơn.

Mọi góp ý xin các bạn hãy vui lòng gửi vào phần bình luận bên dưới, mình rất sẵn lòng đón nhận tất cả những ý kiến khen chê của mọi người. Một lần nữa xin được cảm ơn tất cả!

-Trans + Editor: Trung Nguyên

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki

Truyện Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 349

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.