Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Trước Cuộc Bầu Cử (P3)

Phiên bản Dịch · 2638 chữ

“Liên quan đến chuyện đó, có một điều tôi phải nói với mọi người.”

“…Được thôi, điều đó là gì?”

“Tôi đã không đề cập đến điều này lúc đầu vì một lý do chính đáng, và tôi hy vọng rằng mọi người sẽ sớm nhận thức được điều đó. Vậy nên xin mọi người hãy lắng nghe thật kỹ.”

“Rốt cuộc thì ông muốn nói đến chuyện gì thế! Hãy nói rõ hơn đi!”

“Có một lời tiên tri đã xuất hiện trong Long Lịch Thạch, ngay trước khi Bệ hạ băng hà.”

Bordeaux sững sờ trước những điều mà Leip vừa nói ra, và tất cả các quý tộc ngồi trong Nghị viện cũng vậy.

Crusch cũng không thể nói nên lời. Cô hướng mắt về Leip với một cái nhìn kinh tởm.

“Mọi người chắc hẳn đang thắc mắc tại sao tôi lại giữ im lặng, vậy nên trước tiên hãy để tôi nói rõ rằng tôi đã không hề quay lưng với Bệ hạ.”

“Ngươi… tên khốn kiếp, ngươi đã quên bổn phận của ngươi rồi hả? Không những quên mất bổn phận của mình, mà giờ ngươi còn trơ trẽn nói ra điều đó được sao! Ngươi nói rằng mình đã quên luôn việc nhắc đến lời tiên tri của Vương quốc được khắc trên đó hay sao…!”

“Có phải nội dung trên phiến Long Lịch Thạch đang ngầm ám chỉ rằng Bệ hạ và các Hoàng thân của Người đều sẽ qua đời?”

“Cái gì…!?”

Crusch thảng thốt trước lời nhận định mang sức sát thương khổng lồ đang nhắm vào cuộc thảo luận. Bordeaux, lúc này mặt đã đỏ bừng, quay sang tìm kiếm kẻ đã thốt ra những lời đó. Chỉ đến khi—

“Hừm… Bordeaux-sama dường như đã bình tĩnh lại một chút rồi. Leip-sama, ông có thể thảo luận chi tiết hơn về vấn đề này được không?”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Người đàn ông già nua vừa ngắt lời Bordeaux và đang vuốt bộ râu dài bạc trắng của mình, không ai khác, chính là Đại diện của Hội đồng Hiền nhân – Miklotov. Khác biệt hoàn toàn với những người có mặt ở đây, người đàn ông này vẫn giữ được sự điềm tĩnh trong khi ông thúc giục đẩy nhanh cuộc thảo luận.

“Mười ngày trước, khi Bệ hạ vẫn còn tại thế, tôi đã phát hiện ra lời tiên tri đó… Đáng lẽ tôi nên tham khảo ý kiến của Bệ hạ, hoặc ai đó trong số các Lãnh chúa và các vị phu nhân đã tập hợp lại lúc bấy giờ, nhưng thay vào đó, tôi đã quyết định giữ bí mật nội dung này cho bản thân.”

“Tại sao ông lại làm như vậy?”

“Bởi vì lời tiên tri đã nói thế này: Khi dòng dõi Hoàng gia bị cắt đứt, Vương quốc sẽ tìm thấy năm ứng cử viên, được lựa chọn bởi một huy hiệu, để trở thành ‘Tân Vu nữ của Long tộc’. Tôi đã không còn tâm trí để nói điều này với Bệ hạ khi Người vẫn còn nằm trên giường bệnh.”

(Vu nữ: Trinh nữ/thiếu nữ được giao nhiệm vụ giữ đền, phương Tây thường gọi chức vụ này là nữ tư tế)

“…Cái gì?”

Nghe những lời của Leip, các Đại Quý tộc ai nấy đều không khỏi thảng thốt.

Quả thật là một lời tiên tri tàn độc. Làm sao có thể nói với các Hoàng thân và Quý tộc, những người đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng, rằng căn bệnh này là không thể chữa khỏi, và cuối cùng đang tâm giết chết mọi hy vọng dù chỉ là nhỏ nhoi của họ?

Trong trường hợp này, tất cả mọi người ở đây đều không thể bác bỏ những cảm xúc của ngài Bá tước.

Tuy nhiên, việc nảy sinh quá nhiều vấn đề mới khiến các Quý tộc có mặt phải điên cuồng ném vào ông ta những câu hỏi dồn dập. Làm thế nào để họ biết được năm ứng cử viên là ai, và những huy hiệu đó hiện đang ở chỗ nào, v.v.

Điều đó thôi thúc ông ta đưa cho họ bản giới thiệu về cuộc bầu cử, và rồi ông nói với họ rằng năm ứng cử viên đó sẽ được chọn bởi các huy hiệu. Những huy hiệu đó, thứ đã được loài Rồng trao lại cho Hoàng tộc khi họ lập giao ước, sẽ tỏa sáng với những ai có đủ khả năng để trở thành Vu nữ của Long tộc.

“Ngài có phiền không nếu tôi đưa ra một câu hỏi?”

“Hẳn ngài là Karsten-kyo, vậy ngài muốn biết chuyện gì ạ?”

“Chuyện này cũng không có gì quan trọng lắm. Ngài có thể mang những huy hiệu đó ra không?”

“Tôi đã chuẩn bị một cái ngay bây giờ rồi đây.”

Một số người hầu đã được cử đến, họ mang vào Nghị trường một chiếc xe đẩy mà trên đó là một viên đá hình tam giác màu đen, với bề mặt được chạm khắc hình ảnh một con rồng bằng vàng và một viên đá quý màu đỏ được đặt ở trung tâm. Trước khi các thành viên của Hoàng tộc qua đời, viên ngọc đỏ vẫn luôn sáng chói, nhưng bây giờ nó đã mờ đi. Leip nói rằng nếu một ứng cử viên nắm giữ nó, nó sẽ có thể tỏa sáng trở lại.

Các kỵ sĩ, quý tộc và những nhà hiền triết đều lần lượt thử tiếp xúc với huy hiệu, nhưng tuyệt nhiên không hề có bất kỳ phản ứng nào xảy đến với họ, kể cả là Hiền nhân Miklotov. Thế rồi sau đó, nó được đem đến tay của Nữ Công tước Crusch.

Miklotov không khỏi giấu nổi sự kinh ngạc trên gương mặt đức hạnh của mình, và đó cũng chính là cảm giác chung của tất những người đang tụ họp nơi đây.

Crusch nhìn vào lòng bàn tay cô và chứng kiến thứ ánh sáng chói lọi tỏa ra từ chiếc huy hiệu đó.

“Có vẻ như là, ngay cả những người không xứng đáng cũng có thể làm được điều gì đó cho Vương quốc.”

Cất giọng với một sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên, Crusch chìa lòng bàn tay ra, ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại.

Khi nhắm mắt lại, cô cảm thấy rằng mình có thể nhìn thấy nụ cười cuối cùng của Fourier.

※※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Kể từ thời điểm đó, đã có một sự bối rối không hề nhỏ trong Nghị viện về vị trí của Crusch.

Nhờ lời tiên tri của Long Lịch Thạch, cô không chỉ còn là một Nữ Công tước mà giờ còn đảm nhận luôn vị trí ứng cử viên cho ngai vàng, điều này mang lại cho cô nhiều quyền lực đáng kể trong Nghị viện. Và—

“Đúng như dự đoán, Crusch-sama! Ngay từ lần đầu tiên Ferri được gặp Crusch-sama, Ferri đã nghĩ rằng một con người đặc biệt như vậy chắc hẳn đã được định sẵn cho một điều gì đó vĩ đại hơn nhiều so với việc chỉ an phận làm một chính khách!”

Sau khi biết được vị trí mới Crusch, Ferris rõ ràng cảm thấy vô cùng háo hức, dù rằng đối với Crusch mà nói thì nó thậm chí còn không liên quan đến hoàn cảnh của cô lúc này.

“C--Crusch-sama? Sao… sao ngài lại xoa đầu em vậy? Em rất vui, thật sự rất vui! Nhưng mà… A…đôi tai của em mong manh lắm đó!”

“Em luôn trung thành phục vụ ta. Kể từ bây giờ, ta sẽ yêu cầu em nhiều hơn thế nữa.”

“Vâng, em đã hiểu. Thật sự là Ferri ngày càng bị Crusch-sama làm cho đắm đuối mất rồi.”

Lời khen ngợi của Crusch khiến Ferris đỏ mặt và phe phẩy chiếc đuôi của mình. Nhưng ngay sau đó, biểu hiện của cậu có vẻ hơi trầm xuống.

“Vậy, vị trí của Crusch-sama bây giờ là gì?”

“Ta sẽ là một ứng cử viên tạm thời cho ngai vàng. Vẫn còn bốn ứng cử viên khác vẫn chưa được tìm thấy. Nếu ta giành chiến thắng, ta sẽ trở thành Vu nữ của Long tộc.”

“Nhưng ngay cả với một lời tiên tri từ Long Lịch Thạch, ngài có thể tin được mấy phần trong câu chuyện phi lý đó? Dù em biết ngài sẽ có thể xác nhận lại điều đó nếu được đối diện trực tiếp với Thánh Long.”

“Thật ra Bordeaux-sama cũng hơi nghi ngờ về việc đó. Ngài ấy cho rằng đây có thể là một câu chuyện do Bá tước Leip Barielle dựng nên. Ta cũng hơi lo lắng về cách hành xử của Leip-sama. Và việc lãnh địa của Gia tộc Mathers không có động tĩnh gì cũng là điều thật sự đáng ngờ.”

Kẻ lập dị Roswaal L Mathers cũng đã tham dự cuộc họp của Nghị viện hôm ấy, mặc trang phục diêm dúa và trưng ra bộ mặt hề đặc trưng của mình. Crusch đã cảm thấy tò mò rằng một người hiếm khi tham dự các cuộc hội họp quan trọng của Vương quốc lại tỏ ra cực kỳ quan tâm đến cuộc bầu cử hoàng gia đến vậy, và hơn nữa, hắn ta đã lặng lẽ theo theo dõi cuộc họp mà không hề có chút hành động gây chú ý nào.

“Dù sao đi nữa, việc cân nhắc quá nhiều những câu hỏi không có lời giải cũng chỉ làm lãng phí thời gian. Ta và cả Bordeaux-sama hiện tại không thể đụng vào Leip-sama, mà bây giờ có khi cả ta cũng đang vào diện tình nghi rồi cũng nên.”

“Hừm. Thực sự là có những kẻ vô ơn đang hướng sự nghi ngờ về Crusch-sama sao?”

“Ngay cả bản thân ta cũng nhận thấy khoảnh khắc nổi bật của mình trong vụ việc đó còn đáng ngờ hơn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Rõ ràng ta đã không thể tiên liệu trước tình hình.”

“Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc đó, Crush-sama vẫn không thực sự tin rằng ngài có thể trở thành một ứng cử viên ư?”

Đáp lại Ferris, Crusch nở một nụ cười đầy cay đắng. Người Kỵ sĩ đó thậm chí còn hiểu rõ trái tim cô hơn chính bản thân cô.

Crusch nhớ lại dòng cảm xúc của mình trong cuộc họp hôm đó. Khi Leip đề cập đến phiến Long Lịch Thạch, Crusch cũng ngạc nhiên như bất kỳ ai khác. Cô đồng tình với lập luận của Bordeaux và cảm thấy tức giận trước câu trả lời của Leip.

Nhưng khi được yêu cầu thử chạm vào Huy hiệu Hoàng gia, Crusch đã đồng ý làm theo mà không hề do dự. Và đến khi cô nhìn thấy viên đá quý màu đỏ của Huy hiệu tỏa sáng rực rỡ như vậy, Crusch cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Lúc đó, chỉ có tiếng gió xào xạc lay động trong trái tim cô.

Cuối cùng thì cô ấy cũng đã được trao một cơ hội.

Ước nguyện của Fourier, hy vọng của ngài ấy đối với Vương quốc này, điều mà ngài chỉ nói với riêng cô. Rốt cuộc thì cô đã tìm thấy cơ hội để đáp lại những điều đó. Để cái chết của Fourier trở thành sự hy sinh có ích, để cái chết của ngài ấy trở thành một bước đệm để thực hiện ước mơ của chính ngài.

Crusch Karsten, vì lẽ đó, đã sẵn sàng đón nhận cơ hội này.

Và chính cơ hội này đã trao cho cô một câu trả lời cho một vấn đề khác, điều vẫn đang khiến cô cảm thấy day dứt.

“Ferris, có một chuyện ta cần nhờ em.”

“Em đã xác nhận được nơi ở hiện tại của ông ấy. Chắc chắn em sẽ truyền lại thông điệp của ngài.”

Ferris lập tức hiểu ngay ý định của Crusch. Nhìn thấy điều này, Crusch lại nở một nụ cười có phần cay đắng, một biểu cảm đã và đang trở nên quen thuộc trên gương mặt cô.

“Hãy gọi Quỷ Kiếm đến Dinh thự… Chúng ta có chuyện cần phải nói với người đàn ông đó.”

※※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

“Được ngài mời đến đây như thế này, tôi không thể giấu nổi sự bối rối của mình.”

Wilhelm, đang quỳ gối và cất lên lời chào trân trọng nhất, đã được Crusch đích thân mời đến và đón tiếp. Họ gặp nhau trong phòng khách của Dinh thự nhà Karsten.

“Ông dường như không thay đổi nhiều kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau.”

“Thật vậy, và có vẻ như Karsten-kyou cũng vậy, trông ngài vẫn mạnh khỏe như ngày nào.”

Trong lúc gửi tới người đối diện những lời chào hỏi đầy xã giao, cả hai tập trung dùng ánh mắt để theo dõi sát sao động thái của đối phương.

Các cuộc điều tra của Crusch đã cho cô biết rằng kể từ cuộc gặp trước đó, những nỗ lực trong hành động của Wilhelm vẫn chưa đem lại kết quả khả quan nào, vậy nên cô hoàn toàn có cơ sở để mong đợi ông ta chấp nhận lời mời này.

“Có vẻ như không có bên nào tham gia vào cuộc đối thoại nhỉ.”

‘Ngày hôm nay, tôi sẽ được lắng nghe sự thật’ – Đó là những gì mà người đưa tin của ngài đã nói với tôi, vậy nên tôi sẽ đánh giá cao thiện chí của buổi gặp mặt này, nếu ngài trực tiếp thảo luận về chủ đề chính ngày hôm nay.”

Ánh mắt của ông trong thoáng chốc hướng về phía Ferris, người đang đứng cạnh Crusch trong khi cô tự nắm lấy cổ tay của mình. Hôm nay, Ferris mặc một chiếc váy ngắn, để lộ ra chiếc đuôi dài của cô.

Thật tinh ranh, nhưng cũng rất biết cách thúc đẩy cuộc thảo luận, quả là một kỹ năng hữu dụng cho một thành viên của giới Quý tộc.

Tiềm năng của cô ấy có lẽ không thể biểu hiện hết chỉ qua vẻ bề ngoài, chí ít là ta có thể nhận định như vậy. Crusch đã đưa ra một đánh giá mang tính cảm quan về Ferris. Nhưng hãy bỏ suy nghĩ đó qua một bên---

‘Sự thật’ được nhắc đến thật ra chính là lý do tại sao ngài Bordeaux không thể hỗ trợ ông trong việc đánh bại Cá Voi Trắng.”

“Hẳn là vậy, bất kể tôi có hỏi ai, thì cũng không bao giờ nhận được một câu trả lời thẳng thắn. Rốt cuộc câu chuyện đó nghiêm trọng đến mức nào mà không ai chịu nói ra vậy? Xin ngài hãy trả lời cho khúc mắc của tôi.”

“Một khi ông biết được, sẽ không còn đường lui nữa. Dù là thế, ông vẫn còn muốn được nghe câu trả lời chứ?”

“Nếu quả thật đây là một trở ngại trong hành trình trả thù cho người vợ của tôi, tôi nhất định sẽ vượt qua nó.”

Bản chất của thép là không bao giờ có thể uốn cong.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.