Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Rời Khỏi, Mục Tiêu: Tiến Về Hoàng Triều

Tiểu thuyết gốc · 1553 chữ

Tiểu thải bản thể là một con cá vàng.

Trần Tâm năm xưa đi lịch luyện vô tình đụng phải nàng trong một lần phát hiện một khu mật động chứa cơ duyên dưới đáy hồ, khi đó hắn mới đột phá hoá thần cảnh giới. Hai người lúc đó cảnh giới ngang nhau đánh nhau rối tinh rối mù hết mấy ngày mấy đêm và cuối cùng chiến thắng cũng là Trần Tâm hắn.

Nhưng khi đó hắn mới phát hiện lúc bản thân sơ ý nàng ta đã đớp mất cơ duyên ở động phủ đó vào trong bụng, đó là một viên đan dược huyết mạnh thánh đan do một vị chuẩn đế lưu lại. Và thế là nàng từ một con cá vàng hoá thần cảnh cứ thế tiến hoá trở thành thất thải lưu ly cá!

Từ ngày đó hai người cũng dần quen biết lên và cùng đi ngao du thiện hạ tu luyện cùng nhau, cuối cùng tiểu thải cũng đã nhận hắn làm chủ nhân của mình và sống đến hiện tại cùng nhau!

Trần Tâm ánh mắt bất lực nhìn cái đại mỹ trước mắt nhân thân thể trần như nhộng cứ liên tục cọ sát hai trái bưởi mềm nhũn của nàng vào tay mình khiến hắn khó mà cựa quậy liền bực mình quát

- tiểu thải ngươi có thôi ngay đi không? Cả ngày trêu đùa bản toạ ngươi không thấy mệt mỏi sao?

Nghe Trần Tâm nói cô nàng ánh mắt không những không quan tâm mà thân thể nàng còn càng quá đáng hơn khẽ dạng hai cặp đùi trắng ra rồi ngồi lên trên kẹp lấy đùi của hắn cọ tới cọ lui còn liên tục nhỏ giọng rên rỉ

- a~ chơi với chủ nhân ta không bao giờ chán, ha~ thoả mái a'

Trần Tâm: ...

Hắn triệt để bó ray rồi, cô nàng này chính là thế, cả ngày cuốn lấy hắn mê mê hoặc hoặc dụ dỗ hắn lên giường, may mà bản thân hắn là lão già sống rất lâu nên có kinh nghiệm đề kháng chứ nếu không cả ngày bị nàng ta đem ra hấp hấp thì mặt mũi đủ để quăng hết!

Trần Tâm khẽ vung nhẹ cánh tay thân thể tiểu thải bỗng bị một loạt đại đạo phắp tắc cuốn lấy rồi hất nàng bay ra khỏi đại điện, nàng vừa bị cuốn đi ánh mắt liền không cao hứng tràn đầy u oán kêu lên

- Chủ nhân bất công" Đi ra ngoài chơi không rủ theo ta... Ta sẽ giận ngươi, ta sẽ âm chết ngươi...!

Đủ loại kêu rên nguyền rủa từ miệng tiểu thải truyền ra khiến cho Trần Tâm khẽ rùng mình một cái, câu nói này hắn nghe quen rồi, mỗi khi nói xong câu đó nàng ta đều làm ra những chuyện rất khoa trương để bẫy hắn! Ví dụ như ngồi ngoài cửa cởi y phục rách nát tố khổ hắn chủ nhân ức hiếp nàng nói cho người ngoài, rồi có khi còn ăn trộm đồ dùng của hắn đem đi chôn!

Nói chung là chọc phải nàng thì nàng ta sẽ làm đến những sự trả thù đầy kì hoa mà ngươi sẽ không lường trước được

Trần Tâm khẽ thở dài, tâm mệt mỏi, có một cái linh thú nữ đã dâm đãng còn phóng đãng miệng tiện, xấu tính làm hắn chủ nhân cảm thấy xấu hổ

Khẽ lắc đầu than thở cho qua, hắn bước xuống đại điện đi ra ngoài. Lúc này ở ngoài điện đang có hai người hắc bạch y phục, dĩ nhiên là hắc phong, bạch vân hai người.

Cạnh hai người là một chiếc kiệu được nạm bằng tinh ngọc màu xanh phát sáng lấp lánh cả một bầu trời đêm, mà đang kéo lấy chiếc xe kiệu này là một con rồng vàng có 9 đầu, 9 vuốt. thực lực lại đạt đến kinh người mức độ, thánh nhân sơ kỳ! Một con thú kéo xe thực lực đạt đến thánh nhân cấp! Nói ra đủ để hâm mộ chết tất cả những kẻ khác! Quá xa xỉ

Trần Tâm lúc này nhìn đến cũng cảm thấy bản thân mình cũng quá bức cách, đành bối rối nói với cửu long

- tiểu long a, ngươi có thể biến thành một tiểu ngựa được không? Nhìn hình thể của ngươi quá doạ chết người!

Nghe chủ nhân của mình nói cửu long cũng biết ý liền khẽ lắc cơ thể rồng của mình, trong nháy mắt từ một con rồng khí phách bức người liền hoá thành một chỉ tiểu ngựa, ngựa này toàn thân vàng choé mọc đầy vảy cá ( vảy rồng ) nhìn là biết không phải ngựa bình thường

Nhìn đến cửu long hoá thành ngựa nhưng vẫn có chút nhìn bá đạo không giống ngựa thường Trần Tâm cũng lười để ý, ngón tay khẽ búng nhẹ dưới chân hắn liền xuấn hiện một cơn gió liền đưa cơ thể hắn bay lên rơi vào bên trong kiệu. Cửu long thấy thế liền hí lên một tiếng dài bay thẳng lên trời hướng về phía bên ngoài tử vong cốc bay đi

Bên dưới tiên phủ lúc này có hơn chục người đứng đó, những người này đều là nha hoàn nô bộc của Trần Tâm, bọn hắn trên thân khí tức khủng bố nội liễm, kẻ yếu nhất cũng là chuẩn thánh! Mà mạnh nhất là chuẩn thánh hậu kỳ. Hắc bạch hai người nhìn chủ  nhân rời đi cũng liền cùng nhau cúi chào tiễn biệt hắn

...ở khu vực tử vong cốc vòng ngoài

Trần Tâm ngồi trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần, mục tiêu đầu tiên của hắn muốn tới đó là Trần Tông, một tông môn tu tiên đại phái do ngày xưa hắn một tay tạo dựng nên, ân, hảo nói là hơn một trăm triệu năm trước... Tuy là thời gian đã rất dài những hắn cảm ứng được Trần Tông vẫn còn tồn tại vì vậy mục tiêu của hắn liền đến xem những tiểu bối tông môn này của hắn giờ ra sao rồi, nhớ lại ngày xưa mình một tay lập tông, năm phương bắc chiến xưng hùng. Thật kỉ niệm a

Bỗng nhiên đang nhắm mắt Trần Tâm liền mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh nhạt khẽ nói

- Ra đi, ngươi nghĩ trốn được qua mặt bản toạ sao?

Nghe được tiếng nói của hắn, bỗng ở dưới ghế đệm hắn đang ngồi kêu ra vài tiếng hắc hắc quái dị, sau đó là một đầu cá bảy màu từ dưới ghế chui ra, ánh mắt chân thành gật gật đầu nói

- quả nhiên là chủ nhân của ta lợi hại, cái gì cũng không qua mắt được ngươi

Nghe con cá đang nịnh mình Trần Tông cũng lười để ý những vẫn trả lời lại nàng

- Ta không lợi hại thì còn ai

Con cá nghe Trần Tâm nói liền cao hứng tiếp tục nịnh

- Chủ Nhân văn võ song toàn, thiên hạ đệ nhất, đẹp trai nhất, và hợp với ta nhất!

" Stop! "

Trần Tâm đưa hai tay ra ý bảo nàng ngưng lại cấm nói nữa, hắn thật sự lười nghe những câu nói này, thật nhức não a!

- tiểu thải ngươi không cần phải ninh nọt, cố ý đánh lạc hướng. Nói đi! Vì sao lại ở trong kiệu của ta?

" Hắc hắc hắc" tiểu thải cười lên một tiếng quáy dị, sau đó bag tọt vòng trong lòng của hắn nằm rồi nói

- bảo vệ chủ quyền a! Ta cũng có quyền cai quản bảo bối của mình chứ? Chủ nhân ngươi ở bên ngoài lỡ đâu bị con hồ ly tinh nào câu mất hồn thì sao~?

Trần Tâm nội tâm: ... Chó má gì bảo bối, ai là bảo bối của con cá nhỏ ngươi?

Nội tâm nghĩ thế những khuân mặt hắn vẫn lạnh nhạt tỏ vẻ cao thượng lạnh nhạt nói

- Nhà ngươi nghĩ ta là ai? Ta còn không phải là cái gì cũng ăn

" Ừm ân" tiểu thải nhìn Trần Tâm ánh mắt quái dị nói

- cái gì cũng ăn a, hồi trẻ chủ nhân ngươi gieo vạ hơi bị "nhiều" ấy, tính sơ sơ cũng có mất ngàn cái tiểu mỹ bị ngươi khi phụ à nha hì hì~

Trần Tâm: ...

- không thèm nói với ngươi.

Sống với con cá này cả triệu năm khẩu khí của hắn chịu đựng phải biết là lớn thế nào, cách tốt nhất để không phải bực tức đó là im lặng!

Thấy Trần Tâm nhắm mắt dưỡng thần không chịu trả lời mình nữa, tiểu thải cũng cảm thấy vô vị liền kêu lên một câu " tẻ nhạt" rồi cũng nhắm mắt dưỡng thần...

Hai người, một ngựa, một xe cứ thế tiến về phía trước " cửu long quốc" xếp hạng thứ 367 tại hoang vực, thuộc loại trung cấp hoàng triều tại nơi này. và nơi đây cũng chính là nơi mà năm đó trong truyền thuyết " Lão Ma Trần Tâm" sáng tạo ra " Trần Tông" siêu cấp Tông môn hàng đầu huyền âm tinh, truyền thừa triệu năm mãi tồn tại!

Bạn đang đọc Khi Đại Lão Xuất Thế sáng tác bởi LãnhKhuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãnhKhuyết
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 21
Lượt đọc 796

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.