Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấn tượng

Phiên bản Dịch · 4332 chữ

-Minako-

Minako, công chúa thứ tư của Venus, đứng quan sát dãy quầy hàng. Cô vừa hạ cánh xuống Mặt Trăng và bị sao nhãng trên đường đến cung điện. Người hầu của cô đã đi trước cùng với đống đồ đạc và cô chắc rằng cha mẹ mình, những người đã đến đây hai ngày trước, sẽ không phiền khi cô đến muộn một lúc.

Phiên chợ trên Mặt Trăng là nơi cô thích đến nhất. Không giống như phiên chợ ở quê nhà, nơi đây bày biện đủ những thứ đồ từ khắp các nơi trong thiên hà.

Cô dạo qua quầy hàng bán rau củ của Jupiter, cười thích thú trước hương thơm của rau củ tươi xung quanh. Một nồi đất sét cao trưng bày một dãy những bông hoa to màu xanh, tím và cô dừng lại để chiêm ngưỡng chúng.

Cái kéo nhẹ ở tay áo chuyển hướng sự chú ý của cô từ hàng cây xanh sang người đàn ông ngồi xổm với chòm ria thưa. Khoé miệng ông ta mở rộng, kéo tay áo cô lần nữa rồi quay về quầy hàng của mình. “Thưa quý cô, những màu sắc này trông thật rạng rỡ bên cạnh vẻ đẹp của cô,” ông ta phun ra, cúi đầu và giơ hộp trang sức bằng vàng trước mặt cô. Minako cười lịch sự cảm ơn ông ta trước khi quay đi. Cô đủ biết về thương mại và buôn bán để không bị cuốn vào.

Không nhận ra gợi ý, ông ta nắm chặt lấy gấu áo choàng của Minako, tay kia giơ cao hộp nhẫn. “ Quý cô, tôi chắc rằng nếu cô xem đồ cô sẽ chọn được thứ mình--” phần còn lại của câu nói bị ngắt quãng bởi tiếng kêu đau đớn của ông ta.

Minako gắng nhịn cười khi mắt cô hướng đến nguồn cơn của sự hoảng loạn bất ngờ của người đàn ông. Một bàn tay đeo găng đen túm chặt lấy cổ tay ông ta. Người đàn ông ngay lập tức bỏ tay khỏi gấu áo choàng và nhăn mặt khi được thả. Ông ta cúi xuống xin lỗi và rút về quầy hàng, nâng niu cổ tay bị bầm tím lại gần người.

Minako quay về hướng người vệ sĩ của cô, người vẫn đang lườm ông ta với đôi mắt tựa màu thạch anh tím. “Tớ không nghĩ ông ta sẽ gây thêm rắc rối đâu,” Minako nhẹ nhàng nói, chạm vào tay người vệ sĩ. Cô nhìn hàng lông mày đen đó nhíu lại gần nhau một lúc rồi nét mặt của người vệ sĩ thả lỏng ra.

“Tôi phải chắc chắn điều đó, thưa công chúa,” cô trả lời, ánh mắt mãnh liệt đó nhìn về phía Minako. Nàng công chúa cười không nói nên lời bám lấy cánh tay trên của người vệ sĩ và tiếp tục di chuyển theo dãy quầy hàng.

Đã ba năm kể từ khi Rei làm vệ sĩ của cô. Cô ấy thuộc về một trong những phe lính đánh thuê của Mars, nhưng bây giờ được công nhận là thành viên của triều đình Venus. Cha mẹ của Minako đã thuê cô ấy ngay sau sinh nhật thứ mười lăm của cô, khi một nhóm người cực đoan suýt nữa đã thành công bắt cóc công chúa trong cung điện. Mất một thời gian để cô có thể làm quen với sự hiện diện của người chiến binh, như một cái bóng lúc nào cũng đi theo cô. Kể từ lần đầu tiên Rei bắt được người moi túi cô trong phiên chợ, Rei đã chiếm được lòng tin của công chúa. Bây giờ cô sẽ cảm thấy không thoải mái nếu không có Rei bên cạnh.

Họ đi chậm lại khi đám đông xung quanh bắt đầu dày lên. Minako nhún cao gót chân, cố gắng nhìn qua đầu mọi người để xem điều gì đang làm đường tắc nghẽn. Có vẻ như là một đoàn người nước ngoài đang trên đường đi tới cung điện. Cô ngước lên nhìn Rei, làm vẻ mặt khẩn khoản. Rei gật đầu, tiến lên phía trước, dẫn Minako đi với một tay, tay còn lại dùng để rẽ lối đám đông. Không lâu sau họ đã ở trên đầu đoàn người với toàn bộ tầm nhìn của con đường.

“Cảm ơn,” cô nói cười toe toét, bóp nhẹ tay Rei trước khi bỏ ra. Một hàng chiến binh mặc đồ xanh và vàng hành quân tới chỗ họ, dẫn đường cho đoàn người. Một số người dõi theo không may mắn bị đẩy xuống và cô thấy Rei căng người bên cạnh. “Cậu nghĩ đó là ai?” cô thì thầm vào tai người vệ sĩ, cố gắng làm cô ấy thư giãn.

Cô biết đây là một cuộc diễu hành vô ích nhưng ít nhất Rei cũng quay lại nhìn cô. “Đồng phục của Uranian,” cô ấy nói nhún nhẹ vai. Minako sán lại gần Rei khi đám đông quanh họ bắt đầu náo loạn. Ánh mắt Rei thoáng lướt qua cô trước khi quay lại nhìn phía trước.

Sau khi hàng chiến binh đầu tiên đi qua, họ thấy phần còn lại của toàn tuỳ tùng. Những người cố vấn chính trị và ngoại giao, dựa vào trang phục họ đang mặc. Tất cả dường như đang lờ đi đám đông xung quanh. Không phải tất cả đều là người Uranian, Minako để ý, có một vài mái tóc đậm màu hơn hoà lẫn với những mái tóc màu vàng. Khi họ đi qua, cô cố gắng tìm những gương mặt quen thuộc trong triều đình nhưng không thể tìm ra ai.

Đám đông xung quanh đột ngột oà lên, khiến Minako giật mình. Sự chú ý của cô hướng về đoàn diễu hành và cô không thể ngừng nụ cười nở trên môi. Cô nhận ra một trong những công chúa của Uranus, Haruka, đang cười và vẫy tay với đám đông xung quanh. Cô suýt vẫy tay lại theo phản xạ, cho đến khi cô thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp đi bên cạnh cô ấy. “Oh,” Minako buột ra một tiếng, nhìn mái tóc màu lục ngọc trải dài xuống lưng chạm vào chiếc áo choàng tinh tế màu xanh biển. “Đó chắc là công chúa của Neptune.”

Cô nhìn Rei chờ đợi câu trả lời. Người vệ sĩ nhướn lông mày, đôi mắt đen quan sát họ, rồi quay lại nhìn cô. “Tớ nghĩ đây là lần xuất hiện công khai đầu tiên của họ, ” Minako giải thích, rời mắt khỏi lưng họ. “Họ vừa kết hôn vào đầu năm nay.”

Cảm xúc thoáng hiện trên khuôn măt Rei trước khi nó lại trở lại bình thường. Minako cắn môi, nhìn đoàn diễu hành một lần nữa. Cô tự nhắc bản thân rằng chuyến đi lần này tới Mặt Trăng không hẳn là một kì nghỉ mà cô đang giả vờ như vậy.

“Chúng ta nên đi tới cung điện trước khi họ cho người tìm kiếm,” Minako nói đùa, cố gắng giảm nhẹ không khí đột ngột căng thẳng. Tuy vậy, Rei chỉ gật đầu và lẩm bẩm “Đúng, thưa công chúa,” trước khi quay đi.

Cô giơ tay cho Minako bám lấy, công chúa lỡ đãng cầm lấy nó và để Rei dẫn lối đi. Cô không hề mong đợi tới lễ hội tối nay. Nữ hoàng tối cao đã mời tất cả những người đại diện từ trên khắp thiên hà tới và Minako không thể trốn được. Cha mẹ cô đã mong tối nay sẽ giới thiệu cô với tất cả các quý tộc có thể trong đế chế. Trong vòng bảy ngày nữa cô tròn mười tám tuổi, và theo truyền thống của hoàng gia Venusian, cô sẽ phải kết hôn. Bây giờ việc duy nhất còn lại là tìm người sẽ trở thành người bạn đời của cô.

-Rei-

Rei quan sát kĩ xung quanh khi họ tìm lối qua con phố nhộn nhịp. Đường phố trên Mặt Trăng thường có rất ít tội phạm, nhưng không có gì gọi là cẩn thận quá. Nhất là khi phải bảo vệ người quí giá như công chúa Minako.

Họ đi qua mái vòm màu trắng và lần đầu tiên cô có thể nhìn thấy toàn cảnh cung điện của Mặt Trăng. Cung điện Aino gồm nhiều mảng màu rực rỡ. Nó rất đẹp theo cách hào nhoáng và hoàn hảo như mọi thứ trên Venus. Nơi đây khác hoàn toàn. Mọi bề mặt đều toả sáng rực rỡ trong ánh sáng trắng loá mắt cùng với vài mảng màu xanh và hồng. Cô chớp mắt vài lần, nhìn nơi rộng lớn này. Từ hiện lên trong đầu cô là ‘tinh khiết’, cô nghĩ khi nhìn những mảng kiến trúc tuyệt vời của nơi đây. Tinh khiết như gia đình ‘gần như huyền thoại’ sống ở đây. Gia đình hoàng gia trên Mặt Trăng được coi là hiện thân của sự tinh khiết và ánh sáng.

“Minako!” tiếng kêu chói tai làm ngắt quãng suy nghĩ của Rei. Người cô căng cứng lại, tay nắm chặt chuôi kiếm quay ngoắt về hướng của tiếng hét. Sự chú ý của cô hướng tới một cô gái tóc vàng, chạc tuổi cô, đang cười và chạy tới chỗ họ.

Rei liếc nhìn Minako chắc chắn rằng cô ấy chỉ ở sau cô một khoảng cách ngắn nhưng lưỡng lự khi rút thanh kiếm ra. Minako có vẻ không phiền bởi người lạ đang tiến gần. Ngược lại, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt cô. Rei nuốt nước bọt, say đắm nhìn nụ cười đó. Cô tự nhắc bản thân lịch sự lùi lại một bước. Dù cô gái này là ai, rõ ràng cô gái tóc vàng này không phải người lạ đối với Minako. Như để nhấn mạnh điều này, cô gái kia kéo công chúa lại ôm chặt ngay khi đến gần.

“Minako, cậu đến muộn! Cậu đã đi đâu vậy? Cậu còn nhớ tớ không? Tớ nhớ cậu nhiều lắm! Tớ có rất nhiều điều muốn nói với cậu!”

Rei cố gắng giữ bình tĩnh khi cô gái tóc vàng tung ra những câu hỏi. Minako chiều ý nhìn cô gái kia và Rei nhìn cô cố gắng đọc ý nghĩ. Cô không nhận ra cô gái này trong triều đình nhưng cô ấy hẳn phải là quý tộc hay ai đó rất quan trọng để có thể hành động thân mật với một công chúa.

Minako cười cố tách cô gái kia ở khoảng cách vừa đủ để nhìn. “Tất nhiên là tớ nhớ cậu Serenity,” cô cười trấn an cô gái đó. “Mới chỉ có vài năm.”

“Còn hơn vài năm ấy chứ,” cô gái đó, Serenity bĩu môi. Đôi mắt xanh long lanh của cô lướt qua Minako và mở to khi nhìn thấy Rei. Hầu hết những người trong triều đình của Venusian lờ đi sự hiện diện của cô, nên Rei thấy không thoải mái trước ánh mắt quan sát trực diện của cô gái đó. Cô nhìn qua Minako băn khoăn, người ngay lập tức bước lại gần cô. “Serenity, đây là Rei. Cô ấy là người vệ sĩ mà cha mẹ tớ thuê sau sự việc với đám người chống đối hoàng gia. ”

“Tớ có nghe về điều đó!” Serenity nói, mắt cô mở to hơn trước. “Thật đáng sợ! Cậu là người Martian phải không?”

Rei nghĩ câu hỏi đó có hơi ngờ nghệch, nhưng cô không đoán dược dụng ý của nó. Cô gật đầu không chắc phải nói những gì. Cô hiếm khi phải giao tiếp khi họ ra ngoài, thậm chí đó còn là điều cấm kị trong những buổi hội họp quan trọng. Cô nhìn Minako tìm kiếm sự giúp đỡ.

“Cô ấy là thành viên của Order of Flames,” Minako giải thích, tinh tế chen vào giữa họ. “Đó là một phe lính đánh thuê ở Mars. Nhưng cô ấy sống trên Venus với tớ đã ba năm rồi và là thành viên danh dự của đội vệ sĩ hoàng gia.”

Mắt của Serenity ánh lên sự thích thú sau khi nghe lời giới thiệu. “Có nghĩa là cậu sẽ đến buổi dạ hội tối nay đúng không?”

Rei đợi một lúc để Minako có thời gian trả lời cho cô. Cuối cùng cô ấy gật đầu. “Đúng vậy. Thưa quý cô. Tôi tham dự mọi buổi lễ công cộng với công chúa.” Cả hai cô gái đều nhìn cô và Rei nghĩ là họ đang đợi cô nói thêm. Cô định chuyển sang một chủ đề khác nhưng trong đầu cô chỉ có thể nghĩ tới buổi dạ hội tối nay. Rei thở dài nói. “Cô cũng sẽ có mặt ở đó sao, quý cô?”

Minako cắn môi, biểu cảm tội lỗi hiện trên mặt. Serenity nhìn cô cười lưỡng lự và Rei ngạc nhiên nhìn mặt cô gái ửng đỏ. “Xin lỗi, lẽ ra tôi phải giới thiệu bản thân. Tôi đã quá phấn khích khi nhìn thấy Minako… ” Rei chỉ có thể nhìn, biểu cảm bối rối. Những tình huống như bây giờ làm cô thầm cảm ơn rằng công việc của mình không yêu cầu phải giao tiếp.

Minako hắng giọng, chuyển sự chú ý của Rei lần nữa. “Rei, đây là Serenity, công chúa của Mặt trăng.”

Mất một lúc để câu nói của Minako vào đầu. Rei nhìn lại cô gái tóc vàng, nhìn chiếc châm ngọc cài trên hai búi tóc và bộ váy satin trắng mà cô ấy đang mặc. Mắt cô mở to, ngay lập tức quỳ gối xuống, cúi chào tôn kính. Cô tự trách bản thân vì đã không nhận ra các dấu hiệu, nhất là sau khi nghe tên của cô ấy. “Xin lỗi. Tôi đã không nhận ra,” cô nói ngay lập tức, mắt nhìn lớp gạch trắng bên dưới đầu gối. “Kiếm của tôi thuộc về người, Công chúa.”

“Cảm ơn.” Rei nhìn cái bóng của cô ấy di chuyển khi cô ấy lịch sự chào lại. “Nhưng làm ơn, cậu không cần phải quỳ. Chỉ có chúng ta ở đây thôi.” Rei ngạc nhiên nhìn công chúa Usagi nắm lấy hai vai mình kéo cô đứng dậy. Cô cười không chắc chắn và nhận lại nụ cười vui vẻ từ phía công chúa.

“Bằng tất cả sự công bằng,” Minako chen vào, nhếch mép cười, “Đây không phải là nơi người ta mong sẽ gặp được người có thân thế như cậu.”

Serenity liếc nhìn xung quanh vui vẻ tát vào vai Minako. “Còn cậu không phải mặc bộ đầm dạ hội sao?” cô ấy bật lại.

“Ugh, đừng nhắc tớ,” Minako kêu lên biểu cảm đầy kịch tính. Serenity nhìn cô băn khoăn nhưng không hỏi gì thêm. Minako quay lại nhìn Rei vẫn đứng chôn chân một chỗ. “Chúng ta có thể hộ tống công chúa về nơi mà cô ấy cần phải đến được không?” cô hỏi ánh mắt tinh nghịch.

Rei gật đầu, cười bất chấp tình huống. “Tất nhiên, thưa công chúa.”

-Minako-

Minako nhắm mắt lại, kiên nhẫn đợi khi người hầu chát bột phấn trên mí mắt cô. Minako đã ngồi hơn một tiếng đồng hồ để những người trang điểm giúp cô chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Dù cô đã quen với quá trình này, nhưng cô vẫn không cảm thấy bớt mệt mỏi hơn.

Cây bút lông di chuyển xuống má cô và cô nhịn một cái thở dài. “Tôi có thể mở mắt được chưa?” cô hỏi, cố gắng không động đậy cơ mặt.

“Được, thưa Công chúa,” một trong số họ trả lời cụt ngủn, rõ ràng đang chú tâm vào công việc.

Minako cố gắng nhịn cười khi mắt cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương mạ vàng lớn đặt trước mặt. Họ chọn kẻ mắt màu xanh đậm làm nổi bật màu mắt của cô. Môi cô được tô điểm màu son đỏ đậm và xương gò má thì được đánh nổi. Cô hơi quay đầu, xem xét mái tóc xoăn được uốn kiểu. Một lọn tóc cụp xuống bên mặt và cô cười, dùng tay định với nó.

“Làm ơn, Công chúa!” một trong những người hầu thốt lên, tóm lấy tay cô. Cô nhận ra rằng người phụ nữ đó đang cố gắng bôi sơn móng tay cho mình và mặt cô nhăn lại tỏ vẻ xin lỗi.

Mắt cô lại hướng về chiếc gương. Có thêm nhiều người hầu nữa đằng sau cô, hoàn thiện nốt những chi tiết cuối cùng cho chiếc váy mà cô sẽ mặc. Xa hơn nữa, Rei đang tựa người vào bức tường, một đốm đen trong căn phòng sáng. Minako cười hơi nhếch môi, quan sát cơ thể căng cứng đó. Cô ấy vẫn mặc chiếc áo giáp da đen có gắn đinh và khoanh tay trước ngực. Mái tóc màu gỗ mun được buộc đơn giản đằng sau và Minako băn khoăn liệu cô có thể thuyết phục người chiến binh để xoã mái tóc tối nay không. Cô nhìn đôi mắt tím hơi mơ màng khi chúng đang nhìn ra ngoài cửa sổ tới ban công và có lẽ ra tận ngoài sân.

“Rei?” Người vệ sĩ hơi giật mình như vừa bị đánh thức khỏi cơn mơ và đứng thẳng dậy. “Cậu mặc gì tối nay?”

Minako nhìn mắt cô ấy lờ đờ hướng về phía cô. Cô thích thú nhìn má Rei ửng đỏ và ánh mắt hướng xuống sàn. “Thì, tôi…cái này, tôi đoán vậy,” cô lầm bầm.

Minako nhìn Rei một lúc, hoang mang vì hành động của cô ấy. Rồi cô nhận ra cô chỉ mặc bộ đồ lót trên người và Rei không nhận ra rằng cô có thể thấy hình ảnh phản chiếu của Rei trên gương. Cô cười và xoay người trên ghế để đối diện với Rei.

“Ack, Công chúa!”

“Công chúa!”

“Quý cô, làm ơn hãy ngồi yên!”

Minako giận dỗi quay người lại vị trí ban đầu. Những người hầu ngay lập tức trở lại nhiệm vụ của họ, nhưng Minako bắt được ánh mắt khiển trách của họ trong gương.

“Như tớ vừa nói,” cô tiếp tục, quan sát những người hầu bực tức trong gương, “Cậu có gì để mặc cho buổi dạ hội tối nay không?”

Rei mở to mắt và hướng ánh nhìn về phía chiếc đầm được treo bên cạnh giường. “Có gì không ổn với bộ đồ tôi đang mặc sao?” cô hỏi kỹ.

“Không, tất nhiên là không,” cô trả lời, cố gắng nghĩ cách dùng từ sao cho không bị coi là nhỏ mọn. “Chỉ là đây là lần đầu tiên của cậu ở triều đình Mặt Trăng và họ có hơi…” Tay cô di chuyển, nỗ lực nhấn mạnh ý, nhưng những ngón tay thon đã sẵn sàng nắm chặt lấy cổ tay cô để giữ chúng yên. “Các người sắp xong chưa vậy?” cô hỏi trong kích động.

“Sơn móng tay chỉ cần để khô nữa thôi, công chúa,” người hầu trả lời, giọng điệu cũng đầy axit.

Cô thở dài mệt mỏi. Quá căng thẳng vì sự kiện sắp tới và có lẽ cô đã trút giận lên mọi người xung quanh. “Tôi xin lỗi,” cô nhẹ nhàng nói, nhìn xuống màu cam của sơn móng tay. “Nhìn nó rất đẹp,” Minako quyết định ngồi kiên nhẫn đến khi họ làm xong việc. Rồi cô có thể tiếp tục tranh luận với người vệ sĩ.

Cuối cùng, nhóm người lùi lại và nhìn cô. Cô nở nụ cười trên môi, không để ý lắm đến những lời ca ngợi.

Những người phụ trách mặc đồ kiên nhẫn đợi cô gọi họ lại. Dường như sau cả thế kỉ chỉnh sửa, ghim, kéo và xoắn lại, những người hầu cũng hài lòng với kết quả. Minako kiểm tra lần cuối trước chiếc gương đứng đặt cạnh cửa sổ. Bộ đầm gồm những mảng màu cam, vàng rực rỡ, được cắt làm lộ phần vai và lưng của cô. Cô xoay người, để những nếp gấp lung linh bay phấp phới đón lấy ánh sáng. Trông cô thật lộng lẫy, cô biết điều đó, nếu cô có thể nở một nụ cười thành thật trên môi.

“Cảm ơn mọi người, mọi thứ thật hoàn hảo.” Đám người hầu cúi đầu và cười với cô. Cô quay lại định vẫy họ ra ngoài thì thấy Rei đã đứng sẵn mở cửa cho họ. Cô nhịn cười nhìn cái cách họ di chuyển xa người Martian khi họ nhốn nháo rời khỏi phòng.

Rei đóng cửa lại sau khi người cuối cùng đi qua và tựa lưng vào đó. “Thật mừng vì mọi thứ đã xong,” cô nói thở dài. Minako cẩn thận ngồi trên mép giường và ra hiệu cho cô lại gần. “Cậu biết không, tớ nghĩ đó là một kỉ lục mới,” cô tiếp tục, nhếch mép và ngồi cạnh công chúa. Cô luôn thư giãn hơn khi chỉ có hai người họ.

Minako giơ bàn tay lên phía trước, xem xét móng tay cùng với màu của chiếc váy. “Họ chỉ muốn mọi thứ thật hoàn hảo tối nay,” người lính nhẹ nhàng nói.

Minako nuốt nước bọt, nhất quyết không khóc nữa. Nhất là bây giờ, vì chúng sẽ làm hỏng nỗ lực ngồi trang điểm của cô. Hơi thở run rẩy. “Ít nhất thì cậu cũng ở đó với tớ.” Rei cười với cô và Minako thấy tâm trạng khá hơn nhiều. Người vệ sĩ luôn biết cách làm cô vui mà không cần nói. “Nhắc mới nhớ, chúng ta vẫn cần nói chuyện về trang phục của cậu.”

Rei hắng giọng không chắc chắn. “Tớ có thể mặc đồng phục nếu cậu nghĩ bộ đó phù hợp hơn…” Biểu cảm trên gương mặt cho biết là cô không thích nó lắm. Minako không trách được Rei, màu vàng và trắng trên đồng phục của những người lính Venusian không hợp với cô ấy.

“Thực ra, tớ có ý khác,” Minako thừa nhận. Cô cẩn trọng đứng dậy để không làm nhàu chiếc váy và tiến tới tủ đồ. Ẩn giữa một biển váy màu pastel là một chiếc áo khoác đen được treo trên móc. Cô lấy nó ra, dùng tay âu yếm chạm vào những đường chỉ khâu hoàn hảo, rồi quay lại cho Rei thấy.

Đôi lông mày đen nhướn lên ngạc nhiên, rõ ràng không nghĩ tới điều này. Do dự, Rei cầm lấy cạnh của một tay áo thêu. Chiếc áo khoác được thiết kế giống với phong cách của triều thần Venusian nhưng tông màu căn bản lại là đen thay vì trắng. Minako nghĩ nó làm nổi bật những đường viền màu cam, vàng được thiết kế trau chuốt. Chiếc áo còn có một sợi dây tua vàng vòng quanh bên vai phải, làm người mặc trở thành người của triều thần hoàng gia Venus.

“Cậu có thích nó không?” cuối cùng cô cũng hỏi.

Rei im lặng gật đầu trước khi hướng đôi mắt đang mở to ấy về phía cô. “Nó rất đẹp,” cô nói khẽ.

Minako cười, tháo chiếc áo ra khỏi móc. “Tớ cho làm nó trước khi chúng ta đi,” cô thú nhận. Mong rằng lớp phấn trên má mình đủ để che đi gương mặt đang ửng đỏ. “Cậu sẽ mặc thử nó chứ?”

Rei gật đầu, cởi bỏ áo giáp da. Minako nhìn cơ bắp săn chắc dưới làn da trắng của cô ấy khi chỉ còn lớp áo đen mặc bên trong. Đột ngột cảm thấy đôi môi khô khốc, cô kìm lại không liếm môi. Thay vì vậy, cô cố gắng chuyển ánh mắt lên mặt Rei đưa chiếc áo khoác cho cô ấy.

Rei nhìn vào trong gương cười. “Tớ rất thích nó,” cô nói trong hạnh phúc,cài khuy áo lại. Cô quay người, quan sát chiếc áo ở nhiều góc độ khác nhau. Dừng lại, cô quay đầu nhíu mày lưỡng lự. “Cậu chắc tớ có thể mặc nó chứ?” Cô lấy tay vuốt sợi dây tua vàng trên vai.

“Cậu là thành viên của vệ sĩ hoàng gia,” Minako khẳng định nói. Cô hiểu sự lưỡng lự của Rei: thường biểu tượng đó chỉ dành cho người có thân thế quý tộc hoặc có chức danh. Về cơ bản cô vẫn chỉ là lính đánh thuê. Nhưng cha mẹ của Minako đã phong cô làm thành viên danh dự của đội vệ sĩ nên cô được phép mặc nó.

Rei vẫn không chắc chắn lắm nên Minako cầm lấy tay cô nắm chặt trấn an. “Tớ không có ý định huỷ bỏ hợp đồng với cậu, kể cả sau khi…” cô ngưng lại, không muốn nói về việc kết hôn sắp tới. “Điều đó có nghĩa là cậu là người của triều đình Venus, dù cậu có muốn hay không.” Cô nhướn mày nhìn Rei tinh nghịch và nhận lại nụ cười thành thật của cô ấy.

Minako tự nhắc bản thân phải buông tay người vệ sĩ khi cô nhìn về phía cánh cửa. Rei bước đi đằng sau cô. Lúc họ bước ra, Minako bắt được hình ảnh phản chiếu của họ trong gương. Rei nhìn như một thành viên được sinh ra trong quý tộc, lưng thẳng tắp diện chiếc áo mới. Góc trong gương khiến hình ảnh của Minako như đang đứng cạnh cô ấy. Cô cười, cố ghi nhớ hình ảnh hai người họ đứng cạnh nhau trong đầu. Cô ước bằng tất cả trái tim rằng điều đó có thể thành sự thực.

----------------------------------------------------------------------------------------

Mình mới dịch truyện, có gì mọi người cứ góp ý ạ:))

Bạn đang đọc Sailormoon: Người bảo vệ (Dịch) của Daikin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Daikin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.