Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào mừng đến với Mặt Trăng (phần 1)

Phiên bản Dịch · 5349 chữ

-Minako-

Minako nở nụ cười đã được luyện tập thành thục khi bước từ cầu thang chính xuống phòng tiệc. Cô đã tham dự nhiều buổi tiệc công cộng đủ để không bị tác động bởi hàng trăm ánh mắt đang nhìn mình. Cô liếc sang Rei thấy người vệ sĩ đang nhíu mày quan sát đám đông. Minako cũng nhìn quanh, nụ cười trên môi cô khựng lại khi thấy bệ hoàng gia ở phía góc căn phòng. Ngay từ vị trí này cô có thể thấy cha mẹ mình đang cố gắng giữ gương mặt bình tĩnh.

Khi hai người bước xuống bậc thang cuối cùng, nhạc cũng được nổi lên và mọi người lại quay trở lại hoạt động ban đầu của họ. Thở dài một tiếng, Minako thúc nhẹ vào vai Rei. “Chúng ta nên tới chỗ sân khấu.” Rei gật đầu, kiễng gót chân lên nhìn quanh rồi tiến về phía trước.

Khi họ đi qua đám đông, Minako ngạc nhiên trước sự đa dạng trong căn phòng. Có người từ khắp tất cả các nơi trong thiên hà ở đây. Đã rất lâu rồi từ lần cuối cô lên Mặt Trăng, cô đã quên mất các chủng tộc có thể cư trú ở thành phố hoàng gia vào bất kỳ thời điểm nào. Cô cười nhìn lưng Rei khi cô ấy đi phía trước dẫn đường. Minako mong đợi đến lần riêng tư tiếp theo của hai người để cô có thể lắng nghe về ấn tượng đầu của Rei.

Họ tới chỗ bậc thềm, nơi ngồi dành cho những đại diện cấp cao nhất của các hành tinh trong thiên hà. Sân khấu được bao quanh bởi một dải dây trắng cùng với ruy băng màu hồng và xanh. Có hai bậc cầu thang dẫn lên, cả hai bậc đều có những chiến binh của Mặt Trăng đứng gác.

Cô cắn môi nhìn lên Rei. “Cậu hãy đợi ở đây một lúc,” cô hỏi nhẹ nhàng.

Rei cười, hiểu rõ “Vâng, thưa Công chúa.”

Minako bước lên bậc thang ngắn và dừng lại nhìn từng nhóm người một. Hầu hết ở đằng xa bên trái là những nhà ngoại giao đến từ Neptune và Uranus. Có ít người hơn ban sáng cô nhìn thấy, có lẽ là đang ở trên sàn khiêu vũ. Xa hơn nữa là một nhóm Martians đang nói chuyện lớn tiếng quanh bàn. Rei từng giải thích cho cô rằng hệ thống luật pháp của họ cho phép chiến binh mạnh nhất có thể thách đấu quyền cai trị. Minako mừng vì đã được sinh ra ở vị trí hiện tại, hơn là phải chiến đấu vì giai cấp của mình.

Nữ hoàng tối cao đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ khi thấy Minako đang tiến lại gần. “Chào mừng sự trở lại, công chúa Minako,” bà nói giọng ấm áp.

Minako cúi xuống chào lịch sự. “Được trở lại vương quốc của Người là một điều vinh dự, thưa Nữ hoàng.” Cô nhận ra Nữ hoàng tối cao đang ngồi một mình ở bàn, băn khoăn không biết con gái bà đã đi đâu.

Nữ hoàng dường như đọc được suy nghĩ của cô cười. “Công chúa đang đi làm quen với một số chức vị khác.” Bà chỉ sang phía bên phải. Minako nhìn theo tay bà, cố tình không nhìn vào ánh mắt cha mẹ mình. Cô thấy vài chiếc bàn của người Jovians và xa hơn nữa là có vẻ như là toàn bộ thượng nghị viện của Mercury. Có quá nhiều người để có thể tìm thấy cô gái tóc vàng, kể cả với mái tóc đặc trưng của cô.

Minako quay lại phía nữ hoàng khi thấy có người đi qua cô. Một người phụ nữ cao ráo với mái tóc màu xanh lá và đôi mắt màu hồng lựu đang cúi xuống, thì thầm khẩn cấp vào tai nữ hoàng. Trước khi Minako có thể đoán cô ấy là ai, một cô gái khác bước tới bên cạnh cô. Ban đầu, Minako nghĩ cô ấy là chiến binh của Martian. Cô ấy mặc bộ đồng phục màu đen cùng với vũ khí đáng báo động được buộc sau lưng. Đôi mắt màu tím đó thoáng nhìn sang Minako và cười. Minako nghiêng đầu, hoàn toàn bối rối trước hai người này.

“Minako, ta phải xin thứ lỗi một lúc.” Minako gần như đã quên Nữ hoàng đang ở đó. Bây giờ, bà ấy đang di chuyển quanh bàn để đi theo người phụ nữ kia.

“Tất nhiên, thưa Nữ hoàng,” cô trả lời tự động theo thói quen. Cô nhìn ba người, càng tò mò khi họ nhanh chóng bước xuống bậc thang và biến mất vào đám đông.

“Minako!” người nào đó rít lên gần tai cô. Cô quay lại thấy chị gái Helen của mình cười răng nghiến chặt. “Đừng có trì hoãn nữa và đi tới bàn thôi? Mẹ đang làm chị điên hết cả đầu!”

“Em xin lỗi,” Minako lầm bầm, cô ngoan ngoãn đi theo sau chị cô khi cô ấy dẫn họ đến bàn.

Minako nhìn cha mẹ mình cười không chắc chắn. Cha cô cười lại, gương mặt đẹp trai toát lên sự tự hào. “Nhìn con đẹp lắm, con yêu,” ông nói, kéo ghế ra cho cô ngồi. Minako ngồi giữa cha mẹ mình, chỉnh sửa thành nụ cười tươi trên khuôn mặt vì cô ngồi đối diện với đám đông.

“ Sao con không nói với mẹ là con không có đoàn tuỳ tùng cho buổi tiệc chiều nay? ” Mẹ cô thì thầm giận dữ.

Minako cắn môi nhẹ. Ánh mắt vô thức nhìn về phía bậc thang chỗ Rei đang đứng với cánh tay khoanh trước ngực. Cô ép ánh mắt hướng về phía mẹ cô và cảm thấy nụ cười trên môi mình rơi. “Rei luôn là người hộ tống con tới các sự kiện,” cô nói hơi nhún vai.

Mẹ cô thở dài một tiếng nhưng vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh. “Đó là sự kiện ở quê nhà. Con biết là cô ấy phải đi tới những sự kiện đó để bảo vệ con. Nhưng hiện chúng ta không ở Venus.”

“ Con phải đưa ra sự lựa chọn cuối cùng về người mình kết hôn vào tuần này, ” cha cô thêm vào, rướn người lại gần họ. “Chúng ta chỉ lo về ấn tượng mà con đang cho mọi người thấy. Làm sao con có thể tìm được người phù hợp để kết hôn nếu ai cũng nghĩ con đến đây cùng người đó rồi.”

Minako gặp đôi mắt xanh của cha mình, nhưng không nói được câu gì. Ông đã đúng, hiển nhiên. Mặt Trăng là nơi an toàn nhất trong toàn bộ thiên hà và cô không thể lấy lí do đó để biện minh cho việc Rei luôn ở bên cạnh mình như trên Venus. Ai nhìn thấy họ cũng sẽ nghĩ rằng họ đang quen nhau.

Mẹ cô thở dài đầy kịch tính. “ Bây giờ chúng ta không thể thay đổi được gì nữa, tối mai hãy sắp xếp thứ gì đó phù hợp hơn. ” Minako gật đầu thừa nhận. Đêm mai cô sẽ là người khách danh dự của bữa tiệc. Theo lý thuyết cô phải tìm người mình sẽ kết hôn vào tuần sau ở đây. Nhưng vì cô chưa tìm được ai, nên cô phải đi theo một nhóm người đến buổi tiệc cho phù hợp.

“Có lẽ nếu con có thêm thời gian…” cô ngưng lại khi bắt gặp biểu cảm của cha mẹ mình.

“Con còn cần bao nhiêu thời gian nữa?” mẹ cô quát. “Truyền thống đã như vậy từ hai trăm năm trước rồi. Có phải con không biết điều này sẽ đến đâu.” Minako biết bà ấy đúng. Chị gái cô và hai người anh trai cũng không có vấn đề gì làm theo điều luật. Ngay cả cha cô khi thời điểm đã đến. Cô biết mình phải ra quyết định, nhanh.

“Con đã chọn được ai trong đầu chưa, con yêu?,” cha cô hỏi tha thiết, đặt bàn tay lên vai cô.

Minako lắc đầu phiền muộn nhưng ánh mắt lần nữa lại hướng đến người đang đứng dưới cầu thang. Cô lắc đầu mạnh hơn, như để làm tan biến mong muốn vô nghĩa đó. Thay vì vậy cô nở nụ cười và nháy mắt vui vẻ với cha mẹ mình. “Vậy con nghĩ mình nên đi hoà nhập vào đám đông để xem có ai thu hút được sự chú ý không.”

Họ đều an tâm thấy rõ trước lời nói của cô và ngả lưng vào ghế. “Được rồi,” mẹ cô đáp lại tặc lưỡi. “Có lẽ nên có ai đó đi cùng giới thiệu con.”

Như được ra hiệu, Minako nghe thấy tiếng rít lên phấn khích đằng sau mình. Cô quay người trên ghế và thấy công chúa Serenity đang bước tới chỗ cô. Cô đứng dậy cùng với lúc cô gái tóc vàng kia đến chỗ mình. “Hoá ra cậu đang ở đây!” Serenity kêu lên ầm ĩ, thu hút nhiều ánh mắt từ phía đám đông. “Tớ đã đi tìm cậu khắp nơi!”

Minako nhướn mày nhìn cô ấy. “Và bây giờ cậu mới nghĩ tới kiểm tra khu vực dành cho đại diện của Venus? ” cô trêu, nhận lại cái lườm và bĩu môi. Cô tặc lưỡi, cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

“Đi nào, tớ có người muốn giới thiệu cho cậu!” Serenity tóm lấy tay cô và bắt đầu kéo cô tới bậc cầu thang bên phải sân khấu. “Oh, chúng ta nên gọi cả Ami nữa, cô ấy cũng sẽ muốn gặp anh ấy.” Lực kéo của Serenity suýt nữa làm Minako ngã khi cô ấy chuyển hướng.

Serenity dừng lại trước bàn của người Mercury và Minako dừng bên cạnh cô ấy. Những người ở bàn ngước lên nhìn họ biểu hiện không hứng thú, như họ vừa làm gián đoạn một cuộc thảo luận quan trọng. Không một ai trong số họ dám ngu ngốc đối xử thô lỗ với công chúa của Mặt Trăng, nhưng Minako có thể thấy ánh mắt mệt mỏi họ nhìn cô ấy.

Serenity thì hoàn toàn không nhận ra sự xa cách của họ. Cô ấy cười rạng rỡ với đám người. “Ami, cậu có muốn đi với chúng tớ một lúc không?” cô ấy hỏi phấn khích.

Minako cười lịch sự nhìn nhóm người nhưng sự chú ý của cô hướng tới cô gái đang nhanh chóng đứng dậy. Cô ấy mặc chiếc đầm màu xanh đậm với mái tóc màu ngọc lam được kẹp sau đầu. Cô ấy nhìn Minako nở một nụ cười rồi quay về phía nhóm người. “Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc thảo luận này sau,” cô hứa trước khi quay về phía Minako và Serenity. “Mau nhanh lên trước khi họ tìm được lý do giữ chân chúng ta lại,” cô thì thầm.

Ba cô gái di chuyển nhanh nhất có thể cho phép và nhanh chóng đến bậc cầu thang đi xuống. “Công chúa Serenity, một lời?” Minako quay lại nhìn người phụ nữ lúc nãy đã nói chuyện với Nữ hoàng tối cao. Serenity giơ ngón tay ra hiệu cho họ đợi cô, rồi cô ấy chạy tới nói chuyện với người phụ nữ kia.

Minako nhướn mày băn khoăn với Ami nhưng cô gái đang tập trung nhìn hai người họ thì thầm với nhau. Cô hắng giọng cố gắng thu hút sự chú ý của cô ấy. “Vậy cậu là thành viên của Thượng nghị viện?”

Ami cười khẽ. “Là mẹ tớ. Tớ chưa đủ tuổi.” Minako gật đầu. Cô không biết nhiều về bộ máy của họ để nói tiếp. Ami có vẻ nhận ra điều đó và cười. “Tên tớ là Ami. Cậu là công chúa của Venus?”

“Minako,” cô nói đơn giản, cười với cô gái kia. “Cậu đã từng đến Mặt Trăng chưa?”

“Chưa,” cô trả lời. “Rất hiếm có người từ Mercury đến đây trừ khi có liên quan đến công việc. Nhưng lời mời của Nữ hoàng khá rộng nên toàn thể Thượng nghị viện cùng với gia đình họ quyết định đến đây.”

“Rộng?” Minako hỏi.

Ami nhún vai không chắc chắn. “Thì Nữ hoàng có lời mời cho tất cả những ai thuộc dòng dõi quý tộc đến tham dự. Những người trong Thượng nghị viện của chúng tớ đều là người được tuyển chọn theo tiêu chuẩn nhưng là chức vụ cao nhất trên Mercury ngang hàng với quý tộc.” Cô ấy cười một lúc không rõ vì cái gì. “Bà ấy cũng chỉ rõ từng chức sắc một nhưng không chỉ rõ tại sao. Tớ cũng mong muốn khi đến đây sẽ hiểu rõ hơn.”

Minako nuốt nước bọt và liếc nhìn công chúa Serenity, người vẫn đang trò chuyện với người phụ nữ tóc đen. “Ah, ra vậy,” cô lẩm bẩm, cố tỏ vẻ thờ ơ. “Vậy cậu có biết người phụ nữ đó là ai không?”

Ami ngạc nhiên vì sự thay đổi đột ngột về chủ đề nhưng không hỏi thêm. “Đó là quý cô Setsuna. Tớ tin là cô ấy đóng vai trò như một người đại diện thay cho Nữ hoàng.”

Minako gật đầu, nhưng trí óc dường như lại phân tâm khi Ami bắt đầu giải thích về những nhiệm vụ mà người phụ nữ được giao phó. Cô quay sang nhìn về phía bên kia sân khấu và tìm thấy Rei, vẫn đứng im bên cạnh cầu thang. Nhìn cô ấy thư giãn hơn trước, tựa một khuỷu tay lên chiếc lan can sân khấu. Minako quan sát cô ấy, chú ý đến đôi môi mỏng và đường nét tinh tế trên xương hàm. Ánh mắt cô di chuyển lên đôi gò má và làn da hoàn hảo. Cô giật mình, tội lỗi vì bị bắt gặp khi người vệ sĩ đột ngột quay lại trông thấy cô đang nhìn. Rei nhướn mày băn khoăn, Minako kín đáo ra hiệu cho cô ấy lại gần.

Minako nhìn sang Ami và thấy Serenity đang quay lại. “Được rồi,” cô ấy nói thở dài kịch tính, “Chúng ta có thể đi rồi.”

“Mọi thứ ổn chứ?” Ami hỏi, đôi mắt màu xanh da trời nhìn qua cô hướng về phía trung tâm sân khấu.

“Mọi thứ đều ổn,” Serenity xua tay trả lời. “Cô ấy chỉ muốn chắc tớ không rời phòng khiêu vũ.”

“Tại sao không?” Minako ngạc nhiên hỏi. Cô nhạc nhiên vì thường những dịp như vậy người ta có thể đi lại tuỳ ý. Serenity nhún vai và bắt đầu đi xuống cầu thang, hoàn toàn không để ý. Minako lại nhìn qua vai mình. Nữ hoàng đang thì thầm vào tai quý cô Setsuna, có vẻ như đang trò chuyện nghiêm túc. Đằng sau bà ấy, cô gái vệ sĩ để một tay trên ghế của Nữ hoàng nhưng đôi mắt đen đó đang nhìn về phía họ.

Minako phân tâm đến nỗi suýt thì bị trượt chân ở bậc thang cuối cùng. Một bàn tay ấm áp đỡ lấy tay cô và dìu cô đứng, cô ngước lên nhìn thấy Rei. Người chiến binh cúi đầu chào cô lịch sự và lùi lại khi cô đã đứng vững. “Cảm ơn cậu,” cô lẩm bẩm. Minako tự hỏi cô có tưởng tượng ra cái bóp nhẹ vào tay trấn an của Rei trước khi cô ấy bỏ tay ra.

“Xin chào lần nữa,” Serenity nói rạng rỡ. “Cậu đang tận hưởng thời gian vui vẻ chứ?”

Gương mặt Rei cứng lại và cô cúi sâu xuống chào. “Vâng, thưa công chúa, cảm ơn người.”

Serenity nhìn như cô ấy muốn nhắc Rei chữa lại nhưng cô ấy kiềm chế. Thay vì vậy cô ấy kéo Ami lại trước mặt họ. “Đây là Ami, con gái của Thượng nghĩ sĩ Mizuno của Mercury.” Ami cúi chào lịch sự nhưng đôi mắt màu xanh da trời đó không dấu diếm vẻ tò mò. “Ami, đây là Rei. Cô ấy ở đây cùng với Minako.”

Ami nhướn mày ngạc nhiên và Minako kìm lại ý định đập tay vào trán. Đây chính là điều mà cha mẹ cô không mong muốn xảy ra. Cô có thể thấy ý nghĩ của Ami khi cô ấy xem xét hàm ý.

“Rei là vệ sĩ của tớ,” Minako chữa lại trước khi Ami có thể nói.

Cô lườm mắt về phía Serenity và cô gái cũng biết xấu hổ mặt hơi ửng đỏ. Cô ấy cắn môi rồi cười lên phấn khích. “Tí nữa thì quên, tớ có một người muốn giới thiệu với các cậu!” Cô ấy ra hiệu cho mọi người đi theo và bắt đầu đi qua đám đông.

Minako liếc qua Rei nhìn thấy vẻ bối rối trên gương mặt nhiều cảm xúc hỗn độn. Cô cắn môi và kìm mình lại quay đi theo bước Ami và Serenity, biết rằng người chiến binh sẽ ở ngay sau cô. Rei chỉ là vệ sĩ của cô, cô tự nhắc bản thân. Tối nay, cô có nhiệm vụ của một công chúa là phải là đi hoà nhập với các quý tộc khác. Cô phải ra quyết định và thời gian cũng không còn nhiều.

-Rei-

Rei đi theo sau Minako và hai người quý tộc kia, cố gắng chú ý đến đám đông xung quanh. Họ đang đi bên góc của phòng khiêu vũ, tránh những cặp đôi đang khiêu vũ ở giữa căn phòng. Cô chưa từng ở quanh nhiều người một lúc như vậy và đang cố hết sức để không bị choáng ngợp.

“Cái gì?” Nghe thấy tiếng hét báo động của Minako, tay Rei ngay lập tức nắm lấy thanh kiếm. Mianko đã dừng lại nhưng có vẻ như không gặp nguy hiểm. Cô ấy đang nhìn công chúa Serenity mồm há hốc. Ánh mắt của Ami đang nhìn hai người họ nhưng có vẻ cô ấy không ngạc nhiên như Minako. “Từ lúc nào?” Minako hỏi giọng yếu ớt.

Rei nhìn Serenity tò mò, tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra. Công chúa tối cao nhún vai, cười tinh nghịch. “Thì mới chỉ chính thức được hai tuần nhưng chúng tớ đã hẹn hò được gần năm rồi.”

“Một năm?” tiếng Minako vang vọng. “Tớ không thể tin được là mình không biết gì.”

Rõ ràng là không có gì nghiêm trọng xảy ra nên Rei thả lỏng người và lùi lại. Cô lại quay đi quan sát đám đông, chỉ nửa nghe câu chuyện.

“Chúng tớ định giữ kín chuyện,” Serenity thừa nhận. “Anh ấy muốn thông báo đến người dân của anh ấy và xem phản ứng của họ trước khi thông báo đến toàn bộ thiên hà.”

“Tớ không tin là có người sẽ phản đối,” cô nghe thấy Ami thêm vào. “Tớ chắc chắn cuộc hôn nhân này sẽ có lợi cho người dân của cả Mặt trăng và Trái đất.”

“Cô ấy đúng đấy, tớ chắc chắn mọi người sẽ rất vui cho cậu. Tại sao cậu không thông báo vào tối nay?” Ánh mắt Rei liếc qua Minako khi cô nói, cả ba cô gái đều đang tập trung vào câu chuyện.

“Tớ đã định như vậy. Mẹ tớ muốn sẽ thông báo đính ước của chúng tớ vào tối nay, nhưng có vẻ như là không thể.” Rei cố gắng tỏ vẻ bình thường khi cô quay về phía công chúa Serenity. “Khi nào cậu mới thông báo cho bọn tớ cậu sẽ kết hôn?”

Biểu cảm gương mặt của Minako trở nên phiền muộn và Rei cố gắng không phản ứng. Cô biết công chúa chưa chọn ai, dù không giải thích vì sao. Cô ấy đã từ chối tất cả những người cầu hôn trên Venus. Đó là lí do vì sao cha mẹ cô đã lên kế hoạch dự sự kiện một tuần ở Mặt trăng. Họ mong rằng sẽ có người nào đó chiếm ngay lấy trái tim cô ấy.

Rei vẫn chưa rõ cô cảm thấy như thế nào về mọi chuyện. Văn hoá của Venus khác xa so với chỗ cô, cô đã mất rất nhiều thời gian làm quen ở đó để có thể hiểu được khái niệm. Cô chắc chắn rằng Minako sẽ trở thành một người lãnh đạo có khả năng và mạnh mẽ, cùng với hay không cùng với người nào đó trị vì bên cạnh cô. Cái ý định bắt ép cô lựa chọn thật lố bịch. Đây sẽ là người mà cô dành phần đời còn lại bên cạnh.

Tất nhiên, Rei biết cô cũng có thành kiến cá nhân của mình. Cô đã trở nên rất mến cô gái vui tươi, xinh đẹp mà cô dành rất nhiều thời gian cùng. Ý nghĩ cô ấy sẽ cùng với người nào đó thật rắc rối. Cô tự hỏi liệu khi đó Minako có còn muốn cô ở bên cạnh. Minako đã trở thành trung tâm của cuộc đời cô và cô không thể chịu được ý nghĩ khi mất cô ấy.

“Rei?” cô bị ngắt quãng suy nghĩ, thấy Minako nhìn mình quan tâm. Cô nhận ra mình đã chìm trong suy nghĩ nên đã bỏ lỡ mất phần còn lại của cuộc hội thoại của họ. “Mọi việc vẫn ổn chứ?”

Rei không thể nhìn vào đôi mắt trong xanh đó. Không, không có thứ gì ổn cả. Nhưng nó sẽ chỉ làm cho quyết định của Minako khó hơn nếu cô biết nó ảnh hưởng đến Rei nhường nào. Cô cười và quay mặt đối diện với Minako. “Tất nhiên, thưa công chúa. Tôi chỉ đang quan sát đám đông.”

Minako gật đầu, nhưng gương mặt cô tỏ rõ rằng cô không tin. Cô không hỏi thêm, tuy nhiên chỉ quay người và tiếp tục bước đi. “Tớ nghĩ chúng ta có thể đi tìm bàn ăn,” cô ấy nói, cử chỉ bâng khuâng về phía trước.

Rei theo sát họ, tức giận với bản thân vì đã làm cô ấy phiền lòng. Cô thề sẽ không suy nghĩ về vấn đề này nữa. Điều cuối cùng mà Minako cần là thứ làm cô ấy phải lo lắng thêm nữa.

Một bên góc phòng khiêu vũ có vài chiếc bàn được trưng bày các món khai vị và tráng miệng trên khắp các hành tinh. Mội vài người hầu áo trắng nhìn lên khi họ bước tới nhưng nụ cười của họ khựng lại khi thấy công chúa của Mặt trăng. “Xin chào mọi người”, cô nói vui vẻ, phấn khích chạy tới chiếc bàn gần nhất. “Mọi thứ trông thật tuyệt!”

Rei nhếch mép cười, thích thú khi cô nhìn công chúa với một cái đĩa và hân hoan lấp đầy nó với đồ ăn. Cô cũng giới thiệu từng món ăn mà cô lấy, nhưng tốc độ nói của cô quá nhanh, Rei chỉ có thể luận ra được vài chữ trong đó.

Hàng năm trời dành thời gian bên cạnh quý tộc đã dạy cho Rei sự tế nhị và cho cô khả năng giữ biểu cảm trung lập kể cả trong những tình huống cùng cực. Đây rõ ràng là một trong những tình huống đó. Cô chưa từng gặp một cô công chúa nào ‘không giống công chúa’ như vậy trong đời.

Minako, cũng như vậy, cô nở nụ cười Venusian đã được luyện tập thành thục, mặc dù Rei nghĩ gương mặt cô ấy sẽ nứt ra khi cố gắng nhịn cười. Sự bình tĩnh của Rei được thử thách hơn nữa khi cô bắt được biểu cảm của Ami. Miệng cô ấy há hốc ngạc nhiên và đôi mắt xanh da trời tròn xoe nhìn hành động của công chúa tối cao.

Minako cũng thấy điều đó, vì cô ấy cảm thấy thương hại cho Ami và kín đáo huých nhẹ vào người cô ấy. Ami quay về phía Minako, nhưng có vẻ không nói được gì. “Cậu có đói không, Ami?” Minako hỏi ngây thơ, làm như Serenity không thu hút sự chú ý bên cạnh đó vài bước chân.

“Tớ…thì…không?” Ami nhìn giữa Minako và Serenity. Cô cắn môi, nhưng Rei có thể thấy khoé miệng cô đe dạo sẽ nhếch lên.

Minako quay lưng lại với bàn ăn. “Cậu có biết nhảy không?”

Ami thở phào nhẹ nhõm khi cô tìm thấy sự sao lãng. “Có, tớ đã ghi nhớ top ba điệu nhảy thông dụng nhất trên tất cả các hành tinh để chuẩn bị cho tối nay!”

“Đó…là rất nhiều,” Minako nói cười nhếch mép. “Điều đó sẽ giữ chúng ta bận rộn trong khi đợi công chúa ăn xong. ” Cô quay sang Rei, nở nụ cười giả tạo không lên mắt. “Chúng tớ sẽ đi ra sàn khiêu vũ một lúc và đi gặp một vài vị khách. Cậu ở lại đây một lúc được chứ?”

Có một sự khẩn khoản trong giọng của Minako và Rei đáp trả cô ấy bằng nụ cười trấn an. “Vâng, thưa công chúa,” cô trả lời, cúi đầu lịch sự. Cô đứng nhìn theo lưng Minako cho đến khi cô ấy và Ami biến mất trong đám đông.

“Họ đi đâu rồi?” Serenity hỏi sau vai cô. Cô quay lại thấy công chúa đang vui vẻ gặm một món tráng miệng lạ và cầm chiếc đĩa đầy ụ bên tay còn lại.

“Họ đang ở trên sàn khiêu vũ, thưa công chúa,” Rei trả lời, quay lại phía sàn nhảy.

Công chúa lẩm bẩm đồng ý và yên lặng trong vài phút. Bài hát được đổi và cô thấy các cặp đôi nhảy nhanh hơn trước. Trang phục của họ gần như hoà vào nhau trong một dải màu cầu vồng lộng lẫy, Rei phải chớp mắt thường xuyên để giữ tập trung. Có lúc cô nghĩ thấy được bóng dáng của Minako nhưng cô ấy đã biến mất trước khi có thể nhận ra.

“Oh!” Rei nhìn xuống Serenity khi cô ấy nói. Mắt tập trung vào một điểm bên kia phòng. “Anh ấy kia rồi!” cô nhìn Rei cười. “Vị hôn phu của tớ đây rồi! Anh ấy đang ở trên sân khấu! Tớ còn không nhìn thấy anh ấy vào! ” cô đẩy chiếc đĩa về phía Rei phấn khích. “Cậu có thể cầm cái này trong khi tớ đi gọi anh ấy không? Cảm ơn!”

Trước khi Rei có thể phản đối, cô gái tóc vàng đã phóng đi vào đám đông. Cô thở dài, nhìn xuống đĩa đồ tráng miệng không hấp dẫn rồi nhìn xung quanh. Nhìu mày lại, cô đặt chiếc đĩa xuống cạnh của một trong những chiếc bàn. Nếu khi quay lại công chúa vẫn muốn ăn, Rei chắc chắn rằng những người hầu sẽ tuân lệnh cô ấy.

“Mắt cậu to hơn bụng sao?” một người nào đó trêu cô từ đằng sau. “Tớ ghét khi điều đó xảy ra.”

Rei quay ngoắt lại, sẵn sàng tuôn ra một tràng, và thấy mình đối diện với chiếc áo khoác màu đen và xanh lá. Cô lùi lại nửa bước, nhìn lên gặp khuôn mặt cười của một cô gái Jovian. “Tôi chỉ cầm nó hộ một người nào đấy,” cô càu nhàu không chắc chắn.

“Mong là không phải ai đó quan trọng,” người Jovian nói nhẹ, chỉ ra đằng sau cô.

Rei nhìn qua vai đúng lúc một người hầu đang đổ chiếc đĩa vào chậu rác. “Thì…” cô tự hỏi liệu công chúa có giận không. Nhận thức muộn màng, có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô cầm đống đồ ăn đó. Mặc dù không biết công chúa có quay lại hay khi nào mới quay lại.

“Hey, tớ chỉ đùa thôi,” người Jovian nói, huých nhẹ vào vai Rei. “Còn rất nhiều đồ ăn nếu người chủ quý tộc của cậu vẫn đói.”

“Phải,” Rei lẩm bẩm. Thường thì cô sẽ không tiếp chuyện với người lạ nhưng tối nay cô lại cảm thấy đặc biệt thoải mái khi nói chuyện với người gần với địa vị của mình. “Tớ nghi cô ấy còn không nhớ,” cô đùa lại, nhếch mép cười nhìn cô gái cao hơn.

Người Jovian cười lớn và đập vào vai cô. “Cậu nói đúng,” cô quyết định. “Tên tớ là Makoto.”

“Rei,” cô đáp lại, bắt lấy bàn tay được chìa ra. Cô quan sát biểu tượng trên áo khoác của cô gái. Nó miêu tả biểu tượng của quân đội Jovian cùng với cây sồi đằng sau. “Cậu ở Lực lượng Đặc Biệt?” cô hỏi, nghiêng đầu về phía miếng vá.

“Đúng vậy,” Makoto nói, lưng thẳng tắp tự hào. “Thợ săn hoàng gia Jovian.” Rei huýt sáo khen ngợi và Makoto cười. “Nó không ấn tượng như tên gọi đâu,” cô thú nhận. “Hầu hết chúng tớ đi săn thú cho quý tộc ăn.”

Dù cô ấy nói giảm nói tránh, Rei biết chỉ có những chiến binh tinh nhuệ nhất trên Jupiter được phép ra nhập vào phi đội. Jupiter được trị vì bởi tù trưởng của năm gia tộc lớn nhất trên hành tinh, và chỉ có một số ít được lựa chọn cho phép lại gần họ. Makoto hẳn phải được đánh giá và tin tưởng rất cao mới có thể được phép đi theo họ rời hành tinh.

“Cậu thì sao?” cô ấy hỏi, nhìn Rei tò mò. “Cậu là thành viên của triều đình Venusian?”

“Tớ bảo vệ công chúa thứ tư,” Rei giải thích. Cô vô thức nhìn về phía đám đông nhưng vẫn không thấy Minako đâu. “Họ thuê tớ qua liên đoàn, Order of Flame. ”

“Công chúa thứ tư?” Makoto theo ánh mắt Rei nhìn ra sàn nhảy. “Chẳng phải cô ấy là khách danh dự của tối nay sao? Tớ có nghe nói là cô ấy rất đẹp! ”

“Đúng vậy,” Rei nhếch mép trả lời. “Ý tớ là khách danh dự” cô nhanh chóng chữa lại, quay đi giấu khuôn mặt ửng đỏ. “Cô ấy sẽ kết hôn ở đây trong một tuần nữa.”

Makoto gật đầu suy nghĩ, đôi mắt ngọc lục bảo nhìn về phía sàn nhảy. “Cô ấy cưới ai vậy?”

“Cô ấy vẫn chưa biết,” Rei nhún vai trả lời.

Makoto im lặng một lúc lâu khiến Rei nhìn lên tò mò. “Điều đó chắc chắn rất khó khăn,” người Jovian lầm bầm. “Đó là một cuộc hôn nhân sắp đặt sao?”

“Không,” Rei kìm lại cái thở dài. Cô không muốn nghĩ về điều đó. “Cô ấy chỉ chưa chọn được người phù hợp.”

“Wow,” Makoto thở ra, mắt mở to. “Cậu có thể tưởng tượng ra việc chọn người mình sẽ kết hôn trong một căn phòng toàn người lạ không?”

Rei quay ngoắt đi, tập trung vào tấm thảm thêu màu xanh dương bên kia phòng. Cô mất một lúc kiểm tra hơi thở, làm từng bước như đã được tập luyện để thư giãn đầu óc. Cô cố gắng quên đi câu nói của Makoto, nhưng cô ấy đã vô tình đánh trúng vào nỗi sợ hãi của cô. Một người lạ sẽ kết hôn với Minako của cô trong bảy ngày nữa.

Cô thở dài mắt lướt qua đám đông nhưng không nhìn. Minako cần Rei ủng hộ bất cứ quyết định nào mà cô ấy chọn, bất kể cảm xúc cá nhân của cô. Cô mất một lúc cho nhịp tim trở lại bình thường và cánh tay ngừng run rẩy. Cuối cùng, cô quay về phía người Jovian, cảm thấy đã đủ bình tĩnh để tiếp tục cuộc trò chuyện trống rỗng. Nếu tập trung, cô sẽ giữ được tâm trí ở thời điểm hiện tại chứ không phải là tương lai mà cô không thể thay đổi.

Bạn đang đọc Sailormoon: Người bảo vệ (Dịch) của Daikin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Daikin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.