Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào mừng đến với Mặt Trăng (phần 2)

Phiên bản Dịch · 4637 chữ

-Minako-

Minako để tâm trí lơ đễnh khi Ami dẫn họ qua điệu waltz của Venusian. Cô có thể thực hiện những động tác khó nhất ngay trong giấc ngủ và Ami đang kết hợp hoàn hảo với cô. Cô gái nhảy với sự chính xác tuyệt đối của quân đội, thực hiện từng động tác hoàn hảo. Minako tự hỏi có đúng cô ấy mới chỉ học vài ngày trước.

“Vậy,” Ami bắt đầu, thu hút sự chú ý của Minako. “Buổi khiêu vũ được tổ chức để cậu có thể chọn ra một trong những người ở đây để kết hôn?”

Minako nhướn mày, ngạc nhiên vì câu hỏi thẳng thắn. Chẳng lẽ cô gái này chưa từng nghe đến lời mở đầu sao? “Điều này rắc rối hơn vậy,” cô lẩm bẩm, không nhìn vào đôi mắt màu xanh da trời.

“Vậy sao,” Ami trả lời giọng mất tập trung. Minako liếc nhìn cô ấy nhưng có vẻ như cô gái đang chìm trong suy nghĩ.

“Đúng vậy,” Minako nói nhấn mạnh hơn thường. Ami nhìn cô băn khoăn. “Đúng vậy,” cô lặp lại giọng mềm hơn. “Đó là truyền thống mà mỗi người trong gia đình hoàng gia phải kết hôn khi họ đến tuổi mười tám. Đã như vậy từ bao thế hệ nay rồi.”

Ami lại im lặng lần nữa. Bài hát được thay đổi và cô gái nhỏ đổi vị trí mà không bị lệch nhịp nào. “Vậy cậu có đang yêu người nào không?”

“Cái gì?” Minako rít lên. Cô suýt thì trượt chân, hoàn toàn mất nhịp.

“Bước theo chân trái của tớ,” Ami bình tĩnh gợi ý. Minako nhìn xuống chân họ, cảm thấy ngu ngốc vì đã quên mất điệu nhảy đơn giản của người Jovian. “Tớ hỏi là cậu có đang yêu người nào không.”

“Điều đó thì có liên quan gì đến mọi việc?” Minako yêu cầu, cố gắng giữ tiếng nhỏ lại khi các cặp đôi khác nhảy quanh họ.

Ami nhún một bên vai. “Tớ tưởng tình yêu rất quan trọng trong văn hoá của cậu. Nên có vẻ phản tác dụng khi cậu chọn một người xa lạ.”

Đúng vậy, Minako suýt thì bật ra. “Tình yêu rất quan trọng với chúng tớ,” thay vì vậy cô nói. “Nhưng tớ có nghĩa vụ với người dân.”

Ami gật đầu nghĩ. “Trong trường hợp đó, cậu nên chọn người sẽ mang đến lợi ích lớn nhất cho vương quốc.”

Minako lại ấp úng, lần này là vì sự khó chịu đang dâng trào. “Đó không…”

“Ami! Minako!” Họ quay lại thấy Serenity đang xông qua đám đông tiến tới chỗ họ. Minako nhịn cười khi bắt gặp một chàng trai cao ráo, ăn mặc lịch sự bị một cô công chúa năng động kéo theo. Chàng trai đang xin lỗi và nở nụ cười ngượng ngùng duyên dáng đến những người xung quanh họ.

“Đây chắc hẳn là vị hôn phu mà cô ấy muốn chúng ta gặp,” Ami quyết định, dừng nhảy để nhìn chàng trai. Minako gật đầu, nhìn họ cười. Cô mừng vì sự gián đoạn, cô đã gần như mất bình tĩnh với Ami.

Serenity ra hiệu cho họ lại gần, rồi liếc nhìn xung quanh như để kiểm tra xem có kẻ nghe lén. “Đây là Endymion,” cô thì thầm to tiếng. “Anh ấy là hoàng tử của Trái đất và chúng tớ chuẩn bị kết hôn!” Giọng cô ấy càng ngày càng to hơn, cho đến cuối câu cô ấy gần như hét vào tai Minako. Cô ấy nở nụ cười lớn và kéo chàng trai lại gần.

Minako cười thầm trước hành động của cô gái. Sự phấn khích của cô ấy thật dễ lan sang người khác. “Rất vui khi được gặp cậu,” Minako nói, nhún chào lịch sự. “Tôi là Minako, công chúa thứ tư của Venus.”

Chàng trai cúi người chào rồi lia đôi mắt màu hoa ngô sang Ami. Minako cũng quay sang nhìn cô ấy. Cô gái đang nhìn chàng trai với vẻ mặt trống rỗng và Minako cảm thấy rằng cô ấy hoàn toàn không nghe cuộc trò chuyện. Cô hắng giọng, cố gắng không huých khuỷa tay vào cô gái nhỏ hơn.

Ami chớp mắt nhìn Minako rồi nghiêng đầu chào lịch sự. “Tôi là Ami Mizuno, học giả của trường đại học y và thượng nghị sĩ tương lai của Mercury.”

Chàng trai cũng cúi chào cô ấy. “Rất vui khi được gặp hai người.” Minako đã nghĩ chàng trai có chất giọng trầm hơn phù hợp với chiều cao của anh ta. Chàng trai nói với giọng nhẹ nhàng và nở nụ cười thật lòng với họ. “Tôi mong rằng hai người đang tận hưởng chuyến thăm.”

“Endymion,” Serenity rên lên, ôm chặt cánh tay chàng trai. “Sao anh không cho Ami thấy điệu nhảy foxtrot mà anh dạy em?”

Ami liếc sang Minako người ngay lập tức gật đầu đồng ý. Cô ấy cười tươi, nắm lấy cánh tay hoàng tử đưa ra. “Tôi nghĩ mình chưa từng nghe thấy điệu nhảy này,” cô nói phấn khích. “Nó có giống như…” giọng cô ấy dần hoà vào âm thanh xung quanh khi họ di chuyển ra xa hơn.

Serenity bước vào chỗ trống và vòng hai tay để lên vai Minako. “Xin hãy cho tôi một điệu nhảy?” cô ấy trêu đùa, đã di chuyển theo điệu nhạc.

Minako cười và đặt nhẹ hai tay lên eo cô gái. “Hiển nhiên.”

Họ waltzed theo một vòng tròn nhỏ, lắng nghe điệu nhạc du dương nhiều hơn là nói chuyện. Minako nhìn những khuôn mặt qua vai Serenity, cố thử tưởng tượng trong đầu một trong những người đó cùng cô đứng trên bục nhà thờ. Cô hình dung cảnh tượng sau đó, cùng người đó sống ngày qua ngày…đêm của cô…

Ami nói đúng: tình yêu là điều quan trọng nhất trong văn hoá của họ. Nhưng Minako dám chắc rằng cô có thể yêu bất cứ người nào mà cô đã chọn. Chỉ một chút. Rồi cũng sẽ được.

Khi họ xoay người, Minako bắt gặp hình ảnh Rei vẫn đứng yên chỗ cũ. Người vệ sĩ đang nhìn lên cái gì đó phía bên trái, nhưng họ xoay người lại và Minako không nhìn thấy gì nữa.

Thật không may, một hình ảnh thoáng qua đã lại làm người chiến binh trở lại tâm trí cô. Cô có thể thấy cảnh tượng bản thân đang nhắc lại lời thề với Rei, cầm tay cô ấy trên bục nhà thờ và họ hôn nhau. Cô cười, hình dung đôi mắt thạch anh tím mãnh liệt nhìn cô với một nụ cười dịu dàng trên môi.

Cô thở dài, ép mình quay trở lại thực tại. Ở Venus, hoàng gia không được phép kết hôn với dân thường. Hơn nữa, còn là điều cấm kị khi hoàng gia không được phép có bất kì quan hệ thể xác với người nào trước đêm cưới của họ. Cách nào đi nữa, cha mẹ cô cũng bắt buộc phải chấm dứt hợp đồng với Rei vì đã vi phạm điều luật của Venus. Cô ấy sẽ phải trở về Mars và bị đuổi khỏi hội. Có thể còn bị mang tiếng đến cho liên đoàn của cô ấy. Minako thở dài.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” giọng nói nhẹ nhàng của Serenity khiến cô thoát khỏi cơn mơ mộng. Minako nhận ra tầm nhìn của mình bị mờ đi và liên tục chớp để nước mắt không rơi ra.

“Ý cậu là gì?” cô hỏi, quay đi.

“Tại sao cậu chưa chọn ai hết?” Serenity nói rõ. Cô di chuyển vào tầm nhìn của Minako. “Từ lúc đến đây, cậu đã không vui,” cô ấy nói tha thiết, nhìn vào mắt cô. “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Minako nước bọt. Công chúa tinh ý hơn nhiều những gì người ta nghĩ. “Không,” Minako nói dối. “Không có gì xảy ra. Tớ chỉ không hài lòng với bất cứ ai trên Venus.”

“Không một ai trong số toàn bộ hành tinh làm cậu để ý?” Serenity hỏi trong sự ngạc nhiên. Cô ấy nhíu mày lại và cắn môi suy nghĩ. Đột ngột cô biểu cảm của cô sáng rạng rỡ. “Tớ biết người có thể giúp!”

Cô ấy kiễng chân, nhìn quanh phấn khích. Minako bỏ tay xuống hai bên người và đứng đợi. Cô không thể tưởng tượng ra ‘sự giúp đỡ’ của công chúa là gì.

“Cô ấy kia rồi!” công chúa Serenity rít lên phấn khích. “Đi thôi!” cô ấy năm lấy cổ tay Minako phấn khởi kéo cô đi qua đám đông. Minako quá thấp để có thể nhìn xa phía trước và chỉ có thể cầu mong công chúa biết cô ấy đang đi đâu. “Cô ấy biết tất cả những quý tộc độc thân tốt nhất,” Serenity hứa với cô qua vai. “Nếu ai có thể giúp cậu tìm được người kết hôn hoàn hảo, chỉ có thể là cô ấy!”

Serenity dừng quá đột ngột nên Minako đập người vào cô ấy, suýt chút nữa làm cả hai người họ ngã xuống sàn. Cô thấy mặt mình đỏ ửng khi cô cố gắng chỉnh lại tư thế và lườm sang Serenity.

“Tôi tự hỏi khi nào em mới sang chào,” một giọng nói quen thuộc cất lên trêu trọc. Minako ngước lên nhìn thấy nụ cười toả nắng cùng đôi mắt xanh sâu thẳm.

Minako cười, lấy lại bình tĩnh một cách dễ dàng. “Rất vui khi được gặp lại, Haruka.”

“Hai người biết nhau ư?” Serenity hỏi, có vẻ hơi thất vọng.

Haruka cúi chào kiểu cách một tay giơ ra đằng sau, tay còn lại làm chuyển động xoay vòng trước ngực và kết thúc bằng cách hạ tay xuống. Sau đó cô hôn vào tay Serenity, làm cô gái trẻ đỏ mặt cười khúc khích. “Lúc nào cũng là một vinh hạnh, thưa công chúa,” cô nói cười tươi. “Và đúng, tôi đã biết công chúa Minako cũng một thời gian rồi. Anh trai tôi đã kết hôn với chị gái của Minako là Helen. Những người còn lại trong gia đình chúng tôi thích lấy anh ấy làm cái cớ để đến thăm Venus. ”

Minako nhìn qua người bạn cũ của cô đến người phụ nữ đang đứng sau cô ấy. Haruka bắt gặp ánh mắt của cô và quay lại gọi cô gái xinh đẹp đến gần. “Tôi tin em vẫn chưa gặp tình yêu mới của đời tôi,” cô ấy nói tay vòng qua vai cô gái xinh đẹp. “Đây là Michiru, công chúa của Neptune và là viên ngọc quý của Uranus.”

Michiru đỏ mặt trước lời giới thiệu và nở nụ cười thẹn thùng đến hai cô gái tóc vàng. “Rất vui vì được gặp hai người,” cô ấy lặng lẽ nói. “Em là vị khách vinh dự của tối nay, phải vậy không? Tôi nghe nói là em sẽ ăn mừng lễ kết hôn của mình vào tuần này.”

Minako cố gắng không nhăn mặt nhưng Serenity đã nói trước khi cô có thể. “Đó là lí do tại sao chúng em đến tìm chị!” Mắt Haruka mở to ngạc nhiên và cô liếc nhìn sang vợ mình. “Chúng em chỉ muốn có lời khuyên,” Serenity thêm vào, giơ hai tay lên.

“Tôi không biết cách xử lý người Martian, ” Haruka cười. “Em phải tự thân thôi, mèo con.”

Minako cảm thấy tim mình như bị bóp chặt lại. Cô nhìn lên Haruka nhưng không thể nói được gì.

“Chúng tôi thấy em sáng nay ở thị trấn,” Michiru giải thích. “Cùng với vị hôn phu của em.”

“Oh..” Minako lẩm bẩm, nhớ lại buổi sáng. Họ đã thấy cô và Rei khi hai người đang theo dõi đoàn tuỳ tùng hộ tống họ đến. Có lẽ họ cũng thấy cả lúc cô bước vào phòng khiêu vũ trong tay người vệ sĩ. Lời nói của cha mẹ cô lại hiện lên trong đầu và cô thở dài. “Rei không…”

“Đó là vệ sĩ của cô ấy,” Serenity chen vào. “Cô ấy sẽ chọn người mình kết hôn vào vài ngày sắp tới và chúng em nghĩ Haruka sẽ biết ai là những người thích hợp.” Serenity cười chờ đợi, hoàn toàn không cảm thấy bầu không khí căng thẳng lúc đó.

Michiru nở nụ cười tội lỗi với cô. “Tôi xin lỗi, khi chúng tôi thấy hai người tôi đã nghĩ-”

“Không sao đâu,” Minako chen ngang. Giọng cô cao và căng thẳng. Cô nở nụ cười trấn an họ mà Haruka đáp lại ngay lập tức. Michiru nhìn cô căn nhắc và không nói gì.

“Tôi nghĩ mình có thể giúp em,” Haruka quyết định, nháy mắt với cô. “Nhất là những người em nên tránh xa.”

Minako cười với Serenity, nhưng tâm trí cô ấy đang rối bời. Cô không chắc còn giữ được bộ mặt giả tạo này bao lâu nữa trước khi vỡ oà. “Chị sẽ ở đây ngày mai chứ?” cô nhanh chóng hỏi. “Thực ra em rất mệt vì chuyến đi và đang định về phòng nghỉ ngơi.”

“Cậu định đi sao?” Serenity ngạc nhiên hỏi. Minako giả vờ cho Serenity thấy cái ngáp và bắn tia nhìn khẩn khoản về phía Haruka.

“Không vấn đề gì,” Haruka đồng ý dễ dàng. “Chúng tôi sẽ gặp em vào bữa sáng ngày mai. Khi đó tôi sẽ cho em một danh sách.” Cô ấy lại nháy mắt và cúi chào.

“Phải rồi, cảm ơn.” Minako cười và cúi chào lịch sự, rồi cô nhanh chóng chạy khỏi ba người họ. Cô quay lại đám đông tiến tới góc phòng, va phải biết bao nhiêu người. Cô chỉ muốn quay trở lại căn phòng yên tĩnh của mình. Cùng với Rei.

Cô thấy người chiến binh Martian vẫn đứng cạnh bàn tráng miệng. Trông có vẻ đang thư giãn, cười đùa với một chiến binh người Jovian. Minako khựng lại, nhìn hai người họ. Rei nhếch mép và nói gì đó, khiến cho người Jovian cười rộ lên và đập vào lưng cô ấy.

Minako nhìu mày lại khi sự ghen tị bao trùm lấy cảm xúc của cô. Rei hiếm khi nói chuyện với người khác khi họ đi dự những sự kiện cộng đồng và nếu có thì Rei cũng chỉ giữ thái độ lịch sự và ngắn gọn. Rei và cô gái này đang đùa giỡn với nhau như hai người bạn cũ. Thái độ giận dữ của cô nhanh chóng tan biến, thay bằng nỗi buồn sâu sắc. Rei có vẻ không phiền khi ở xa cô. Có lẽ cô không quan trọng với Rei như người vệ sĩ đối với cô.

Cô bước từng bước chân nặng trịch khi rụt rè tới chỗ cặp đôi. Người Jovian thấy cô trước và huých nhẹ vào Rei, chỉ về phía cô. Khi Rei quay ra, tuy nhiên, mặt cô ấy sáng bừng lên. Cô nhanh chóng tiến tới cầm lấy tay Minako, cúi đầu. “Buổi tối của người ra sao thưa công chúa?” cô hỏi lịch sự.

Minako bóp nhẹ tay cô ấy trước khi bỏ ra và quay trở lại vai trò chính thức của mình. “Nó rất tuyệt,” cô nói với nụ cười rạng rỡ. “Nhưng ta sợ sẽ phải quay về phòng sớm. Ta cảm thấy hơi mệt vì chuyến đi.”

“Tất nhiên, thưa công chúa,” Rei ngay lập tức nói, tiến lại gần cô. Minako cảm thấy yên lòng hơn khi Rei ngay lập tức bỏ người bạn mới vì cô. Rồi cô cảm thấy tội lỗi. Cô đang ứng xử không công bằng. Cô sắp kết hôn và cô không có quyền từ chối người vệ sĩ của cô có bạn đồng hành.

“Buổi chiều tốt lành,” cô nói lịch sự, nghiêng đầu chào cô gái cao hơn. “Tôi là Minako, công chúa thứ tư của Venus. Tôi tin là chúng ta chưa từng gặp. Ngươi ở đây cùng với một trong năm gia tộc sao?”

Người Jovian nhếch mép cười và cúi chào không chính thức. “Tôi đến cùng với hội thợ săn hoàng gia. Công chúa là người sẽ kết hôn vào tuần tới sao?” Cô ấy trắng trợn nhìn lại Minako một lần nữa và cười. “Tôi chắc chắn rằng công chúa sẽ không có vấn đề gì để tìm một người kết hôn. Cô thậm chí còn đẹp hơn những gì Rei miêu tả.”

Minako thấy miệng mình há hốc vì hoảng hốt. Cô quan sát gương mặt Makoto một lúc, nhưng cô ấy chỉ nở nụ cười ngây thơ lại. Rồi khi phần còn lại của câu nói đã vào đầu và cô quay ngoắt lại phía Rei. Người chiến binh nhìn chằm chằm xuống sàn nhưng Minako có thể thấy thậm chí cả tay của cô ấy cũng đỏ ửng.

“Tôi, um…cảm ơn,” cô cố gắng lắp bắp, nở nụ cười run rẩy với Makoto. “Dù sao thì, tôi cũng định, uh, đi, nên…”

“Chúc một buổi tối tốt lành, công chúa,” Makoto nói, cúi chào cô. “Hẹn gặp lại vào ngày mai, Rei.” Cô ấy vẫy tay với Rei và đi về hướng sân khấu.

Minako nhìn cô ấy đi trong cú sốc một lúc rồi quay về phía Rei. Cô ấy không cho thấy động tĩnh gì sẽ nhấc đầu lên nên Minako nhẹ nhàng chạm vào tay cô ấy. “Cậu sẵn sàng để đi chưa?”

Rei gật đầu, bắt ánh mắt cô một lúc rồi lại cúi đầu xuống. Rei tiến một bước, rồi ngập ngừng quay lại đối mặt với cô. “Rất xin lỗi về điều đó, thưa công chúa,” cô nhẹ nhàng nói. “Cô ấy là chiến binh và chúng tôi thường có hơi…” cô ngưng lại, ánh mắt khẩn khoản nhìn Minako.

Minako thông cảm cho cô ấy và cười. “Không sao đâu Rei, tớ có thể nhận lời khen. Dẫu cái cách nó được chuyền tải có như thế nào.” Cô thêm vào nhếch mép cười. Rei an tâm hơn rõ ràng khi cô đưa tay cho công chúa. Cô để người vệ sĩ đưa mình đến cầu thang chính và ra khỏi căn phòng.

-Rei-

Rei bước trên hành lang lờ mờ ánh nến, giữ bước chân ngắn để công chúa có thể theo kịp. Cô đã dành vài ngày trước ghi nhớ bản đồ đường đi của cung điện Mặt Trăng và không khó khăn để tìm đường về khu vực của Venus. Có một vài nhóm khách đi qua nhưng họ đều đang tập trung vào chuyện của mình. Minako yên lặng suốt chặng đường, có lẽ là đang nghĩ về tối nay. Rei cân nhắc hỏi cô ấy liệu đã thu hẹp được phạm vi tìm kiếm chưa nhưng cô thực sự cũng không muốn biết.

“Cậu vui vẻ tận hưởng tối nay chứ?” Rei giật mình vì giọng của cô ấy vang lên trong hành lang vắng. Cô liếc xuống thấy cô gái tóc vàng nhìn mình mong đợi.

Cô nhún vai không chắc chắn. “Đúng vậy?”

Minako cười khẽ. “Cậu nghe không chắc lắm.”

“Nó rất…thú vị,” Rei quyết định. Cô rẽ ở góc và nhìn xuống sàn, kiểm tra tấm thảm dưới chân họ là màu cam nhạt thay vì trắng. “Có nhiều người hơn những gì tớ nghĩ.”

Minako thở hắt. “Đó là vì cha me tớ và Nữ hoàng Serenity đã sắp xếp mời tất cả những quý tộc còn độc thân trên khắp các hành tinh đến đây tuần này.” Cô không dấu diếm sự cay đắng trong giọng nói. Rei cắn môi, không biết có nên nói lên suy nghĩ của mình không. Minako tiếp tục để cô quyết định. “Tớ chỉ muốn họ để tớ yên,” cô ấy vỡ oà trong yên lặng. “Thật là một đạo luật ngu ngốc, cổ hủ mà lẽ ra không nên tồn tại nữa!”

Rei nhíu mày, giữ ánh mắt thẳng về trước. Minako vẫn bám lấy cẳng tay Rei. Sau một lúc cân nhắc, cô để một tay lên Minako. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cậu sẽ thấy.” Họ lại rẽ ở cuối góc hành lang tiếp theo, đi qua cánh cửa dẫn tới bộ phòng bên cạnh Nhà vua và Hoàng Hậu. “Cậu có thể chọn bắt cứ người nào cậu muốn, tớ chắc chắn rằng cậu sẽ tìm được người mình thích.”

“Tớ…” Minako ngừng lại và Rei liếc xuống thấy cô ấy đang lén lút lau đôi mắt. “Cậu nói đúng,” cô ấy nói sau một lúc. Rei lại nhíu mày lần nữa, ước rằng có cách nào đó để làm bớt đi nỗi buồn trong giọng công chúa. Họ đi chặng đường ngắn còn lại trong im lặng.

Khi đã đến phòng ngủ của Minako, tâm trạng của cô ấy cũng đã khá hơn trước. Cô ấy rên lên đầy kịch tính và ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh bàn trang điểm. Cô ấy làm ướt một chiếc khăn rồi bắt đầu kì cọ mạnh gương mặt của mình. “Cậu có muốn tớ gọi mấy người hầu không?” Rei đề nghị, đứng nhìn từ xa.

“Không cần đâu,” cô ấy đáp lại không tập trung. “Tớ cần được yên tĩnh nhiều hơn.”

Rei gật đầu và quay đi. Có một căn phòng nhỏ nối ngay bên trong phòng của Minako mà cô ấy đã dành cho Rei. Như ở trên Venus, Rei luôn ngủ ở phòng bên để có thể gọi khi cần bất cứ lúc nào. Căn phòng chỉ gồm có một chiếc giường đôi, tủ đồ nhỏ và một bộ bàn ghế. Đó cũng là quá đủ để đựng một ít đồ của Rei.

Cô tháo đai kiếm ra và treo nó trên thành ghế. Cô cẩn thận mở cúc áo, cởi nó ra và lấy tay thoa theo đường viền áo tinh tế, tự cười với bản thân. Nó được thiết kế chuyên nghiệp và chắc hẳn rất đắt. Cô rất mừng vì Minako đã trân trọng cô cao đến vậy. Cô cẩn thận treo nó lên tủ đồ bên cạnh chiếc áo giáp da.

Nén lại cái ngáp, cô moi chiếc quần shorts màu đen và đỏ lấy trong rương đựng quần áo, rồi mặc một chiếc áo ba lỗ đen mới. Cô đang chuẩn bị kéo chăn thì nghe thấy tiếng Minako đang kêu lên bực bội ở phòng bên cạnh. Cô đợi, chăm chú lắng nghe.

“Rei?” tiếng cô ấy vang lên rõ ràng một lúc sau. Rei quay lại phòng Minako thấy cô vẫn ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Cô ấy quay lại, nở nụ cười yếu ớt. “Tớ không thể tháo chiếc ghim này ra khỏi tóc.”

Rei gật đầu hiểu và bắt đầu đi đến cửa, định gọi một trong những thợ tóc hoàng gia. “Đợi đã, cậu nghĩ có thể tự lấy nó ra cho tớ được không?” cô ấy van nài. “Tớ không muốn gặp người khác bây giờ.”

“Tớ có thể thử,” cô đồng ý, tiến tới chỗ cô ấy. Minako ngồi im, nhìn cô trong gương khi cô đang cố gắng tìm chiếc ghim trong đống tóc vàng. Cô cẩn thận kéo những chiếc ghim ra, đặt chúng trong một chiếc bát nhỏ trên bàn trang điểm. Cô vuốt tay qua mái tóc mượt của Minako, duỗi thẳng mái tóc bị thắt chặt. Sau vài phút, cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Minako trong gương. Mắt cô ấy đang nhắm lại, nụ cười hài lòng nở trên môi. Đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi cô tháo chiếc ghim cuối cùng ra khỏi tóc cô ấy. Cô dùng tay vuốt mái tóc vàng đó thêm vài lần nữa, với lý do kiểm tra xem còn bỏ sót cái gì không. Cuối cùng, cô lùi lại, hài lòng.

“Cảm ơn,” Minako thở dài, chậm rãi đứng dậy. “Cậu nhẹ nhàng hơn nhiều những người hầu.”

Minako vẫn mặc bộ đầm lộng lẫy và Rei ngắm nhìn cảnh tượng bây giờ khi cô ấy xoã mái tóc sau lưng. “Tớ nghĩ nó vẫn đẹp khi được thả như thế,” cô nêu ý kiến của mình.

Minako quay lại nhìn mình trong gương. Rồi cô cười và tiến lại gần Rei, di chuyển đến khi mặt họ sát nhau. “Tớ cũng thích tóc cậu xoã như vậy,” cô nói khẽ. Khi cô nói, Minako vòng tay ra sau và tháo chiếc chun tóc đang buộc mái tóc gỗ mun của cô đằng sau. Rei thấy tóc mình bung ra, những lọn tóc ngắn rơi ra trước mặt cô. Minako cười và vén chúng lại sau tai cô. “Đó.”

Rei lấy hết kiềm chế, buộc ánh mắt nhìn vào đôi mắt Minako. Cám dỗ nhìn xuống đôi môi đầy, hoàn hảo là quá lớn, nhưng cô biết đó sẽ là sai lầm nghiêm trọng. Minako nhìn cô một lúc lâu nữa, rồi cười và quay đi. “Cậu có thể giúp tớ với cái này nữa không?”

Rei nuốt nước bọt, chấn chỉnh lại bản thân khi Minako kéo mái tóc sang một bên để lộ tấm lưng hoàn hảo và một chiếc khoá kéo trên cổ để giữ chiếc đầm. Ngón tay cô run rẩy khi kéo chiếc khoá. “Cả chiếc kia nữa,” Minako giục, chỉ xuống dưới. Rei nhìn theo hướng được chỉ nhưng mất một lúc mới nhận ra một chiếc khoá nữa đằng sau lưng cô ấy. Cô lọ mọ với chiếc khoá và cuối cùng cũng cởi được nó trong lần thử thứ ba.

Sau đó, chiếc váy rơi xuống dưới chân Minako, để lại mỗi chiếc quần lót lụa trắng trên người Minako. Mặt Rei nóng bừng lên và cô lịch sự quay đầu đi. Cũng không quan trọng, vì bao đường cong và làn da hoàn hảo lộ ra đã được ghi nhớ hết trong đầu cô. Cô giữ đầu cúi xuống và mắt dán chặt vào sàn, nghe tiếng Minako nhặt chiếc váy và vứt nó gần tủ quần áo. Cô nghe thấy tiếng sột soạt quần áo, rồi tiếng bước chân khẽ di chuyển trong phòng khi cô ấy đến gần.

“Cậu có thể nhìn rồi,” cô ấy nhẹ nhàng trêu trọc. Rei thận trọng quay lại thấy cô ấy mặc chiếc váy ngủ ren màu vàng dài đến đùi. “Cậu có mọi thứ mình cần rồi chứ?” cô chỉ về hướng cái cửa ngăn cách phòng họ. Rei gật đầu câm lặng và cô ấy cười. “Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại vào buổi sáng.” Cô cười thân thiện với Rei rồi đi về phía giường ngủ.

“Chúc ngủ ngon, Minako,” Rei nói khẽ, quay lại phòng của cô. Cô nằm phịch xuống đệm, để hai tay ra sau đầu. Cô không thèm chui vào chăn, căn phòng cũng đủ ấm rồi. Cô chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ về những xảy ra tối nay.

Có quá nhiều thông tin để xử lý. Cô nhắm chặt mắt, cố gắng giữ cho tâm trí trống rỗng. Bồn chồn, cô quay sang một bên, rồi lại bên khác. Cuối cùng trở lại vị trí ban đầu, nằm ngửa. Cô nghiêng đầu nhìn ánh sáng mờ từ khe cửa đang hé. Cô nhắm mắt lại và nằm im, lắng nghe. Cuối cùng, cô cũng nghe được tiếng thở đều của Minako khi cô ấy ngủ. Cô tập trung vào đó và đẩy những suy nghĩ khác ra khỏi đầu. Tiếng của Minako, an toàn và ngay cạnh, nơi cô ấy thuộc về. Cuối cùng, cô ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc Sailormoon: Người bảo vệ (Dịch) của Daikin

Truyện Sailormoon: Người bảo vệ (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Daikin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.