Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Cóc

Tiểu thuyết gốc · 3160 chữ

“Thiên nhi, ngươi lại làm khó Ngọc Hinh tỷ tỷ sao” – Trong lúc cả 2 đang trò chuyện, một giọng nói trong trẻo phát ra, một thiếu phụ mặt trái xoan, dung nhan tuyệt mỹ chầm chậm bước ra. Miệng mỉm cười, đôi mắt tràn ngập yêu chiều nhìn Phạt Thiên.

“Mẫu thân…Mẫu thân, ngươi mau tới, ngươi xem tại sao ta có thể chấn nát một tảng đá to. Nhưng viên đá bé xíu này lại ta không thể phá” – Phạt Thiên mừng rỡ, miệng không ngừng kêu to, nhưng không từ bỏ việc đập “viên đá”, gấp gáp hỏi

“Thiên nhi, ngươi bây giờ còn nhỏ, chờ 1 ngày ngươi lớn lên, có thể đập nát viên đá này. Thậm chí ngươi còn có sức mạnh đập nát một tòa cự sơn” – Người mà Phạt Thiên gọi là mẫu thân ôn nhu giải thích, tay nhẹ nhàng gạt những giọt mồ hôi trên trán hắn. nàng mãn nguyện và hạnh phúc khi có một gia đình như vậy.

Nàng là mẫu thân của hắn. Tên đầy đủ là Đào Ngọc Hân, là đại tiểu thư của Đào gia. Một Bát Cấp siêu cấp gia tộc ở Xích đô. Sở dĩ, một Lục cấp gia tộc như Sát Gia có thể kết thông gia với đại gia tộc như Đào gia, là bởi vì 200 năm trước, gia gia của Phạt Thiên trong một lần tình cờ đã bắt gặp lão gia chủ của Đào Gia bị trọng thương thoi thóp trong Địa Mộc sâm lâm, một cánh rừng gần Sát Vương Thành. Khi ấy, Lão gia chủ đang là gia chủ đương thời, nhưng với tấm lòng hiệp nghĩa, đã đưa vị này trở về trong gia tộc. Sát Gia mang tiếng là Sát phạt gia tộc, nhưng lại có một mặt rất độ lượng. Vì vậy, không những không bài xích vị này, ngược lại dốc lòng hỗ trợ.

Mặc dù không biết rõ thân phận, nhưng Sát Gia vẫn dốc lòng cứu chữa, không tiếc tài nguyên. Đây không phải lần đầu Sát Gia làm vậy, nhưng là lần đầu tiên Sát Gia chi ra một khối tài sản lớn để cứu chữa một người. Dù vậy, khi ấy lão tổ đã nói, tiền có thể kiếm, mạng người quan trọng, nên không tiếc bất cứ giá nào để chạy chữa một người không thân không thích.

Nguyên nhân sâu xa bởi vì, khi xưa, ngày mà Sát Gia thành lập, đã đạp đổ âm mưu của không biết bao nhiêu gia tộc ngấp nghé thành trì này, dẫn đến một hồi truy sát. Khi ấy lão tổ bị vây công, cùng đường mạc lộ, trốn vào một ngôi làng nhỏ. Ở đây, lão được một đôi vợ chồng trẻ cứu giúp. Họ mặc dù rất nghèo nhưng lại dốc lòng chăm sóc lão, mặc dù không rõ lão là ai. Thậm chí, khi kẻ thù của lão truy sát đến, họ vẫn không tiếc thân mình bảo vệ lão, cố giấu lão đi cùng với con trai của họ. Lão mới tránh thoát một kiếp, nhưng đôi vợ chồng lại bị giết hại không thương tiếc.

Sau chuyện ấy, Lão tổ dẫn con trai của cặp vợ chồng ấy trở về Sát Gia. Lòng mang lửa giận, huy động Sát Gia diệt sát toàn tộc của kẻ thù, nhưng lão vẫn bị tội lỗi dằn vặt cho đến nay. Đứa con của đôi vợ chồng ngày nào đã trưởng thành, trở thành một trong những vị hộ pháp địa vị cao quý bên cạnh lão tổ.

Khi nghe được chuyện, người con trai ấy chỉ mỉm cười, không trách lão tổ dù chỉ một câu nào, người con trai đã nói, cha mẹ đã không tiếc thân mình bảo vệ lão thì lão hãy sống thay cuộc đời của họ, chuyện đã qua không thể quay lại được. Người đó lựa chọn tha thứ cho lão và mong lão vì cha mẹ của mình, hãy luôn cứu giúp người khác. Từ đó đến nay lão tổ cứu giúp không biết bao nhiêu người, nhưng để lão xóa sạch tội lỗi trong lòng, dù vị kia đã an ủi lão rất nhiều. Có lẽ, tội lỗi đó lão sẽ mang trong lòng cả đời.

Khi Lão gia chủ của Đào Gia bình phục, điều đầu tiên trong mắt ông là sự kinh ngạc. Ông không ngờ sự đối đãi của gia tộc này với ông lại tốt đến thế. Ban đầu ông nghi ngờ, do thân phận của mình, nên ông mới được đối đãi như vậy, nhưng sau khi dò xét nhiều lần, ông mới cả kinh phát hiện, không một ai trong gia tộc này biết về thân phận của ông. Lòng ông dậy sóng, sinh ra trong gia tộc Bát Cấp, việc lợi dụng lẫn nhau đã trở thành một việc bình thường. Nhưng lần đầu tiên, trong cuộc đời ông phải thay đổi nhận thức về hai chữ Gia Tộc.

Vì cảm kích ơn cứu mạng cũng như rất thưởng thức tấm chân tình hiếm hoi. Sau khi rời đi, ông trình lại việc với lão tổ ở Đào Gia. Nêu rõ ý muốn kết huynh đệ với gia gia của Phạt Thiên. Đào gia không dễ tin tưởng lập tức kiểm chứng, nhiều lần qua đi, Đào gia đã xác minh được việc này rất khâm phục và hài lòng với Sát Gia. Đồng ý đồng cho lão gia chủ kết huynh đệ, đồng thời để trả ơn cho Sát Gia, Đào gia đối ngoại tuyên bố, cùng Sát Gia kết làm minh hữu đời đời, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Việc này gây nên chấn động một thời

Đồng thời, nhận thấy tìm lực của Sát Lâm khi ấy mới 19 tuổi, Đào Gia đã dẫn tiến Sát Lâm đến Đào Gia tu luyện. Không dưới 3 năm, Sát Lâm đã trở thành thiên tài trong thiên tài. Một đường nghiền ép các tinh anh của Đào Gia và các thiên tài đương thời, được Đào Ngọc Hân đem lòng mến mộ. Cả hai kết duyên và trở về quê nhà, lãnh đạo Sát Gia đến hiện tại

2 năm sau, ở 1 căn phòng kín đáo trong Đình viện của Vương Gia….

“Chuyện này đã giữ quá lâu rồi, khi nào các ngươi có thể hành động” – Một nam tử lạ mặt ngồi trên ghế, đôi chân mày nhíu chặt, mặt không hài lòng. Xung quanh, bên cạnh có một người nữa là Vương Hiền, gia chủ đương thời của Vương Gia.

“Đại nhân, chuyện này quan hệ trọng đại, hơn nữa Sát Gia bảo vệ tên nhóc đó như vậy, nếu gây nên đại chiến chỉ sợ…” – Vương Gia khom lưng hạ mình, vẻ khúm núm của một tiểu nhân hiện rõ, gương mặt sợ hãi dò xét như sợ đắc tội nhân vật này

“Một Sát Gia cỏn con, đã làm ngươi sợ như vậy, làm sao mà làm đại sự” – Nam tử khinh thường hừ lạnh, vẻ mặt không coi Sát Gia ra gì.

“Nhưng còn Đào gia?” – Hiển nhiên Vương Hiền cũng biết rõ, Sát Gia có thể trụ vững cho đến nay không chỉ quan rộng rãi, nội tình hùng hậu mà còn có gia tộc thông gia là Bát Cấp siêu cấp như Đào gia làm chỗ dựa, nhiều người mới tránh nặng tìm nhẹ, để Sát Gia yên ổn phát triển

“Đào Gia không đến lượt ngươi lo. Chúng ta sẽ có đối sách. Việc các ngươi cần làm. Là giết tên nhóc đó càng sớm càng tốt” – Giọng người này ẩn ẩn mang theo sát ý cực nặng

“Rõ, thuộc hạ cáo lui” – Vương Hiền lùi xuống, quay người rời đi. Chỉ để lại người đàn ông này ngồi trong phòng. Hắn lật tay, một khối ngọc bội xuất hiện, bắt đầu phát ra linh lực. Hắn còn cẩn thận tạo ra kết giới, khóa chặt căn phòng

“Thế nào rồi” – Một giọng nói trầm thấp phát ra từ ngọc bội. Là truyền tin ngọc, một trong những pháp bảo truyền tin ở thế giới này, rất được ưa chuộng.

“phụ thân yên tâm, lần này con sẽ tự thân xuất động, diệt cho bằng được mầm họa này” – nam tử vẻ mặt tự tin, trong giọng nói có phần kiêu ngạo

“Ừm, từ lúc nó được sinh ra, kinh động không biết bao nhiêu là thế lực lớn. Các lão quái vật động tâm không ít. Cường giả Đào gia lại không ngừng đột phá. Nghiền ép chúng ta không chỉ một đầu. Lần này tranh phong, không tránh khỏi thất bại. Ta nghi ngờ hắn mang khí vận nghịch thiên. Dù có hay không cũng là mầm họa. Tình báo có nói, hắn lên 7 đã có tu vi thể tu Tam chuyển rồi” – Tiếng nói đều đều, nhưng mang đến tin tức nặng ký, khiến cho nam tử cũng nhíu mày. Hắn trong lòng mang ánh mắt ghen ghét cực điểm

“Hừ, thiên tài thì thế nào. Gặp thực lực tuyệt đối. Chết là không thể nghi ngờ” – Nam tử hừ lạnh, trong mắt sát ý bộc phát nồng đậm, hiển nhiên không muốn thua kém.

“Phải, nếu hắn trưởng thành, chúng ta sẽ không có đất chôn, Sát Gia cũng đang tranh dành lĩnh vực của chúng ta. Dù Sát Gia hay Đào gia đều không thể tồn tại. Chỉ có điều Sát Gia không đơn giản, chúng ta còn phải dành lực đối kháng Đào Gia, không nên vọng động. Giết xong trở về. Không chần chờ” – Lệnh được ban bố, âm thanh trầm đục phát ra lăng lệ, không gian cũng cô động

“Ta đã rõ” – Nam tử cười gằn, lưỡi liếm nhẹ môi, chờ mong cực điểm

“Đào gia không phải ăn chay. Cố gắng nhanh gọn”

Nói rồi, giọng nói biến mất. Chỉ để lại căn phòng tĩnh mịch. Một đại âm mưu dần dần hình thành. Phạt Thiên không biết. Chỉ vì hắn được sinh ra, đã đắc tội một thế lực khủng bố. Mang họa sát thân. Giờ này kẻ bị nhắm đến, đang ở Sát Gia, làm nũng với mẫu thân

Sát Gia….

“Mẫu thân…cho ta đi theo Ngọc Hinh tỷ tỷ đi ra ngoài đi, ta hứa sẽ ngoan” – PHạt Thiên nắm lấy tay mẫu thân của mình, lắc lắc liên tục, van xin nài nỉ

“Thiên nhi ngoan, Hinh tỷ tỷ là đi ra ngoài mua đồ vật, ngươi đi theo không tiện, ở nhà với mẫu thân, mẫu thân cho ngươi ăn kẹo hồ lô” – Ngọc Hân không giận ngược lại mỉm cười, nhẹ nhàng khuyên bảo

“Không ta muốn đi xem bên ngoài, nghe các huynh đệ trong gia tộc nói, bên ngoài vui lắm. Ta muốn cùng các huynh đệ và Hinh tỷ tỷ đi dạo chơi” – Phạt Thiên không vui nói, khuôn mặt lại cười cười khi tưởng tượng đến phố xá bên ngoài. Hắn đã có tu vi Tứ chuyển thể Tu.

Không biết vì lý do gì, từ khi sinh ra, hắn đã có thể tự động hấp thụ thiên địa linh khí. Nhưng mọi thiên địa linh khí hấp thụ không vào đan điền mà lại mài dùa thân thể. Tu vi thể tu tăng trưởng thần tốc. Tu Vi linh tu lại không động đậy. Nhưng Sát gia không quan trọng, linh tu hay thể tu thì đều là tu sĩ, không cần quá quan trọng điều này.

“Thiên nhi nói đúng, các huynh đệ đồng tộc đều có thể đi ra ngoài, hắn ỷ vào cái gì mà không thể đi ra. Nếu dựa vào là con của gia chủ mà được đối đãi khác thì ta không hài lòng” – Từ xa vọng đến tiếng của Sát Lâm, nhẹ nhàng chất vấn thê tử

“Không phải, nếu Thiên nhi đầu óc được như các huynh đệ đồng tộc ta không lo lắng. Hắn đầu óc không tốt. Dễ dàng bị lừa gạt, ta chỉ sợ hắn bị lừa gạt, lợi dụng gây mất danh tiếng cho Sát Gia mà thôi” – Ngọc Hân vừa nói, vừa vuốt ve đầu của Phạt Thiên.

“Không sao, cứ để hắn ra ngoài. Biết đâu lại tốt cho đầu óc của hắn, cứ che chở, sau này hắn không phát triển nổi. Phu nhân, nàng tin ta, ta tự có sắp xếp” – Sát Lâm xoa nhẹ bờ vai thê tử, ôn nhu khuyên bảo. Đối với ai hắn sát phạt quả đoán, đối với người nhà, hắn lại nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

“Được vậy ngươi đi theo Hinh tỷ, nhớ ngoài Hinh tỷ và các huynh đệ, không được nghe lời ai, không được tùy tiện đánh người. Ngươi sẽ làm mẫu thân buồn nếu không nghe lời” – Ngọc Hân động tâm, nhưng vẫn răn đe Phạt Thiên. Sợ hắn ra tay đánh người vô tội.

“Rõ thưa mẫu thân, đa tạ phụ thân” – Phạt Thiên cười tươi như hoa, nhảy nhót khắp nơi như vừa được cho kẹo.

Hai ngày sau….

“Ta được đi ra đường, phố phường nhộn nhịp, các đại bá đại thúc không ngừng hô vang” – Giọng Phạt Thiên cất lên, hắn đang hát, rất vui vẻ, khiến nhiều người đi đường để ý đến hắn. Nhưng hắn không mảy may quan tâm

“Hinh tỷ, ở đây bán kẹo, kẹo này lạ quá” – Phạt Thiên như tìm thấy đại lục mới, ghé vào một cửa hàng bán đang dược. Chỉ chỉ viên đang dược trưng bày

“Đấy không phải là kẹo, đấy là đan dược” – Một vị huynh đệ trong gia tộc lên tiếng. Từ khi Phạt Thiên được sinh ra, rất được cưng chiều, nhưng hắn lại rất hòa đồng với các huynh đệ tỷ muội trong gia tộc. Hắn mặc dù đầu óc không bình thường, nhưng lại rất được các huynh đệ tỷ muội yêu thương, thật tâm đối đãi

“Đan dược, đan dược là gì? Đan dược là gì? Ăn rất ngon sao” – Phạt Thiên ngơ ngác, mặt mông bức, không hiểu mà hỏi

“Đan dược ăn ngon, nhưng rất đắt. Khi nào đệ có tiền thì mua” – Một vị tỷ tỷ lên tiếng

“Được, ta sẽ về xin phụ thân tiền, mua đan dược ăn thử” – Phạt Thiên như bừng tỉnh, hắn tỉnh bơ đưa ý kiến, khiến nhiều người khóe miệng co giật. Đan dược rẻ như rau cải à, ngươi nói mua là mua.

Sau đó, Phạt Thiên hết nhìn chỗ này, chạm chỗ kia. Nhiều cái mới lạ với hắn, vượt quá đầu óc non nớt của hắn. nên đi đâu hắn cũng nhin một chút. Đôi lúc lại hỏi, đôi lúc tò mò nhìn mãi.

“Xuất thủ” – Trong bóng tối, một giọng nói vang lên.

6 7 cường giả đồng thời xuất hiện trên đường phố, thân mặt hắc bào, đeo khăn che mặt, tốc độ cực nhanh lao đến đám người Phạt Thiên. Ngọc Hinh đang nhẹ nhàng giải thích với Phạt Thiên bỗng thấy bóng người lao đến. Hoa dung thất sắc mặt trở nên trắng bệch. Phạt Thiên thấy có người cầm đao lao đến trảm xuống, theo quán tính đưa tay ra đỡ.

“Keng…”

Thanh đao gãy làm đôi. Trong ánh mắt trợn tròn của nhiều người. Tên hắc y nhân cũng cả kinh, lập tức lùi lại. Một sát na kia hắn nhận thấy khí tức cực mạnh trên người thiếu niên này.

“Đạo tặc to gan” – Lập tức có 2 cường giả lao đến, là 2 hộ vệ trong bóng tối mà Sát Lâm phái theo bảo vệ con em gia tộc. Thông thường, con em ra ngoài, sẽ có hộ vệ theo âm thầm bảo vệ. với Sát Gia - gia tộc luyện binh kinh doanh, hộ vệ là thứ gia tộc này không thiếu nhất. Để bảo vệ từng mầm non, Sát Gia sẽ xuất lực.

“Giết, một tên không chừa” – Một tên hắc y nhân có vẻ là thủ lĩnh quát lớn, khí thế bộc phát. Đại chiến nổ ra. 2 hộ vệ cuốn lấy 5 người, một người thừa cơ hội ra tay với con em gia tộc. Trong đầu tên này là giết những con em kia trước, sau đó mới đến Phạt Thiên vì Phạt Thiên khó chơi nhất. Nhưng đao vừa trảm xuống, Phạt Thiên lại 1 lần nữa đón lấy, lần này là dùng đầu.

“Keng…”

Lại gãy, Thể Tu Tứ chuyển, thân hình tương đương huyền cấp thương phẩm pháp bảo, những cây đao kia cao nhất chỉ có huyền cấp Trung Phẩm. Khó mà bị thương được hắn.

“Phạt Thiên” – Các huynh đệ trong gia tộc kinh hô.

“Cha ta có dạy, con của gia chủ thì có trọng trách bảo vệ người trong gia tộc. Các ngươi chạy đi” – Phạt Thiên ngây thơ nói, nhưng lời nói làm cảm động các huynh đệ tỷ muội.

“Aaaa… Đùng” – Một trong 2 hộ vệ bị chấn văng xa.

“Không được, bắt lấy được ai thì bắt, rút. Sát Gia sắp tới” – Tên hắc y nhân cầm đầu la lớn, hắn phá thế tiến của hộ vệ còn lại, chụp lấy Ngọc Hinh bay đi. Ở đây, tên kia cũng chưởng 1 chưởng vào người của Phạt Thiên khiến hắn bị chấn ngã xuống, lập tức kéo đi. Những tên còn lại cũng đồng loạt bay theo. Những tên này đều là Nguyên Anh cường giả, trong đó còn có nguyên Anh Viên mãn, sở dĩ Phạt Thiên có thể trụ vững, là đám này không đánh toàn lực, cố tình ẩn dấu, hắn mới có thể dùng tu vi thể tu chèo chống. Nhưng lại ăn một chưởng, hắn chịu không nổi phải hộc máu, bất tỉnh.

“Về báo với gia chủ, ta đuổi theo” – Một hộ vệ nói với hộ vệ kia. Rồi hắn lập tức đuổi theo

“Súc sinh, trả người lại cho ta” – Một giọng quát chấn động hổ khiếu của toàn thành, là giọng nói của Sát Gia Chủ, Một chưởng đánh tới đám hắc y nhân, cả 7 người vội vàng trốn. Nhưng một tên không may mắn bị rớt lại, lập tức ăn trọn uy lực. Hóa thành mưa máu.

“Còn chạy” – Sát Lâm quát lại một chưởng đánh ra, lần này đuổi kịp 6 người. Mắt thấy cả 6 đều phải chết. Nhưng chưởng lại va chạm 1 nắm đấm, lập tức bị hóa giải. Một bóng người hắc y nhân khác xuất hiện. 6 người đào tẩu thành công. Thấy vậy ánh mắt Sát gia chủ co rụt, miệng lẩm bẩm

“Luyện Hư Trung Kỳ”

Bạn đang đọc Sáng Tạo và Nghịch Tu sáng tác bởi TrieuSon123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrieuSon123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.