Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấp nhận và từ bỏ

Tiểu thuyết gốc · 2557 chữ

“Cộc…Cộc”

“Thiên Thiên, có ngoại công và cửu cứu đến thăm ngươi này” – Tiếng nói của của Ngọc Hinh ngoài cửa vọng vào. Ngọc Hinh sau vụ bắt cóc cũng không có bị thương quá nặng. Chỉ là chịu lực tác động mạnh dẫn đến hôn mê mà thôi. Ở Sát gia có đan dược khiến nàng nhanh bình phục.

Nghe được giọng nói trên, đầu PHạt Thiên bắt đầu xoay chuyển. Hắn đang suy nghĩ xem nên thể hiện và nói chuyện như thế nào. Theo trí nhớ của hắn, Phạt Thiên là đại ngốc. Nói năng hành sự rất đơn giản, nếu như đột nhiên lại thông minh lanh lợi khác ngày thường sẽ có vấn đề gì hay không. Nhưng nếu tiếp tục giả bộ, sẽ rất khó cho hành động sau này. Triệu Thiên đang tranh đấu rất dữ dôi. Nửa muốn nửa không.

“Thiên Thiên, ngươi ngủ sao. Sao không trả lời” – Ngọc Hinh gấp gáp, sợ Triệu Thiên xảy ra chuyện. Triệu Thiên không còn thời gian suy nghĩ đành lên tiếng

“Nha, Ngọc Hinh tỷ tỷ. Ta mới ngủ dậy, có chuyện gì sao” – Triệu Thiên dùng giọng điệu ngây ngô hỏi

“Ngoại công và Cửu Cửu của ngươi tới, muốn gặp ngươi” – Ngọc Hinh nhẹ nhàng giải thích

“Ha, hay quá ngoại công đến, chắc chắn có kẹo” – Triệu Thiên la to, giọng điệu đầy phấn khích và vui mừng. Hiển nhiên, hắn muốn để bên ngoài nghe được.

“đứa nhỏ này, xém một chút nữa mất mạng, vậy mà còn vui vẻ như vậy” – Tính Trung đứng bên ngoài nghe được bật cười, miệng thì mắng nhưng không mặt không có chút nào tức giận, hiểu nhiên rất cưng chiều.

Mọi người đều bước vào phòng, hôm nay trong phòng hắn rất đông vui. Phụ mẫu, gia gia, ngoại công, cửu cửu và cả nhị trưởng lão Đào gia và Đào Thiên thanh

“Thiên nhi, ngươi cảm thấy thế nào rồi” – Tính Trung là người lên tiếng đầu tiên, lập tức hỏi thăm tình hình sức khỏe của Triệu Thiên

“Rất đau, đau chết ta, tên kia đánh rất đau, còn hung hăng chém chém, ta sợ muốn chết” – Triệu Thiên khoa trương, khuôn mặt hiện lên nét sợ hãi nhưng trong lòng không chút nào sợ. Cái hắn sợ có lẽ là hình ảnh Phạt Thiên 1 đấm xuyên qua lòng ngực tên Hắc Y Nhân, đối với một người hiện đại mà nói, giết người là một thứ gì đó còn quá đáng sợ.

“Không sợ không sợ, có gia gia và ngoại công ngươi ở đây, ai cũng không thể ức hiếp ngươi. Ngươi kể, làm sao thoát được tên kia” – Sát Hải hiền từ trấn an hắn, nhưng trong lòng mọi người đều có nghi hoặc nên muốn tìm ra người phía sau màn, mới gặng hỏi Phạt Thiên

“Ai da, lần đó ta đấm nổ một tên, các gia gia không thấy ta uy vũ thế nào đâu nha, hắn đấm tới, ta né, hắn né ta đấm tới. Sau đó đấm chết hắn. đồng bạn của hắn sợ hãi, cầm vũ khí gì gì đó, chém ta. Chém rất đau, sau đó hắn đấm ta một cái, vì sơ ý, là vì sơ ý nha không phải ta yếu đâu, sơ ý bị hắn đấm trúng bất tỉnh. Sau đó không biết gì nữa…Ui da” – Phạt Thiên diễn tả, còn nhấn mạnh các ý khiến người xung quanh cười khổ không thôi. Ai đời khoảng khắc cửu tử nhất sinh mà hắn lại kể như một tấm hài kịch. Đúng là đầu óc quá mức đơn thuần. Hắn kể khoa trương quá mất, quên thương thế đang mang trong người, lập tức động đến vết thương, mặt nhăn như đít khỉ

“Phải phải,Thiên Nhi rất giỏi. Là sơ ý. Không ai chê ngươi nha. Nằm xuống đừng nghịch nữa” – Ngọc Hân xót con, chạy lại đỡ hắn nằm xuống, dỗ ngọt, Phạt Thiên cũng ngoan ngoãn nằm xuống.

“Lần này ngoại công đến đây thăm ngươi, có rất nhiều kẹo nha. Ngươi mau mau bình phục, ngoại công sẽ dẫn ngươi đi xích đô. Thưởng thức đồ ăn. Chịu không” – Vừa nói lão vừa lấy ra rất nhiều bánh kẹo cho Phạt Thiên. Nếu là Phạt Thiên trước dây, có lẽ sẽ không quan tâm thương thế, vồ tới mà chụp lấy, nhưng giờ là Triệu Thiên, hắn không làm như vậy. Nhưng vì một hành động này, đã khiến một trong đám người nghi ngờ. đó là Ngọc Hinh

“Dạ được, ngoại công mua cho ta viên kẹo tròn tròn, là cái gì, đan cái gì được, không đan cái gì…ai khó nhớ quá” – Triệu Thiên ra vẻ cố gắng nhớ, mặt cứ vui lại trầm, sờ sờ cằm ra vẻ hồi ức

“Là đan dược” – Ngọc Hinh thấy thế bèn lên tiếng, tay che miệng phì cười. Trong lòng thì nghi hoặc, không lẽ nàng sai. Rõ ràng tính cách rất giống. nhưng sao nàng cứ cảm thấy là lạ.

“Đan dược? là đan dược gì?” – Lần này tới lược Thiên Tinh mơ hồ

“Gia chủ, lần trước ta và Phạt Thiên ra ngoài. Hắn nhìn thấy quầy bán đang dược. tưởng là kẹo đòi ăn bằng được. Ta phải giải thích hết lời” – Ngọc Hinh cười khổ

“Haha, thì ra có chuyện như vậy, được, ngoại công có đan dược, sẽ mua cho ngươi. À, đây là Thiên Thanh, là vị hôn thê của ngươi” – Tính Trung cười to, ánh mắt mang đầy sự sủng ái. Chợt nhớ đến có việc, chỉ vào Thiên Thanh mà nói

“Phạt Thiên, ngươi còn nhớ ta không” – Thiên Thanh bước đến nhìn Triệu Thiên. Nhưng câu hỏi của nàng khiến hắn trầm tư, trong đầu bắt đầu lục lọi ký ức mơ hồ. Hắn bắt đầu lâm vào mộng tưởng

Chuyện bắt đầu từ 6 năm trước. Khi ấy, là lần đầu tiên hắn đi Đào Gia nhân dịp sinh nhật năm tuổi. Đó cũng là lần đầu tiên hắn gặp được Thiên Thanh. Thiên Thanh khi ấy đã là Thiên tài được Đào Gia bồi dưỡng cho nên rất cất công tu luyện. Nàng là con gái nuôi của Đại Trưởng lão, sau một lần đại trưởng lão đi lịch luyện mới mang nàng về sau đó nuôi lớn đến bây giờ. Lần đầu Phạt Thiên gặp được nàng, nàng không thèm nhìn hắn, chỉ mãi mê tu luyện, khi ấy Phạt Thiên vẫn còn ham chơi lắm muốn rủ nàng đi chơi, kết quả bị nàng đánh một chưởng, mặc dù không bị thương nhưng vẫn khóc bù lu bù loa. Nhưng cuối cùng Phạt Thiên không thuyết phục được nàng đành phải chơi 1 mình. Đó là ấn tương duy nhất của Phạt Thiên với cô gái này

“Này, ngươi nghe ta nói sao” – Thiên Thanh không kiêng nhẫn lên tiếng, nàng ấm ức vô cùng. Vốn nàng không thích mối hôn sự sắp đặt này. Nàng thấy nam nhân không có ai tốt, đâu chỉ nam nhân mới là cường giả, nữ nhân cũng có thể. Vì để bãi bỏ mối hôn sự nàng đã cố gắng tu luyện để người khác phải công nhận nàng. Khi nghe tin Phạt Thiên bị phế, Thiên Thanh vui như hoa nỡ, nàng có thể danh chính ngôn thuận bãi bỏ hôn sự mà không phải e dè gì cả

“Nha ta nhớ rồi” – Triệu Thiên bừng tỉnh thốt lên

“Nhớ sao, nói ta nghe” – Thiên Thanh lạnh lùng hỏi

“Ngươi là…. À mà ngươi là ai nha” – Triệu Thiên tỉnh bơ nói. Không mảy may bận tâm khiến trong lòng Thiên Thanh cũng sôi máu. Dù sao nàng cũng là thiên chi kiêu nữ, xinh đẹp như hoa, rất nhiều người mến mộ nàng mà tên này trước mặt không mảy may động tâm. À mà đúng, nàng suy nghĩ kỹ thì thấy tên này cũng là một tên ngốc.

“Ta là Thiên Thanh, hôm nay ta muốn nói với ngươi. Ta không muốn kết hôn với ngươi” – Thiên Thanh không mặn không nhạt, khuôn mặt lạnh lùng ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

“Ai muốn kết hôn với ngươi, sắc vóc có đẹp một tí lạnh chảnh chọe. Nếu là ta của 10 năm trước có lẽ sẽ ham hố, nhưng ta bây giờ không có chuyện đó” Triệu Thiên thầm nghĩ trong lòng.

“Thiên Thanh, ngươi có biết mình đang nói gì không hả” – Thiên Tinh tức giận quát

“Thiên Tinh thúc thúc, ta đã nói ta không muốn kết hôn, kết hôn có gì tốt chứ, sao bắt buộc phải kết hôn. Hơn nữa…Hơn nữa hắn rất ngốc ta không muốn kết hôn với hắn” – Thiên Thanh lấy hết can đảm, trình bày rõ ràng quan điểm của mình

“Ngươi…”

“kết hôn là gì?” – Triệu Thiên nghi hoặc hỏi. Hắn cảm thấy bầu không khí không ổn, nếu còn nói nữa sẽ xảy ra vấn đề, mặc dù ấn tượng với cô nàng này không tốt lắm nhưng mà dù sao cũng liên quan đến mình. Hắn cũng không thích vậy không cần ép uổng làm gì.

“Là 2 đứa sẽ chung sống với nhau, giống ta và phụ thân con, Thiên Thanh sẽ yêu thương con, chăm sóc cho con, con hiểu không” – Tính Trung cười cười giải thích, tay vuốt lấy đầu hắn

“A, vậy ta và Ngọc Hinh tỷ tỷ đã kết hôn rồi sao”

“Phốc…”

Sát Lâm và Sát Hải đang uống trà cũng nhịn không được phun ra một ngụm, khuôn mặt Ngọc Hinh đỏ bừng, trừng mắt về phía hắn. Hắn thì mang vẻ mặt vô tội, “Ngơ ngác” nhìn xung quanh

“KHông phải, kết hôn phải tổ chức hôn lễ”- Sát Lâm lên tiếng

“Nha, thế thì ta không kết hôn nha, nàng rất dữ, Ngọc Hinh tỷ tỷ lại khác, nàng rất hiền rất thương ta, còn cho ta ăn kẹo” – Triệu Thiên mặt ghét bỏ nhìn lấy Thiên Thanh nhưng lại rất vui vẻ nhìn lấy Ngọc Hinh, 2 biểu hiện khiến cả phòng lắc đầu cười khổ.

“Ta mệt, ta đi ngủ, mọi người nói chuyện đi nha” – Triệu Thiên không để mọi người trả lời, lập tức nằm xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ. Moi người cũng không còn gì để nói, đành gác lại, tất cả đều đi ra ngoài.

“Haizzz”

Cửa phòng vừa đóng, Triệu Thiên mở mắt thở dài. Bây giờ hắn mới biết được, thế giới này có nhiều thứ bất cập. và còn nhận ra rằng, tu sĩ không đơn giản như hắn nghĩ, khi Tính Trung tới gần, hắn cảm thấy một áp lực vô hình không thở nổi. Có lẽ đây gọi là cường giả. Cái thứ mà hắn phải học tập trong tương lai

“Hệ Thống, ta không di chuyển được, chuyện đọc sách chắc phải đợi lâu” – Triệu Thiên truyền ý niệm trong đầu

“Không sao, ta có thể giúp ngài quét thông tin của tàng thư các. Bởi vì nó thuộc sở hữu của gia tộc ngài, nên không cần ngài phải đến gần. Còn nếu nó không thuộc quyền sở hữu của ngài hoặc của người thân, thì khó quét lắm” – Hệ Thống đưa ra hướng dẫn

“Được quét đi. Ta rất tò mò cái thế giới khủng bố này là sao” – Triệu Thiên mắt lóe lên dị sắc, trong lòng nổi lên sự tò mò vô tận, hắn nóng lòng muốn tìm hiểu về cái thế giới mới lại này. Có lẽ tính cách muốn tìm tòi đã ăn vào trong máu của hắn.

“Keng,… Bắt đầu quét thông tin”

“Quét thành công, chủ nhân, ngài muốn truyền thông tin như thế nào. Toàn bộ hay một phần” – Hệ Thống hỏi

“Toàn Bộ”

“AAAAAAAAAA”

Hắn vừa dứt lời, một luồng thông tin khủng bố đánh thẳng vào đại não, khiến hắn không nhịn được hét toáng lên, loại tra tấn này khủng bố hơn tra tấn thể xác rất nhiều. 2 phút qua đi, đại não bắt đầu diệu lại, hắn quen dần với khối lượng thông tin này, từ từ thích nghi, không còn cảm thấy quá đau đớn, nhưng đôi lúc vẫn nhăm mặt hơi khó chịu

“Thiên Thiên, ngươi thế nào” – Ngọc Hinh mở cửa chạy vào, nhanh chóng đến bên giường, quan tâm hỏi han, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng, tay chân hết sờ trán lại xem tay chân hắn, luốn cuống vụng về nhưng cực kỳ đáng yêu

Triệu Thiên ngây người. Một cảm giác khó tả. Đúng tình cảm. Hắn thiếu vắng nó bao nhiêu năm rồi không nhớ nổi. Thảo nào mấy ngày nay có chút không quen thuộc. Thì ra, thứ không quen thuộc là tình cảm. Lòng của hắn lạnh rất lâu rất lâu rồi. Hắn không quan tâm, hắn lạnh nhạt, hắn coi thường. Rất nhiều cảm xúc hắn đã trải qua và được bị đối xử. Nhưng tình cảm là thứ duy nhất hắn chưa từng chân chính được nếm trải. Hắn tự hỏi, từ khi rời đi cô nhi viện, khi nào hắn đã nhận được một sự yêu thương thật sự. Chưa, chưa bao giờ. Bất giác, một giọt nước mắt chảy ra lúc nào không hay

“Thiên Thiên, ngươi làm sao, đừng làm ta lo. Ngươi đau ở đâu, sao lại khóc” – Nhìn thấy Triệu Thiên rơi lệ, Ngọc Hinh cảm thấy lòng đau nhói, không hiểu vì sao, nàng rất sợ Triệu Thiên xảy ra vấn đề

“Ta không sao. Hinh tỷ, đa tạ từ bây giờ ta sẽ sống thật tốt, không để tỷ lo lắng cho ta. Tỷ ra ngoài đi” – Triệu Thiên mỉm cười nói.

“Hả. Ừm ta ra ngoài, có gì ngươi cứ gọi ta” – Ngọc Hinh sửng sốt, nàng bàng hoàng cực kỳ. Đây là Phạt Thiên mà nàng biết sao. Không không giống, nhưng nàng không hỏi, chỉ lặng lẳng ra ngoài.

Triệu Thiên trầm ngâm. Câu nói vừa rồi, hắn nói với Ngọc Hinh cũng là nói với chính bản thân mình. Kể từ bây giờ, hắn không còn là Triệu Thiên của sự lạnh nhạt, không còn vô cảm, không còn coi thường tình cảm và bất cần trong mọi thứ. Mà sẽ là Phạt Thiên, sống qua hỉ nộ ái ố. Phạt Thiên mưu cầu sự hạnh phúc của bản thân và bảo vệ những người hắn coi trọng. Đó là mục đích hắn đúc kết được ở cuộc đời tiền kiếp và sau khi trải Nghiệm cuộc đời kiếp này. Hắn…Sẽ trở thành Phạt Thiên, và sống cuộc đời đúng nghĩa.

“Keng…Hoàn thành truyền tải thông tin”

Phạt Thiên nghe xong, mắt nhắm lại tiêu hóa thông tin.

Ps: Các đạo hữu, vì Triệu Thiên đã chấp nhận cuộc sống hiện tại, và từ bỏ cái cuộc sống vô vị của Triệu Thiên trước kia. Cho nên sau này, Triệu Thiên sẽ được gọi là Phạt Thiên. Các đạo hữu đừng thắc mắc nhé

Bạn đang đọc Sáng Tạo và Nghịch Tu sáng tác bởi TrieuSon123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrieuSon123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.