Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ Thống Sáng Tạo Vô Hạn

Tiểu thuyết gốc · 2809 chữ

Ba ngày sau khi xảy ra vụ bắt cóc……

Toàn bộ Sát Gia hôm nay đều tề tựu tại nghị sự đường. Tất cả cao tầng của Sát Gia đều tề tựu đông đủ. Trong nghị sự đường, bầu không khí quỷ dị trầm lặng. Mặt ai cũng hiện lên nét không vui. Hay nói đúng hơn, họ đều hiện lên sự bất lực. Chuyện vừa xảy ra không ai mong muốn. Họ không ngờ đến, vì một tiểu tử, mà địch nhân lại huy động rất nhiều cường giả luyện hư. Phải biết, Luyện hư cường giả là cường giả gần như đỉnh tiêm của một đại lục, hay nói đúng hơn là một tinh cầu. Bởi vì, Hợp thể kỳ cường giả là là cường giả lâu đời, tọa trấn các cửu cấp gia tộc, mỗi một hợp thể kỳ đều là cường giả có thể quét ngang một mảnh đại lục. Còn cảnh giới Độ Kiếp truyền thuyết thì chưa từng xuất hiện.

Lần này xảy ra chuyện, người tự trách nhiều nhất là các vị lão gia chủ và lão tổ của Sát Gia. Nhưng họ không thể ra mặt vì có 2 nguyên nhân. Thứ nhất, nếu họ ra tay, thì nếu con em gia tộc gặp nạn họ sẽ tiếp tục ra tay, vì tổ huấn đã nêu rõ, con em trong gia tộc được đối xử bình đẳng, không thể làm trái. Thứ 2, nếu họ ra tay, các gia tộc khác sẽ thấy rõ tìm lực của Sát gia, sẽ bức ép Sát gia tiến vào Thất cấp gia tộc sau đó nghiền ép.

Từ xưa đến nay, cấp bậc từ lục cấp trở lên rất được coi trọng, hầu như là rường cột một phương vì vậy, các thế lực cửu cấp cùng thống nhất, từ lục cấp trở đi không thể xảy ra việc lấy lớn hiếp nhỏ. Bát Cấp không có quyền diệt đi Thất cấp hay lục cấp và tương tự. Vì vậy, các gia tộc thế lực không dám manh động. Chỉ có thể ám đấu, nhưng nếu Sát gia tiến vào thất cấp, sẽ gây nên rất nhiều thất cấp lâu đời gây chiến sóng gió triền miên.

Sở dĩ hôm nay, nghị sự đường lại tề tựu các cao tầng vì có một lý do. Sát gia hôm nay tiếp đón một chiến hữu – Đào gia. Sau khi nhận được tin, gia chủ Đào gia lập tức đứng ngồi không yên, nhưng vì sự vụ quấn thân, đến hôm nay mới đến gặp mặt.

“Báo, Đào lão gia chủ và Đào gia chủ đã đến” – Một hộ vệ chạy đến bẩm

“Mời họ vào” – Sát Lâm ngồi trên ghế, sắc mặt hắn không được tốt, hiển nhiên thương thế sau trận chiến gây nên thương thế không nhẹ. Dù đã được cung cấp tài nguyên phục hồi, nhưng thương thế từ Địa cấp vũ kỹ gây ra không đơn giản như vậy. Dù luyện hư kỳ, không có dăm bữa nửa tháng thì không phục hồi nổi.

Bên ngoài, 4 bóng người bước vào. Đi đầu là Đào lão gia chủ, sau đó là Gia Chủ Đào gia, một vị lão đạo hơi đứng tuổi một chút và một nữ hài tầm 14 15 tuổi. Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, xinh đẹp như tranh.

“Trung huynh, đã lâu không gặp. Thất lễ quá, không thể đón tiếp Đào huynh từ xa” – Sát Hải đứng dậy chào đón, miệng cười tay chấp lại hành lễ

“Hải đệ, tính cách của Đào Tính Trung ta đệ không hiểu sao. Đừng rùm beng, là huynh đệ vào sinh ra tử với nhau, không cần câu nệ” – Lão giả chủ cười lớn, hào sảng nói, sau đó hướng về lão tổ hành lễ

“Đào Tính Trung gặp qua lão tổ” – Đào Tính Trung từ khi được cứu mạng, rất kính trọng vị lão tổ Sát Gia. Dù bối phận của lão tổ không cao, nhưng có ân tái tạo rất lớn. Nếu không có lão tổ, thì hắn đã chết rồi. Con người của Đào Tính Trung rất hào sảng, khoái ý ân cừu, có ân báo ân, có thù báo thù rất hiếm có.

“Đào Thiên Tinh”

“Đào Thiên Binh”

“Đào Thiên Thanh”

“Gặp qua lão tổ”

Đồng loạt theo thứ tự từ gia chủ, sau đó là lão đạo và nữ hài tử xưng tên sau đó hướng lão tổ hành lễ. Lão tổ ngồi trên bảo tọa, mặt hiền từ, mỉm cười gật đầu.

“Các vị địa vị tôn quý, đến Sát Gia làm khách. Không đón tiếp được các vị là Sát gia tắc trách, mong các vị lượng thứ bỏ qua” – Lão tổ hiền hòa lên tiếng, không vì sự kính trọng từ Đào Tính Trung mà thể hiện mình là bậc trưởng bối, vẫn lấy lế bối phận ra mà giao tiếp

“Lão tổ sao nói vậy, vãn bối đối với tấm lòng của ngài kính trọng không thôi. Lão tổ đừng chiết sát vãn bối. Nếu được lão tổ gọi vãn bối là Tính Trung hay Trung nhi để gần gũi hơn, đã là sự vui mừng lớn nhất của Tính Trung” – Đào Tính Trung nhất mực cung kính, nhẹ nhàng lên tiếng, không dám có nửa điểm vượt mặt trước lão tổ

“Được rồi, nếu ngươi đã ngỏ lời mà ta không đồng ý thì không phải phép. Ta xin gọi ngươi là Trung nhi, như cách ta gọi Hải nhi, ngươi không thấy thua lỗ chứ” – Lão tổ nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt trái xoan hơi giãn ra, mang theo tiếu ý hỏi

“Không lỗ không lỗ, Tính Trung cầu còn không được. Đa tạ lão tổ đã chấp thuận” – Tính Trung vẫn nhẹ nhàng lên tiếng. Đối với ai, thì Tính Trung rất điên cuồng nhưng trước mặt vị lão tổ này, hắn như một con mèo nhỏ. Đi nhẹ nói khẽ cười duyên đều đủ cả. Dù tu vi, bối phận hay địa vị Tính Trung đều cao hơn lão tổ, nhưng hắn vẫn nhất mực cung kính thể hiện hắn là người rất có tình nghĩa

“Các ngươi ngồi đi” – lão tổ gật đầu, phất tay ra hiệu. Cả 4 khom người ngỏ ý hiểu, sau đó phân biệt ngồi xuống đối diện người cân xứng địa vị.

“Thiên nhi thế nào rồi” – Đào Gia chủ không nhịn được lên tiếng. Thiên Nhi trong miệng hắn là Phạt Thiên, dựa theo bối phận, Phạt Thiên là con của Ngọc Hân, là cháu ngoại của Đào Tính Trung và là cháu trai của Đào Thiên Tinh. Đào Thiên Tinh mặc dù là gia chủ của gia tộc lớn, nhưng với đứa cháu trai này rất cưng chiều, một phần vì hắn không có con trai, phần còn lại vì tên nhóc này mặt dù đầu óc không được tốt nhưng lại khiến người khác phải thương yêu không ngớt. Minh chứng là các vị lão gia chủ rất cưng chiều Phạt Thiên, cưng hắn còn hơn cha mẹ hắn đối với hắn.

“Xương cốt gãy 16 chỗ. Da thịt nứt toác, thể tu bị phá hoạt. Còn sống đã là kỳ tích. Cả quản đời này, không khác gì một phế nhân” – Sát Lâm mở miệng thở dài. Lắc đầu ngao ngán, Đôi mắt hắn đã thâm quần vì nhiều đêm không ngủ, hiển nhiên vì chuyện này mà ảo não.

“Rầm…, ngươi thân làm cha, để con trai mình xảy ra chuyện, ngươi xứng với 2 chữ Phụ Thân sao” – Thiên Tinh phẫn nộ quát. Khi nghe đến thương thế của đứa cháu yêu quý, khuôn mặt hắn đã âm trầm đến rỉ nước. Hắn không thể kềm chế được cơn nóng giận của mình. Đập bàn quát

“Thiên Tinh, không được vô lễ, hắn là tỷ phu của ngươi” – Ngọc Hân ngồi bên cạnh quát lớn, khuôn mặt trắng ngọc mang theo vẻ phẫn nộ

“Tỷ tỷ, ngươi còn bên hắn, vì chuyện này, ta đã phái nhị trưởng lão đến hỗ trợ. Kết quả thì sao, không những không bắt được địch nhân, còn dẫn đến Thiên Nhi tàn phế. Hắn không xứng làm phụ thân của Thiên Nhi. Có phụ thân nào lại không bảo vệ được con của mình như hắn” – Càng nói càng giận, mắt Thiên Tinh long lên sòng sọc, nếu người ngoài không biết, sẽ tưởng Đào Thiên Tinh mới là cha ruột của Phạt Thiên

“Đủ, ngươi không nghe nhị lão của ngươi nói sao. Lúc đấy Lâm nhi bị cầm chân, bị đánh đến trọng thương. Đừng nói là Thiên Nhi, nếu hắn sơ xẩy, mạng cũng không thể giữ. Ngươi trách hắn cái gì” – Tính Trung nóng nảy, không kiêng nể mắng Đào Thiên Tinh.

“Không nhạc phụ, là ta tắc trách, không lo chu toàn cho Thiên nhi. Là ta có lỗi với nó” – Sát Lâm thở dài bất lực, khuôn mặt sầu não, hiển nhiên lòng hắn đã dằn vặt rất nhiều.

“Đấy, Phụ Thân thấy không. Đừng tưởng lừa được nhị trưởng lão là lừa được ta. Ngươi dù sao cũng là Thiên tài một thời. Tay còn cầm Địa cấp sơ phẩm pháp khí. Người có thể đả thương ngươi rất ít. Toàn bộ họ đều ở xích đô kia kìa, ngươi lừa ai” – Thiên Tinh không biết lỗi còn lớn tiếng quát mắng không câu nệ ai. Hiển nhiên hắn rất coi trọng Phạt Thiên, vì yêu thương Phạt Thiên mà không giữ lại chút nào uy nghiêm của 1 gia chủ. Bầu không khí trở nên căng thẳng. Lời Thiên Tinh nói không sai. Dù không thể trách Sát Lâm nhưng ai cũng có đạo lý riêng mình.

“Ta có thể nói vài lời không” – Lão tổ đột nhiên lên tiếng

“Mời lão tổ” – Thiên Tinh cung kính đáp

“Lần này là lỗi của Sát Gia, không bảo vệ được tử tôn của mình. Nhưng suy cho cùng lần này địch nhân đã có chuẩn bị từ trước. Ta không tiện ra mặt nhưng vẫn thấy được. Người đánh với Sát Lâm không thuộc khu vực này” – Lão tổ mở miệng, khiến nhiều người cả kinh. Nhưng mảy may không ai có nghi ngờ. Lão tổ sẽ không vì một vãn bối mà nói dối chạy tội, uy vọng của lão tổ ai cũng biết, Công Thưởng Tội Phạt cực kỳ phân minh. Không có tư tình ở đây

“Vậy sẽ là ai” – Thiên Tinh cùng Tính Trung nghi hoặc, cùng nhìn về Sát Lâm, mong chờ một câu trả lời từ hắn. Nhưng Sát Lâm nào có tâm trạng tranh cãi, đang chìm vào trong sự bất lực trong lòng. Tự trách không thôi

“Lão gia chủ, Gia chủ, ngài trách lầm Sát Gia chủ. Người lần này đến, là Thiếu Ân kẻ cùng thời với gia chủ” – Nhị trưởng lão không nhịn được đứng lên giải vây, giải đáp nghi hoặc trong lòng của mọi người

“Thiếu Ân, lại là hắn. Hừ, Tam gia nhịn đến ngu dốt. Thảo nào hôm đấy, lại có 2 tên Hóa Thần lạ mặt công phá sản nghiệp của Đào Gia. Thì ra, đang dương đông kích tây. Mục tiêu chính là Phạt Thiên” – Thiên Tinh hừ lạnh, khuôn mặt biến ảo chập chờn

“Thôi. Sát Lâm, đây là đan dược ta mua được ở Thiên Bảo Công Hội. Nói đến cũng là Thiên Tinh lo cho ngươi mà chuẩn bị. Mau chóng bình phục. Còn chuyện của Tam gia. Đào Gia sẽ giải quyết. Ngươi đừng lo” – Tính Trung đưa cho Sát Lâm một bình ngọc, bên trong chứa mùi thơm nồng nặc. Là đan dược cao cấp. Sát Lâm cảm kích nhận lấy, nhìn về Thiên Tinh. Tên em dâu này mặc dù luôn đối chọi với hắn, nhưng vẫn không nhịn được mà lo cho hắn, là khẩu phật tâm xà à.

Trong đình viện, Phòng của Phạt Thiên….

Triệu Thiên đã tỉnh lại sau ba ngày hôn mê, cơ thể nặng nề đau nhức khiến hắn khó thở. Dù đã tỉnh nhưng cử động cực kỳ khó khăn. Đây là cảm giác không khác gì lúc hắn bị tai nạn xe. Có điều, lúc ấy là vài phút bây giờ là rất lâu.

“Haizzz”

Hắn thở dài, từ lúc tiêu hóa đống thông tin từ linh hồn của PHạt Thiên, hắn đã hiểu sơ bộ về cái thế giới tu tiên này. Mọi thứ đều không quá làm hắn kinh ngạc ngược lại cảm thấy hơi sầu não, đây là thế giới có thể mất mạng bất kỳ lúc nào. Không giống thế giới cũ, quá nhiều điều mới mẻ. Hắn nửa muốn khám phá, nửa không dám bởi vì, lần này có cơ hội sống tiếp, hắn muốn quý trọng mạng sống này. Tuy vậy, với tính cách thích tìm tòi của hắn thì đây là sự tranh đấu mãnh liệt.

“Keng…Hệ Thống hoàn thành nhận chủ….Hệ thống đang load thông tin”

“Ai đấy” – Triệu Thiên sau khi nghe tiếng nói phát ra nhìn xung quanh. Giật mình, hắn không thấy ai cả. điều đầu tiên hắn nghỉ tới là không lẽ nơi này cũng có chuyện tâm linh. Nhưng hắn lập tức gạt bỏ. Theo trí nhớ, linh hồn là một dạng năng lực linh lực, nên không thể nào có ma quỷ được. Hắn tiếp tục suy nghĩ

“Chào chủ nhân” – Tiếng nói quái lạ lại phát ra. Lần này Triệu Thiên nghe rõ. Nó phát ra từ trong đầu của mình. Không phải từ trong căn phòng này.

“Ngươi là ai” – Triệu Thiên không đổi sắc hỏi

“Ta là hệ thống. Mà chủ nhân lạ ha, không sợ ta sao” – Hệ thống nghi hoặc, giọng nói như có linh tính nhưng hơi máy móc hóa

“Có gì mà phải sợ, nếu ngươi là ta, lần đầu đáp xuống đã thấy một linh hồn ngồi nó chuyện với mình ở trong cơ thể của linh hồn đó. Ngươi nghĩ còn gì đáng sợ hơn sao” – Triệu Thiên không biểu tình chất vấn

“Cũng đúng. Chủ nhân không hổ là chủ nhân. A mà nhầm kịch bản. Chủ nhân, ta là hệ thống” – Hệ Thống chợt nhận ra lạc đề vội vàng quay lại vấn đề chính, giới thiệu bản thân mình.

“Hệ thống à… Họ tên, địa chỉ, ngày tháng năm sinh, số điện thoại” – Triệu Thiên đưa tay sờ cằm sau đó đưa ra các thông tin để hệ thống giải đáp

“Ta là hệ thống sáng tạo vô tận, địa chỉ không rõ, ngày tháng năm sinh…. Khoan, cái gì vậy, Chủ nhân ngươi nghiêm túc 1 chút có được hay không. Ta là hệ thống đó” – Hệ thống nhận ra mình bị hố, lập tức nổi giận

“Rồi Rồi. Hệ Thống Sáng Tạo vô tận là cái quỷ gì?” – Triệu Thiên nghiêm túc hỏi

“Ta là Hệ Thống Sáng Tạo Vô Tận. Hệ thống này trợ giúp chủ nhân trên con đường tu đạo, sáng tạo ra những giá trị thuộc về riêng mình. Mở ra con đường nghịch tu” – Hệ thống một mạch nói ra, mắt Triệu Thiên sáng lên. Sáng tạo, hắn bị ám ảnh 2 chữ này cực kỳ. Con người của hắn từ nhỏ đã thích tìm tòi vì vậy nghe đến sáng tạo 2 chữ, máu trong ngời hắn sôi sục

“hệ thống, ngươi có thể làm gì” – Triệu Thiên hưng phấn, trong đầu liên tục hiện lên những tưởng tượng huyền ảo

“Trước khi giải thích về ta, chủ nhân ngài được hệ thống giao cho một nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành, ta sẽ giới thiệu”

“Nhiệm vụ, sao giống trong game vậy. Có thưởng không” – Triệu Thiên ngờ vực

“Keng… Phát động nhiệm vụ đầu tiên, chủ nhân có tiếp nhận không” – Đáp lại không phải là câu trả lời mà là tiếng vang của máy móc

“Mợ nó, thôi kệ, tiếp nhận xem sao, dù sao cũng không có gì làm” – Triệu Thiên thầm chửi nhưng không còn cách nào khác đành tiếp nhận

“Nhiệm vụ: Đọc Hết sách của tàng thư Sát Gia

Phần thưởng: Một lễ bao sáng tạo đầu tiên”

“Ồ, cũng vừa đúng ý ta, ta chưa hiểu quá nhiều về thế giới này, nhất cử lưỡng tiện a” – Triệu Thiên ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ. Nhiệm vụ đầu tiên không quá khó. Hắn có thể làm được

“Cộc cộc” – Trong lúc Triệu Thiên còn đang suy nghĩ một tiếng gõ cửa vang lên

Bạn đang đọc Sáng Tạo và Nghịch Tu sáng tác bởi TrieuSon123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrieuSon123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.