Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
3405 chữ

Ngày đầu làm việc, Jack mặc một bộ đồ làm vườn bình thường như bao người khác, còn Esdeath thì mặc một bộ đồ hầu gái nom rất xinh, nên Jack nhân cơ hội này vẽ cho cô một bức tranh, mặc dù lúc đầu Esdeath khá ngại ngùng nên cô từ chối nhưng dưới miệng lưỡi của Jack thì cô cũng phải xuôi theo ý cậu.

Jack bắt một cái giá vẽ, rồi chuẩn bị một chút chì và gôm, tất cả đều được mua bằng tiền của hai đứa nhóc đi săn được, Jack say mê vẽ, cậu đã đặt hết tâm huyết của mình vào bức tranh này, nên chỉ sau 30 phút thì cậu đã phát hoạ thành công Esdeath, xong bước đầu Jack tiếp tục dùng bút chì đậm để viền lại, cả biểu cảm của Esdeath, Jack cũng chăm chút sao cho nó có hồn nhất. Cậu vẽ xong thì cũng tầm 6h, cũng giờ bắt đầu làm việc.

Jack ra ngoài vườn để cắt tỉa cây cỏ, cậu sử dụng Huyết Tần để tìm ra kỹ thuật cắt cỏ sao cho nhanh gọn nhất, khi đã tìm ra xong thì Jack bắt đầu áp dụng. Cậu tạo ra một thanh kiếm ngắn cực sắc, rồi dùng Runder để khoá các mục tiêu, Jack nhanh chóng chém hết cành này đến cành khác một cách ảo diệu, kỹ thuật cậu dùng để tỉa cây chẳng khác nào một vũ điệu chết người cả, nó vừa nhanh vừa linh hoạt vừa uyển chuyển nhịp nhàng, nếu nó mà được áp dụng vào thực tế thì khó có một sát thủ nào chạy thoát được kỹ thuật này.

Rất nhanh sau đó thì Jack đã hoàn thành phần việc của mình, cậu còn tiện tay giúp đỡ những người khác để tạo mối quan hệ, với cách nói chuyện dí dỏm và thú vị, Jack đã chiếm được không ít thiện cảm tù các đồng nghiệp của cậu, dù sao kỹ năng làm quen cũng là một kỹ năng cơ bản của một sát thủ trong thời đại của Jack, nhờ chút thiện cảm này cậu biết được thêm một chút thông tin về Chelsea, có vẻ là cô khá mờ nhạt trong gia đình, cô cũng là một người khá thụ động, luôn tuân theo sự sắp xếp của gia đình, cậu thực sự muốn gặp Chelsea.

Còn về phần Esdeath thì thảm hại hết sức, cô thường xuyên gây chuyện với những người cũ, chỉ cần họ dám đụng chạm cô dù chỉ một chút, nhất là một thanh niên quản gia cũng mới vào làm, tính cách của hắn thì rất là đào hoa, hắn còn tán cả những người hầu gái trên mình cả chục tuổi, đến cả một cô bé như Esdeath hắn cũng chẳng tha, nên cô sử dụng sức mạnh của mình để dạy dỗ tên đó một trận. Kết quả thì thảm khỏi nói, hắn bị gãy một tay và rạn xương chân, tuy là Esdeath đã cực kỳ nương tay nhưng thể chất của tộc Partas vỗn đã hơn người mà Esdeath còn là một trong những người mạnh nhất bộ tộc, những cũng đáng đời. Nhưng vì sự việc đó Esdeath bị khiển trách rất nhiều, điều đó càng khiến cô nỗi máu lên nữa, dù sao bây giờ cô cũng chỉ là một đứa trẻ nên khả năng kiềm chế cảm xúc hơi kém.

Khi tan làm thì cả hai về lại khu tập thể của người hầu trong gia đình của Chelsea, hai người vì khá nhỏ con nên chỉ được phân một chiếc giường nhỏ trong khu, lúc này Jack tranh thủ trán người và nghỉ ngơi một chút để có tinh thần nghe lời phàn nàn của Esdeath. Cậu chỉ trán người sơ, rồi sau đó chuyển sang xoa bóp cho Esdeath, để giúp cô giảm căng thẳng. Esdeath vừa tận hưởng sự thoải mái vừa phàn nàn:

-Ngươi biết gì không ?

Jack đáp:

-Hôm nay đã đánh một tên thành tàn phế đấy.

Mặc dù Jack biết rõ mọi chuyện nhưng cậu biết rằng nếu làm Esdeath mất hứng thì sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra, nên Jack giả ngơ không biết hỏi:

-Vì sao vậy ?

Esdeath bực bội nói:

-Hắn dám nói ta như bà cụ non, làm việc thì chẳng ra hồn. Vả lại hắn còn liên tục đảo mắt nhìn ta nữa, rồi hắn còn nói mấy câu như "Em sẽ là của anh, nên đừng chạy đi đâu" Ta nghe hắn nói mà lạnh cả xuống lưng.

Nghe Esdeath nói như vậy, Jack cười lớn, tuy là biết trước nhưng cái giọng điệu mà cô giải bộ tên quản gia kia thực sự rất mắc cười. Cậu nói khi đang xoa bóp cho cô:

-Ha ha, công nhận là lý do xàm thật đấy. Làm người thì phải biết nhẫn nhịn chứ, nhưng như vậy thì mới đúng chất Esdeath chứ.

Esdeath lúc này vui tươi hơn một chút:

-Ta thấy nếu không phải cần có chỗ ở đây thì ta đã cho hắn một bước vào chỗ chết rồi.

Khi Esdeath nói như vậy, Jack mạnh tay ấn vào một huyệt của cô khiến cô rã rời, ấn xong rồi thì cậu nói:

-Này đừng nghĩ như vậy chứ, mạng người đâu phải lúc nào cũng mang ra đùa được.

Esdeath bị Jack ấn như vậy thì tức lắm, cô phản bác lại:

-Không phải ngươi cũng mang mạng sống của người khác ra làm trò đùa sao.

Thấy Esdeath phản bác như vậy, Jack không nói gì, cậu lặng lẽ quay đi, vì câu nói này của Esdeath đã khiến Jack nhớ lại một số ký ức không vui.

Thấy vẻ mặt của Jack có gì đó không đúng, Esdeath hỏi:

-Bộ ta nói gì khiến ngươi không vui sao ?

Jack lúc này mới hoàn hồn lại, cậu lại nở một nụ cười tươi như thường ngày nói:

-Không có gì đâu, chỉ là một chút ký ức không vui thôi.

Nghe vậy, Esdeath lật người lại, mặt của cô hướng về phía trần nhà, rồi cô cúi ngược mặt mình xuống để nhìn Jack đang ngồi dưới đất, cô hỏi:

-Ta sống với ngươi bao nhiêu năm rồi, mà ký ức gì của ngươi mà ta lại không biết cơ chứ.

Nghe cô hỏi như thế, Jack lắc đầu từ chối trả lời, cô thấy Jack như thế cũng không cố gặng hỏi nhưng Esdeath đã nhìn thấy trong ánh mắt của Jack ánh lên một sự buồn bã và sự tiếc nuối vô bờ bến, thấy như thế Esdeath chỉ nói một câu:

-Có chuyện gì trong quá khứ của ngươi thì ta không cần biết, nhưng thấy ngươi như vậy thì ta không vui đâu. Ngươi đọc nhiều sách mà phải không, nên ngươi cũng biết câu "Thứ gì ở quá khứ thì cứ để nó ở quá khứ, không nên mang nó theo. Vì nó sẽ là gánh nặng trong suốt cuộc đời của bạn" mà phải không.

Khi nghe Esdeath nói như vậy, Jack một lần nữa thấy được một hình ảnh rất quen thuộc đến từ cô, một hình ảnh mà có lẽ chỉ cần cậu còn giữ một ít ký ức của Vô hình (biệt danh của Jack kiếp trước) thì cậu sẽ không bao giờ quên được hình ảnh đó.

Lại một lần nữa, cậu trưng ra cái vẻ mặt tươi cười nói:

-Đương nhiên là tôi biết chứ, chủ nghĩa hiện thực luôn là chủ nghĩa hàng đầu của một sát thủ mà.

Cô cười nói:

-Ngươi cứ lải nhãi sát thủ suốt ngày như thế không biết mệt à. Mà ngươi nhớ chút nữa là chúng ta đi săn đấy, đừng quên.

Jack đáp:

-Đương nhiên rồi sao tôi quên được.

Thế là hai đứa nhóc bắt đầu đợi, bọn họ đợi đến khi mọi người trong khu ngủ hết rồi mới lẻn ra ngoài. Lúc này đường phố vẫn còn sáng đèn, những người đàn ông lúc này bắt đầu đi nhậu và đi nhà thổ, những cặp đôi thì quan hệ ngoài trời mặc cho có biết bao người nhìn họ, đâu đó trong khu ổ chuột vang lên những tiếng khóc than sầu thảm.

Jack thực sự cảm thấy không khí ở đây rất quen thuộc, giống y hệt lúc cậu hồi nhỏ ở hội sát thủ ngầm vậy, một thế giới vừa loạn lạc vừa vô đạo đức. Lúc cậu quay ra nhìn Esdeath thì thấy mặt của cô lạnh như băng vậy, không một chút cảm xúc, vì đối với một con người như Esdeath thì thấy mấy cảnh này chẳng khác nào thấy một lũ động vật mang hình dáng của con người vậy. Tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng cảm xúc của Jack và Esdeath đều giúp cho hai người bình tĩnh trước những khung cảnh hoạn loạn như vậy, chứ không như Akame hay những người khác.

Hai đứa trẻ bước trên những mái nhà một cách yên lặng, Jack và Esdeath chạy ra khỏi thị trấn mà chẳng có một người nào phát hiện, hai đứa nhóc hướng thẳng về khu vực mà quái vật sinh sống. Có vẻ trong này có khá nhiều con quái vật đặc chủng để cho hai đứa đánh giết.

Vừa mới bước vào khu rừng này thì đã có một con sư tử ba mắt bước ra chào đón hai đứa nhóc. Esdeath nhanh chóng chém con quái vật một nhát, nhát chém này của cô đã xẻ đôi con quái vật một cách tàn bạo. Nhắc tới tàn bạo, Jack cũng chặt đứt tứ chi của một con gấu cao tầm 10m, rồi tiện tay tặng luôn một viên kẹo đồng cho một con dơi trắng khổng lồ. Hai đứa nhóc bắt đầu càn quết cả khu rừng, chưa đầy một tiếng đồng hồ thì số lượng quái vật đã giảm đi 3/4 so với lúc trước, đấy là tốc độ vừa phân xác vừa chém giết. Nhưng đáng tiếc một chỗ, đó chính là không có một con quái nào có khả năng đặc biệt để cho Jack tăng thêm sức mạnh.

Dù chán nản nhưng Jack vẫn tiếp tục cùng Esdeath săn bọn chúng đến tận sáng. Tầm khoảng 4 giời sáng thì cậu dẫn Esdeath về để tắm rửa và gội sạch đống máu tanh để bắt đầu một ngày làm việc mới. Vẫn như ngày hôm qua, Esdeath vẫn là một cô hầu gái trong nhà của Chelsea và Jack là một thằng cắt tỉa cây. Dù cô thực sự không muốn làm cái công việc chết tiệt này nhưng dưới miệng lưỡi của Jack thì Esdeath cũng phải xiêu lòng mà làm theo.

Ngày hôm nay, cái tên quản gia trẻ kia cũng đi tới, nhưng lần này hắn mang theo một cái nạng, có vẻ hắn rất yêu công việc này nên mới có thể cố được đến vậy. Nhưng điều làm Esdeath không ngờ nhất đó là ông chủ của cái biệt thự này lại cho hắn đi lằm tiếp tục, điều đó lại khiến cho Esdeath muốn đánh một trận thật lớn với cái ông chủ nhà này vậy, tuy vậy nhưng Esdeath phải nhẫn nhịn vì mục tiêu của Jack, dù cô còn không biết mục tiêu đó là gì.

Giới thiệu sơ về cái tên quản gia này, hắn có tên Abscheulich. Hắn cao 1m6 nhỉnh hơn 30 cm nếu so với Esdeath 10 tuổi, tên đó sở hữu một đôi mắt xanh đậm, khác với màu xanh hơi nhạt của Esdeath và Jack lúc trước, với vẻ ngoài đẹp trai thư sinh của mình, hắn đã ngủ với tất cả hầu gái trong cái biệt thự này rồ, kể cả bà hầu gái trưởng, hắn cũng nếm qua. Giờ đây, hắn còn nhắm đến cả Esdeath, dù bị đánh tơi bời như thế nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ.

Mới vừa gặp Esdeath, tên đó đã đưa tay lên chào cô nhóc:

-Hôm qua em đánh anh hơi bị đau đấy. Giờ cái chân của anh vẫn còn đau nữa này.

Esdeath lạnh lùng nói:

-Chuyện này không liên quan đến ta, là do ngươi tự chuốc lấy.

Nói đoạn, Esdeath bước qua tên Abscheulich đó, nhưng hắn lại chặn cô lại. Hắn thực sự ngứa đòn rồi, nhưng khi đi săn tối hôm qua, Jack có dặn Esdeath cố nhịn cái tên đó nếu không thì có lẽ là hắn đã bước một chân vào cõi chết rồi. Thấy được thời thế, tên Abscheulich cứ thế tiến lên:

-Hay là tối nay, em gái nhở này qua chỗ anh đi. Anh còn có cả phòng riêng nữa đấy, nếu em qua thì anh sẽ cho em một cảm giác mới lạ không thể nào quên được.

Esdeath lúc này muốn dùng Vũ cước mà chém hắn ra thành từng mảnh rồi, nhưng vì thằng bạn thân của mình nên cô cố nhẫn nhịn. Lúc này có một cô bé nhỏ hơn Esdeath một chút, cô sở hữu một mái tóc cam và một đôi mắt cam, không ai khác ngoài Chelsea. Hôm nay Chelsea do có buổi tiệc trà nên cô bé có đi loan quanh để chuẩn bị, khi thấy cái tên Abscheulich như thế thì Chelsea bước tới bên cạnh Esdeath bảo vệ cô, Chelsea nói:

-Ngươi lại bắt nạt người mới nữa hả, Abscheulich ?

Tên đó cố giải thích:

-Không chỉ là tôi muốn dẫn người mới đi thăm phòng thôi mà.

Tuy là một cô bé nhưng Chelsea vẫn có đủ lý trí để có thể biết được tên này đang dụ dỗ người mới. Nên cô mới đứng ra bảo vệ Esdeath, Chelsea chất vấn Abscheulich:

-Hôm qua ngươi bị đánh bởi chị này đúng không ?

Cái sự thật này cả cái biệt thự đều biết cả rồi, nên Abscheulich không thể chối:

-Đúng là hôm qua tôi có bị cô hầu này đánh, nhưng tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi.

Khi hắn nói xong thì có một giọng nói cực kỳ trầm vang lên trong tai hắn:

-Ngươi...chắc...chứ !

Abscheulich giật mình nhảy cẩn về sau, khuôn mặt của hắn bây giời toát lên vẻ sợ hãi. Hắn tự lẩm bẩm:

-Không không, không thể nào ma xuất hiện bên ngoài được.

Cái giọng nói trầm kinh khung đó lại vang lên:

-Ngươi...chắn...chứ !

Lần này hắn đã xác định có một giọng nói đã và đang vang lên bên trong tay mình rồi. Hắn quay đầu nhìn hai đứa nhóc, Chelsea và Esdeath thì dường như họ không nghe gì cả. Đột nhiên, Abscheulich cảm nhận được có thứ gì đó như bàn tay của một đứa trẻ đang ấn mạnh vào cổ họng của mình vậy, nó khiến Abscheulich cực kỳ khó thở, hắn cảm tưởng như mình đang ở sâu trong đại dương vậy. Nhưng sự kiện kỳ lạ vẫn chưa dừng lại tại đó, hắn còn cảm thấy có một vật gì đó cực kỳ sắc nhọn kề lên động mạch của mình, dừng như cái tên này muốn kết liễu cuộc đời hắn vậy.

Hắn hoảng loạn đứng dậy chạy đi, nhưng chưa chạy được mấy bước thì hắn đã vấp phải một một thứ gì đó như chân của một người. Abscheulich ngã sấp mặt xuống mặt đất, hắn cảm thấy đầu mình không còn tỉnh táo nữa rồi, từ trong quần của Abscheulich bốc lên một mùi khai và mùi ôi nồng nặc, đó chính là sản phẩm khi con người đã đạt được mức sợ hãi cực độ. Nhưng không vì thế mà những hiện tượng quanh hắn ngừng lại. Chân của Abscheulich bỗng dưng đau dữ dội, giống như là có một người nào mới nặn lại xương của hắn lại vậy.

Chelsea và Esdeath khi chứng kiến cảnh này không khỏi bàn hoàng, nhất là khi tên đó đi ra quần như thế thì càng bàn hoàng hơn. Khi hai người chứng kiến cái tên đó dập đầu xuống như thể đang quỳ lại một thứ gì không khỏi tự hỏi "Tên này bị điên à ?" , miệng hắn thì liên tục lẩm bẩm về thần linh, Abscheulich giờ đây đã bị dọa mất đi cả ý thức, tất cả hành động nãy giờ chỉ là hắn làm trong vô thức mà thôi.

Lúc này cơ thể của tên Abscheulich bị đá một phát, khiến cả cơ thể của tên đó gục xuống sàn nhà, xém chút nữa thì đòn đó đã khiến hắn về quy tiên với ông bà. Chelsea chứng kiến cảnh đó thì vô cùng sửng sốt, nhưng còn Esdeath thì lại khác, cô bình tĩnh xem xét điều đang xảy ra, đây là một sự khác biệt giữa một vị tướng và một sát thủ trong tương lai.

Sau khi Abscheulich ngã xuống sàn thì cái thứ đó mới tha cho hắn, đây là một lời cảnh báo nếu hắn còn dám đụng đến Esdeath nữa thì cái mạng này của hắn sẽ không thể bảo đảm được. Thấy cái tên quản gia nhà mình như vậy Chelsea liền gọi người đến để khiên hắn về phòng để tìm nguyên nhân tại sao hắn lại ngất như vậy.

Cả ngày hôm đó không ai có thể làm việc được, tất cả mọi người kể cả Jack và Esdeath cũng được nghỉ ngày hôm nay vì sự kiện của tên Abscheulich. Sự kiện này tạo nên một nỗi hoang mang cho gia đình Chelsea, sự đòn đoán bắt đầu, những kẻ thờ phụng thần linh thì cho rằng do hắn quá đào hoa nên đã bị trừng phạt, những kẻ tin vào khoa học thì cho rằng hắn gặp một ảo giác gì đấy, và còn rất nhiều giả thuyết khác được đưa ra, nhưng tất cả sai trật lất. Cái sự kiện này được gây ra bởi một sát thủ có biệt danh Vô hình.

Và Esdeath cũng nhận ra được điều đó nên cô đợi đến tối, khi mà tất cả mọi người về khu tập trung để nghỉ ngơi, nhưng mà cô không hỏi ngay Jack. Mà cô đợi cậu tắm xong thì mới hỏi, khi Jack mới bước ra khỏi nhà tắm thì cứ như một thói quen, cậu cầm lấy chiếc lược mà chải đầu cho Esdeath. Lúc này cô hỏi nhỏ:

-Ngươi là khiến cái tên quản gia chết tiệt đó gục đúng không ?

Vì cô không lớn tiếng nên cả căn phòng cũng không để ý mấy. Nhưng Jack thì có, mặt cậu không một cảm xúc nói:

-Đúng vậy.

Lúc này Esdeath nở ra một nụ cười tinh nghịch nói:

-Ngươi biết không, có một người thường đi bảo người ta nhẫn nhịn. Nhưng cuối cùng chính người đó lại không nhẫn nhịn được. Ngươi biết đó là ai không ?

Mặc dù Jack biết Esdeath đang ám chỉ mình nhưng cậu phải giả vờ tỏ ra ngu để khiến cô tiếp tục màn cà khịa của mình:

-Không biết, đó là ai vậy ?

Esdeath cười khoái chí nói:

-Là ngươi đấy, hồi trước ai dám nói ta phải biết nhẫn nhịn, giờ đây là doạ con người ta sợ chết khiếp. Ha ha.

Thấy Esdeath cười như vậy khiến Jack cũng mắc cười theo, hai đứa tuy là cười rất nhỏ nhưng lại bị người khác chú ý vì bình thường đâu có ai tự dưng cười đâu nhất là khi trong biệt thự này lại có biến. Lúc này, khi thấy hai đứa bị chú ý, Jack liền bảo Esdeath :

-Thôi đội trưởng của tôi à, đội trưởng hãy nằm sấp lại để tôi xoa bóp nào.

Esdeath nói với giọng trẻ con hồn nhiên:

-Được rồi, để ta nằm lại.

Thế là Esdeath nằm lại để Jack xao bóp. Những tiếng rên kỳ lạ bắt đầu vang lên, nhưng mọi người xung quanh lại không hề chú ý đến vì họ đã biết rõ là hai đứa này chỉ xoa bóp cho nhau thôi. Trừ những tên có đầu óc đen tối với trẻ con, luôn dùng cái tiếng rên đó của Esdeath mà suy ra những suy nghĩ bậy bạ.

Bạn đang đọc Sát Thủ Tại Thế Giới Akame Ga Kill của Phế vật nên viết truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.