Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết gia

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Hệ thống mừng đến bật khóc khi nghe tin đi Dĩnh Châu.

Trời cao có mắt, cuối cùng thì đã có cơ hội để Tần Mặc hoàn thành nhiệm vụ.

Về phần ai mang đến cơ hội này không còn quan trọng nữa. Liễu Ngưng, người đáng lẽ trở về môn phái nhận Tiết Linh Sương làm đồ đệ cũng đang ở đây thì không có gì là không thể.

Thương Hành Khuyết để hóa thân ra ngoài một chuyến không biết đã nghe được tin gì.

“Ngươi làm Ma tôn kiểu gì vậy? Hơn trăm năm rồi mà còn chưa lật trời." Hắn nhìn Tần Mặc trong ánh mắt có chút khinh thường, đặc biệt tiếc nuối cho những việc Ma tôn đương nhiệm không thèm làm, "Mấy lão già vô dụng của tiên môn bách gia đáng ra nên chết từ lâu rồi. Giết bớt mấy tên chẳng phải càng sảng khoái ư.”

Lão tỏ ra vô cùng thất vọng, đảo mắt qua Liễu Ngưng đang im lặng đứng ở phía sau trong lòng nhất thời tràn đầy hứng thú. "Nhưng ..." Lão ý tứ sâu sa dừng lại một chút, giọng điệu mập mờ, "Nếu cưng muốn làm thêm cái gì thì ta cũng không ngại giúp đỡ một tay.”

Liễu Ngưng bối rối gật nhẹ.

Lát sau, Tần Mặc lúng túng cúi người nắm lấy tay sư huynh, "Sợ lạc..."

Thương Hành Khuyết dẫn đầu, đoàn người đã sớm đến biên giới của Dĩnh Châu, đi thẳng vào cửa Tiết gia mà không hề chào hỏi.

“Đến mà không chào hỏi chủ nhà một tiếng thật sự không tốt lắm đâu.”

Trong hai ngày qua, thái độ khi nói chuyện của Thương Hành Khuyết đều có chừng mực, có lúc còn hài hước. Tần Mặc nghĩ lão rốt cuộc cũng giống người một chút, hóa ra bên trong vẫn là một mực làm theo ý mình. Bản thân hắn cũng không phải là người tuân thủ quy tắc, nói ra lời này hoàn toàn là muốn chọc ngoáy, rảnh rỗi quá muốn gây sự để lão ta nghẹn họng.

Lão bình tĩnh bước vào sảnh chính như ở chốn không người, ngồi xuống vị trí gia chủ.

Chẳng mấy chốc, người của Tiết gia võ trang đầy đủ bao vây sảnh chính. Người còn chưa tới mà giọng nói hung hăng, vênh váo đã từ xa truyền đến.

Thương Hành Khuyết phe phẩy cây quạt, khoan thai trả lời, "Chính là bổn tọa.”

Lão không cho rằng hành động của mình là ngông cuồng một chút nào, ngược lại còn có một loại khinh thường, đáng lẽ mấy người phải coi đây là vinh hạnh.

Tộc trưởng của Tiết gia vẫn là Tiết Bình, lão nhân gia sắp ngàn tuổi, chiếu theo tuổi thọ của người tu hành thì cũng sắp xuống mồ.

m thanh vênh váo tự đắc vừa dứt, Tiết Bình đáp xuống, vừa trông thấy Khương Thương Hành Khuyết ông ta sợ tới mức suýt chút nữa chết đứng tại chỗ.

"Ngươi ... ngươi ngươi ngươi ..." Tiết Bình như gặp ma, "Ngươi còn chưa chết sao?"

Thương Hành Khuyết cười lạnh.

Trước kia Liễu Ngưng đã nhận thấy sư đệ quan tâm quá mức đến hai chị em Tiết Linh Sương, bây giờ nghe nhắc lại trong lòng nổi lên chút cảm xúc cực kỳ khó diễn tả bằng lời.Tần Mặc cũng không nghĩ nhiều, nhưng cả hai đều đã xuất hiện trong miệng hệ thống cho nên mới để ý.

Giữa lúc đó, Thương Hành Khuyết kéo Tiết Bình về phía mình.

Người Tiết gia vây quanh chính điện làm bộ bước tới nhưng thật ra vẫn chậm chân tại chỗ. Tiết gia đã nhiều năm không sản sinh ra cao thủ, ngay cả tộc trưởng cũng không có sức đánh lại lão ta, bọn họ xông lên chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao.

Lão yêu quái không vì bọn họ biết điều mà tỏ ra tử tế, cũng chẳng phải hạng người kính già yêu trẻ. Lão đè Tiết Bình xuống, giẫm chân lên mặt. “Ta hỏi cái gì ngươi trả lời cái đó, nghe rõ chưa?”

Tiết Bình nghiến răng nghiến lợi chịu thua, "Nghe... nghe rõ "

Hệ thống nhìn đại ma đầu thứ thiệt sau đó lại nhìn ký chủ nhà mình, hận sắt không thành thép.

Lão quái vật trong miệng hắn giẫm một chân lên lưng tộc trưởng, "Hơn 130 năm trước, lúc Tạ Bằng Lan mang quân tới Hoặc Uyên tấn công ta thì Tiết gia đã xảy ra chuyện gì?"

Liễu Ngưng sững sờ nghe lão nói.

Hơn 130 năm trước, thời điểm này thực sự rất nhạy cảm, bởi vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong năm đó. Hai huynh đệ đều có liên quan.

Tần Mặc có linh cảm rằng chuyện tiếp theo có thể liên quan đến mình.

Tiết Bình ho khù khụ rồi kể lại chuyện cũ.

Đó là thời kỳ thịnh vượng nhất của ma tộc. Nhờ Thương Hành Khuyết ban tặng mà yêu ma hoành hành khắp Cửu Châu, người người cảm thấy sợ hãi.

Nhiều người không biết rằng lúc đó ở Thượng Thanh Môn, sư tỷ của Tạ Bằng Lan là con gái ngoài giá thú Tiết Bình. Đây là một vết nhơ không thể để người ngoài biết được. Tiết gia không nhận, Tần Yên Nhiễm cũng không bao giờ chủ động đi tìm họ.

Nhưng đêm đó, ở cửa Tiết gia, có một thai phụ mang thai tới tháng thứ sáu, đó là Tần Yên Nhiễm.

Tần Mặc đã đoán trước kết quả, Tiết Bình hẳn là vì cái danh hão sẽ không cho người bước vào cửa.

Vẻ mặt già nua của Tiết Bình tỏ ra khó xử nhưng cũng không quên giảo biện. Dưới sự ép buộc của Thương Hành Khuyết ông ta tiếp tục kể tiếp.

Vào thời điểm ấy, Dĩnh Châu vẫn còn hỗn loạn, đặc biệt là sau khi trời tối.

Người khác không biết, Thương Hành Khuyết lại rất rõ ràng. Tần Yên Nhiễm mang “thai ma” chính là đại bổ đối với yêu ma quỷ quái quái. Nàng ta có thể kéo dài đến lúc sinh con đã là kỳ tích.

Tiết Bình vừa vào cửa đã bị Thương Hành Khuyết sợ tới mức không để ý đến người khác, lúc này vừa nghe tiếng rồi nhìn thấy Liễu Ngưng trong lòng vui mừng khôn xiết. Nhưng tâm trạng này chỉ diễn ra trong chốc lát rồi trầm xuống.

Người bên cạnh Liễu Ngưng không phải là Ma Tôn Tần Mặc thì là ai. Gã đột nhiên nhận ra y không hẳn là đứng về phía gã.

Mỗi lời nói của gã đều chạm đến điều mà Tần Mặc đang canh cánh trong lòng, quả thật cũng là một loại bản lĩnh. Lần đầu tiên hắn chủ động sử dụng ma khí để đàn áp người khác, đáy mắt lập lòe hồng quang. Hắn đặt một lên vai Liễu Ngưng, nhếch miệng cười mỉa. Tiết Bình cứng họng, muốn sặc một ngụm “máu già” ra ngoài.

Hệ thống giật mình. Thang đo tiến độ cuối cùng cũng di chuyển.

“Bổn tọa còn chưa hỏi xong.” Thương Hành Khuyết bất mãn, “Tạ Bằng Lan tới làm gì?”

“Sư tôn đến để liệm cho sư bá Tần.” Liễu Ngưng trả lời.

Thương Hành Khuyết vẫn nhìn chằm chằm Tiết Bình, kiên quyết nói: "Không, lão nhất định phải làm chuyện khác nữa.”

Tiết Bình rùng mình, cực kỳ hoảng hốt. Trông lão như sắp nuốt chửng gã bất cứ lúc nào.

“Ta ... ta thực sự không biết."

Hồi sau, Thương Hành Khuyết cau mày ném gã ra ngoài, đường hoàng làm tu hú chiếm tổ chim khách, "Bổn tọa sẽ ở lại đây."

Ánh mắt lão tối sầm lại, có thể thấy được tâm tình không tốt mà còn làm ra vẻ thương xót, "Tránh để tin tức truyền đi quá chậm sẽ chết quá nhiều người."

Người Tiết gia đen mặt.

Liễu Ngưng thở dài một tiếng phát ra mấy chục con linh điệp đưa tin.

“Tiên môn bách gia hội tụ, đệ cũng không thể bàng quan.” Bọn họ còn có thể cho rằng Tần Mặc và Thương Hành Khuyết là cùng một giuộc.

Hắn không để ý, thậm chí còn có tâm trạng nói đùa, "Sư huynh không phải là người cùng hội cùng thuyền với đệ sao?"

Tuy rằng chẳng có gì đáng cười nhưng y vẫn nể mặt sư đệ cong cong khoé miệng.

Tần Mặc thu lại ý cười rồi nói, "Đệ vốn đã bị kéo xuống nước, không phải ư?

Người Tiết gia đã cẩn thận sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Tần Mặc thẳng thừng yêu cầu ở cùng một viện với sư huynh của mình.

Đối phương toát mồ hôi lạnh, đưa người vào xong vội chạy đi liền.

Sau khi mọi người đi hết, Ma tôn kiểm tra vết thương cho y, thấy gần như đã bình phục mới tạm thời bớt lo.

Một lúc sau, hắn đột nhiên nhớ tới lúc ở dưới đáy vực Liễu Ngưng tự dưng nổi giận, mấy bữa nay có quá nhiều chuyện xảy ra dưới đáy lòng bí cảnh, giờ mới dư ra chút thời gian để hỏi.

“Nếu đệ thấy Tạ Bằng Lan rồi cả hai đánh nhau với ông ta, sư huynh được phép giúp ai hết, được không?"

Bạn đang đọc Sau khi ma tôn mất trí nhớ của Cấn Nhược Hàn Đan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiensuhadong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.