Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếc mạng

Phiên bản Dịch · 1066 chữ

“Lớn tuổi bắt đầu tiếc mạng.” Thương Hành Khuyết chế nhạo khi nghe tiên môn bách gia không có động tĩnh gì.

Lâu Nguy cho rằng đó là bởi một khả năng khác. Cũng nhờ áp lực lão tạo ra mà không tự sa vào hưởng lạc, mất hết nhuệ khí vì sống quá an nhàn. Thương Hành Khuyết còn lạ gì cái đám ra vẻ đạo đức, từ trên xuống dưới lợi hại nhất là cái miệng chuyên tự định tội cho người khác và đội mũ cao cho mình.

Lâu Nguy cúi đầu bước ra ngoài.

Ngay sau khi hộ pháp rời khỏi, Tần Mặc đã xách đao trở lại. Thương Hành Khuyết không hề né tránh để thanh đao vắt ngang qua cổ, lười biếng nhướng mắt. Mặc dù lão ta đang hỏi nhưng thái độ rất chắc chắn, hiển nhiên là đã đoán trước. Lão biết cổ độc nên cũng phải biết người hạ độc.

Tần Mặc cả giận, hai mắt đỏ bừng, "Trong bí cảnh, ông lừa ta cho sư huynh uống máu là có mục đích gì?”

“Cưng trả lời vấn đề của ta, ta cho cưng biết cách giảm đau và thực sự có hiệu quả. Tại sao cưng còn có thể nghi ngờ ta cố ý?” Lão ngụy biện.

Dẫu biết đó là những lời giảo biện song Tần Mặc vẫn dao động. Hắn đã từng cảm nhận được cảm giác rơi xuống hầm băng, nhưng không thể tưởng tượng được nỗi đau như một vạn con kiến ​​đang gặm cắn trái tim. Chỉ một chút máu từ hắn… một chút mà thôi.

Khi Chử Ý Huyền bước vào trong sân, hai luồng ma khí va chạm, áp lực cực lớn buộc Tiết Linh Sương ở phía sau phải cúi xuống. Lâu Nguy thản nhiên thầm nghĩ cuối cùng hai vị cũng đánh nhau.

Đến gần hơn, Ý Huyền mới nhìn rõ cảnh tượng trong sân, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Ai cũng biết Tần Mặc đã trở thành một ma tu, tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh chàng tận mắt chứng kiến nhị suy huynh một thân tà khí như vậy. Quanh thân người đàn ông trước mặt dày đặc ma khí, trên tay cầm đao, hồng quang trong mắt vô cùng kỳ dị. Vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ nhưng hành động lại như mất trí, một mực xông vào tấn công đối thủ.

Thấy thế, Thương Hành Khuyết hưng phấn đến tột. Lão biết kẻ giết người như ngóe chẳng khác gì ma vật này là do Tạ Bằng Lan và lão tạo ra.

Trạng thái hiện tại của Tần Mặc rất bất thường, kém Thương Hành Khuyết nửa cảnh giới nhưng vẫn đánh ngang cơ, không ai làm gì được ai.

Chử Ý Huyền không thể tin được, còn có thể gọi là người hay không?

Ngay sau đó, Tần Mặc dừng một chút, hơi quay đầu sang một bên, mở miệng như muốn gọi tên, nhưng cuối cùng vẫn không có âm thanh nào phát ra.

Tình trạng này cũng khiến hệ thống kinh hãi, nó vò đầu bứt tóc hôi lâu cuối cũng sử dụng một số biện pháp đặc biệt để khôi phục lại bình thường. Xui cái là… năng lượng cực khổ tích lũy đã gần như cạn kiệt

Tần Mặc lạnh lùng liếc lão một cái, thu đao, quay lưng đi qua chỗ Ý Huyền. Hắn không nên đến tìm lão yêu quái này. Đã không hỏi ra người hạ cổ, không tìm được phương pháp giải cổ, lại còn để bản thân rơi vào trạng thái lúc đó…

Hắn trở về phòng trong lúc đang miên man suy nghĩ. Còn chưa kịp bước vào đã thấy sư huynh ráng chống tay vào thành cửa cố sức bước ra ngoài.

Tần Mặc vội vàng tiến lên đỡ được Liễu Ngưng suýt nữa ngã xuống đất.

Tại sao hắn đi tìm Thương Hành Khuyết? Thật quá dễ đoán, có lẽ là hỏi về cổ độc trong người y. Liễu Ngưng không nói gì, dựa hẳn vào sư đệ, hiếm khi lộ ra bộ mặt yếu ớt như thế.

Tần Mặc bế người lên… Đâu ngờ rằng, người không muốn buông chính là Liễu Ngưng.

Một tay hắn vòng qua eo, tay còn lại đỡ gáy Liễu Ngưng. Ma tôn phát giác đôi tay vòng qua cổ mình ghì ngày càng chặt, lòng dạ càng thêm khó chịu, đáy mắt ngập nước. Hắn biết, sư huynh cũng đâu muốn ôm, đây là muốn trốn, không muốn cho hắn thấy gương mặt bởi vì quá đau mà trở nên vặn vẹo.

Tần Mặc nghẹn ngào. “Ít ra cũng giúp tiểu mỹ nhân bớt đau đớn.” Lời nói của Thương Hành Khuyết đột nhiên vang lên bên tai.

Uống rượu độc để giải khát thì đã sao? Chí ít cũng không phải chịu đựng thống khổ. Sư huynh có trách hắn cũng cam chịu.

Ma tôn hạ quyết tâm gần như ngay lập tức, đồng thời kéo người ra khỏi vai mình. Liễu Ngưng đã cạn kiệt khí lực, chỉ có thể mơ mơ màng màng hỏi hắn muốn làm cái gì.

Máu của hắn vừa là thuốc độc vừa là thuốc giải độc, hiệu quả tức thì. Liễu Ngưng cảm thấy toàn thân thư thái.

Bây giờ chỉ cần một chút máu thôi, sau này thì sao?

Sắc mặt Liễu Ngưng cũng không khá hơn lúc bị cổ độc hành hạ, y cắn chặt môi dưới nhớ tới cái gì, bất chợt xoắn ống tay áo. Y nói, “Đi đi.”

Tần Mặc buông hai tay trong tay áo ra rồi lại nắm chặt lại, do dự mấy lần, cuối cùng im lặng bước ra khỏi phòng.

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chử Ý Huyền bối rối. Hắn dừng lại. Sư đệ mấp máy mấy lần cũng thốt nên một câu lấy lòng, "... Nhị sư huynh."

"Ừm."

Tần Mặc thản nhiên hỏi "Đệ thấy hết rồi?”

Việc này không cần phải trả lời, Chử Ý Huyền lập tức đỏ mặt, nói năng lộn xộn: "Huynh, huynh… chưởng giáo sư huynh, huynh ấy…”

Với tính khí của Liễu Ngưng, phần lớn những người khác đều không biết chuyện cổ độc, Tần Mặc thở dài: "Đừng cho sư phụ và sư bá của đệ biết chuyện.”

Bạn đang đọc Sau khi ma tôn mất trí nhớ của Cấn Nhược Hàn Đan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiensuhadong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.